Editor: Melodysoyani.

Nhìn đoàn người đầu đen mặt dính đất trong phòng, Giang Cảnh Nghiên lại cảm nhận được tuyệt vọng lần nữa.

Như Ngọc cúi thấp đầu, chẳng dám thở mạnh, hôm qua khi các nàng đến trang viên cứu người, nơi đó đã có một đám cháy, chờ lửa được dập rồi, trừ ngôi nhà đã lụi tàn ra, còn có mấy thi thể bị đốt trọi, không thể nhận ra là ai.

Vẫn luôn không nghe được giọng của chủ tử, Như Ngọc trộm ngẩng đầu nhìn, gương mặt sáng như bạch ngọc đã phủ đầy hai dòng nước mắt, dù bà là một nữ nhân, nhưng nhìn đều đau lòng.

Cho mọi người lui ra, Giang Cảnh Nghiên vẫn dạo bước tới điện Tuyên Đức.

Người trong điện còn đang ngủ say, nàng nhìn từ xa xa, lúc thất thần đụng phải một người, còn chưa kịp thấy rõ người tới, đã nghe được giọng nói tối tăm của hắn: “Nén bi thương.”

Lời nói nghe chói tai, làm sao hắn biết được đệ đệ nàng đã chết, làm sao dám nói  tiếng nén bi thương với nàng!

Giang Cảnh Nghiên giận tím mặt, phất tay áo mà đi, để lại Lê Tiến đang mờ mịt.

Lê Tiến không am hiểu nghiền ngẫm tâm tư của nữ nhân, lắc lắc đầu tiến vào trong điện trở tay đóng cửa lại.

“Điện hạ.” Lê Tiến quỳ xuống, do dự, nói: “Mới vừa rồi thuộc hạ, thấy dường như trắc phi nương nương  rất khổ sở.”

Người trên giường chậm rãi trợn mắt, hắn đều nghe được, Như Ngọc đã tới bẩm chuyện của Giang Bỉnh, hắn sợ nàng sẽ chịu không nổi, chuyện xảy ra vừa rồi ở cửa hắn đều nghe hết.

Lý Kê cũng rất muốn ôm Giang Cảnh Nghiên vào trong lòng ngực, chỉ là hắn không thể.

Hắn bị ám sát là giả, đây chẳng qua một tuồng kịch diễn cho Mộc Vương xem. Nếu có chút không nghiêm túc, sao có thể làm Mộc Vương buông đề phòng toàn lực ra quân.

“Chờ chuyện này qua, hết thảy đều sẽ  ổn.” Lý Kê lẩm bẩm một mình, như là đang trấn an Lê Tiến, cũng như an ủi chính hắn.

Không khí trong phủ Mộc Vương trầm trọng, không tốt hơn Đông Cung bao nhiêu.

“Chạy thoát?” Lý Ung chỉ vào một đám người đang quỳ mắng: “Tay chân đều trói, ngoài phòng còn có một đám thị vệ, vậy mà cũng để người chạy? Ha hả, bổn vương còn cần các ngươi làm gì nữa?”

“Xin Vương gia bớt giận, bây giờ rất tồi tệ.” Lý Đạt chưa từng gặp qua Mộc Vương tức giận như thế, mọi ngày Mộc Vương đều là vui buồn không hiện ra mặt.

Để Giang Bỉnh chạy, Lý Ung nhận, cũng may hắn bắt được một người khác còn có thể dùng được: “Đi dẫn Phi Vân kia đến đây, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn nàng ta.”

Giữa phòng tối, Phi Vân cho rằng mình phải chết, cả người nàng đều đau, nàng muốn gặp lại Lế Tiến một lần, một lần thôi.

“Ào”

Một chậu nước lạnh lạnh thấu tim.

Đầu Phi Vân lập tức có chút thanh tỉnh, nàng giương mắt, cười ha hả: “Ồ, đây không phải là vương gia vô năng, Mộc Vương điện hạ sao!”

Lý Ung cầm một cây lửa cháy, một chút ấn vào trong thân thể Phi Vân một chút: “Nói một chút đi, hiện tại thái tử như thế nào?”

Sau khi ý thức được đã mất liên lạc với Phi Vân, Lê Tiến có loại cảm giác bất an, tuy rằng trước kia Phi Vân cũng sẽ biến mất mấy ngày, nhưng lần này hắn luôn có dự cảm không tốt.

Hắn tìm khắp Đông Cung, cuối cùng đi vào nơi này của Giang Cảnh Nghiên, cũng không có tin tức của Phi Vân.

“Ngươi đừng vội, ngẫm lại Phi Vân thường lui tới nơi nào đi?” Giang Cảnh Nghiên nói.

Phi Vân sẽ đến nơi nào? Lê Tiến khổ sở nhớ lại một lát, dù sao cũng không nghĩ ra được, trước đây Phi Vân đều chạy quanh hắn, hắn thấy Phi Vân phiền phức.

Nhưng trước mắt, Phi Vân đột nhiên mất tích, muốn hắn nghĩ Phi Vân sẽ đi nào, Lê Tiến thật đúng là không biết.

“Nương nương.” Như Ngọc cầm một hộp gấm đi vào, nhìn đến Lê Tiến vội bỏ hộp gấm xuống.

“Làm sao vậy?” Giang Cảnh Nghiên thấy vẻ mặt Như Ngọc hoảng loạn, đặc biệt là hộp gấm trong tay bà, còn đang rỉ máu ra trên thảm.

Như Ngọc nhìn mắt  sắc mặt của Lê Tiến, hít sâu rồi nói: “Vừa rồi có người ném hộp gấm này vào trong viện, nô tỳ nhìn qua, hình như là tay của Phi Vân.”

Nghe vậy, Lê Tiến chạy về phía Như Ngọc đoạt lấy hộp gấm, trên tay Phi Vân có một vết seo do bỏng rát, là  do trước đây Phi Vân bức hôn Lê Tiến đã tự thiêu mình.

“Lạch cạch”

Hộp gấm rơi trên mặt đất, Lê Tiến như là mất hồn, cánh tay bị đứt kia Lê Tiến biết được, giống với Phi Vân như đúc.

~ Hết chương 26~