Biên Tập
Khi Đường Nguyên tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Mập mạp lặng lẽ mở mắt, lăn lộn bò dậy. Hét lớn một tiếng:
-Ta kháo, con bà ngoại nó, hảo tử, lại dám ám toán Đường gia gia ngươi, chờ Đường gia gia ngươi đi!
Vừa mắng xong, hắn lại ôm đầu rên rỉ.
Đây là thống khổ của việc say rượu mang lại, ngay cả cái đầu to của hắn cũng khó có thể thừa nhận.
"Bịch" một tiếng, mùi rượu tản ra bốn phía, một chén rượu thơm ngon đặt ngay dưới mũi hắn. Tiếp theo là nghe thấy thanh âm Quân Mạc Tà:
-Tỉnh rồi à? Say rượu uống chén cho tỉnh đi.
Đường Nguyên nôn khan một tiếng, nước mắt lưng tròng:
-Tam thiếu, thân ca ca của ta, ngươi đừng dầy vò ta nữa mà, huynh đệ ngươi có thể đã đánh mất phong phạm rồi.
-Hiện tại rửa mặt đi, sau đó chắc chắn sẽ thấy thanh tỉnh hơn, lúc đó tìm ta nói chuyện, ta có vài lời nói với ngươi.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
-Ngươi thật sự càng ngày càng có tiền đồ!
Đường Nguyên hắc hắc cười ngây ngô ( như thằng ngố), nhanh như chớp chạy đi, rất nhanh có thị nữ bưng nước rửa mặt tới. Mập mạp cự tuyệt nước ấm thị nữ mang tới, trực tiếp đem cái đầu to của mình ngâm trong nước lạnh. Nửa ngày sau mới ngẩng lên, lắc lắc cái đầu, nước văng khắp bốn phía trên mặt đất. Lúc này hắn mới nhận khăn mặt cẩn thận lau rửa. Xong rồi liền phất tay ra lệnh cho thị nữ lui ra ngoài.
Đường Nguyên lúc này mới nhìn Quân Mạc Tà, nhếch miệng cười:
-Tam thiếu a, ngày hôm qua quả thật ta uống say quá!
-Ân, cũng thật là, ngày hôm qua uống không ít thật.
Quân Mạc Tà gật gật đầu nói tiếp
-Hiện tại đầu còn đau không?
-Đã hết đau rồi, nhưng chuyện tối ngày hôm qua, ta lại không nhớ được gì cả? Mới vừa rồi còn nhớ, rõ ràng là có chuyện gì rất trọng yếu mà, làm sao đột nhiên không nhớ rõ là sao.
Đường Nguyên nghiêng đầu vẻ mặt buồn rầu nói.
-Không nhớ nổi thì thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng cả.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng. Gật đầu không nói. Nếu mập mạp sau khi tỉnh dậy một mực truy vấn, Quân Mạc Tà còn có chút yên tâm, nhưng Đường Nguyên tỉnh dậy chỉ nói:
"Cũng không nhớ gì cả".
Quân Mạc Tà lập tức xác định: Thằng ngốc này căn bản không nhớ gì thật chứ, nếu không vừa tỉnh dậy sao nói câu kia! Chẳng qua hắn cũng không muốn nhắc tới. Ít nhất là lúc này không muốn nhắc tới mà thôi. Bởi vì đại thiếu biết, Đường Nguyên cũng biết, loại sự tình này hai người đều biết không nói ra sẽ tốt hơn, nếu mà đương trường nói ra, cũng thật sự rất xấu hổ, vô luận thời gian, địa điểm, nhân vật, đối tượng đều không thích hợp.
Mập mạp không chỉ lưu lại mặt mũi cho chính mình, mà còn lưu lại mặt mũi cho Quân Mạc Tà. Dù sao chuyện xảy ra cũng ở bên trong Độc Cô thế gia, mà Quân Mạc Tà cũng đã được xác định là con rể tương lai. Biến cố này tuy rằng xảy ra ở Độc Cô thế gia, nhưng vì huynh đệ, Đường Nguyên không thể biểu lộ cái gì. Ít nhất là lúc này không thích hợp.
Mập mạp Đường Nguyên trên mặt ngây ngô cười hì hì. Nói:
-Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về đi thôi. Ta cũng phải nhanh chóng trở về thông tri, để nhiều con dê béo đến hội đấu giá, mang nhiều bạc trắng và hoàng kim đến nộp mạng a. Hệ hệ, tam thiếu, chúng ta lần này nhất định là có thể kiếm được không ít nha!
-Hừ, chỉ cần ngươi không bỏ túi riêng, phát giá bao nhiêu đều được!
Quân Mạc Tà vượt lên liếc mắt một cái.
Đường Nguyên kêu oan nói:
-Tam thiếu, ngươi xem ta thiện lương trung hậu [đảm đang ] như vậy, ta làm sao lại là cái loại người này chứ!
Hai người cười ha ha ha, sóng vai nhau đi ra cửa.
Đang lúc định hướng Độc Cô gia nói lời từ giã, Đường Nguyên cùng Quân Mạc Tà hai người đều tạo ra vẻ nhẹ nhàng, căn bản là không có nhắc gì đến chuyện uống rượu ngày hôm qua, ngược lại Độc Cô Tung lại có chút nặng nề.
Ra đến đại môn, vừa lúc nhìn thấy một cỗ thi thể dùng vải trắng đắp lên, đang tiến vào. Đồng tử Đường Nguyên co rút lại. Nhìn sâu một cái, mới ý vị thâm trường quay đầu đi, cùng Quân Mạc Tà đi ra cửa.
Quân Mạc Tà cực kỳ kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Nguyên một cái, đột nhiên cảm giác người này tựa hồ đã trưởng thành không ít, tựa hồ, cũng thành thục đi rất nhiều, huynh đệ này, thật sự là huynh đệ, huynh đệ thủ túc.
Dọc trên đường không ai nói gì.
Thời điểm gần đi đến Quý Tộc Đường, hai người vừa mới chuẩn bị đi vào, Đường Nguyên đột nhiên gọi Quân Mạc Tà lại, trên khuôn mặt ục ịch là nụ cười thường thực, bây giờ vẻ tươi cười không còn. Chỉ còn vẻ ngưng trọng hiếm thấy, ánh mắt, nhãn thần cũng phát ra quang mang rất lợi hại:
-Tam thiếu, người nọ chết, là do ngươi làm à?
-Là ta.
Quân Mạc Tà không có quay đầu lại khi trả lời, hắn không muốn chứng kiến biểu tình hiện tại trên mặt Đường Nguyên.
-Tiểu tử đó đã chết rồi, ngươi vô luận muốn tính toán thế nào, ta cũng toàn lực ủng hộ!
-Là, hắn quả thật đã chết rồi. Nhưng sự tình vẫn chưa xong đâu.
Đường Nguyên tự hồ là cắn răng nói:
-Hắn rốt cuộc là ai?
-Hoàng gia tại Kim Đông thành.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói. Đồng thời trong lòng xuất hiện một ý nghĩ. Hoàng gia xong rồi.
Lấy thái độ làm người cùng cá tính của Đường Nguyên. Rõ ràng đã biết cừu gia là ai, không báo phục được thì không thỏa mãn, chắc chắn là tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!
Lấy bản thân mập mạp và gia tộc bây giờ, cùng khống chế thế lực, đừng nói là một cái Hoàng gia nhỏ nhoi, kể cả các đại thế gia ở Thiên Hương này, tận lực cũng có thể làm rung động, tiền có thể sai quỷ, cũng có thể thông thần, tích lũy tiền tài đến một con số tương đối khủng bố, rất nhiều chuyện tình khó khăn, đều trở nên đơn giản, dễ dàng!
Chuyện đêm qua, đối với Đường Nguyên mà nói, là chuyện vô cùng nhục nhã khó có thể rửa sạch!
Đường đường là đại công tử Đường gia, gia chủ tương lai. Ông chủ thứ hai của Quý Tộc Đường, tài thần mới ở kinh thành! Bị người ta mạnh mẽ đẩy xuống hố phân.
Bốn thân phận này, chỉ một cái thôi. Cũng không thể chịu được nhục nhã này! Ngay cả là khi uống say! Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa. Đều không được!
Phần sỉ nhục này, chỉ có dùng máu tươi, mới có thể rửa sạch được!
Thực hiển nhiên, tính mạng một người như Hoàng Thư Lưu, tuyệt đối chưa làm Đường Nguyên hết giận! Cho nên hắn muốn trả thù! Kim Đông Hoàng gia cảnh ngộ bất hạnh rồi, thành đối tượng trả thù của Đường Nguyên!
Quân Mạc Tà có thể tưởng tượng lần trả thù này, sẽ thảm thiết như thế nào! Thậm chí là vô cùng thê thảm, thương vong vô số! Bởi vì trong đó dù sao cũng có người vô tội!
Nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối không ngăn cản Đường Nguyên đi trả thù! Đương Nguyên nếu không giải quyết được cục tức này hắn sẽ không yên, chỉ cần cái tên Kim Đông Hoàng gia còn tồn tại. Đương Nguyên liền gặp cảm giác không ngóc đầu lên được!
Điều này tuy chỉ là vấn đề tâm lý, nhưng trên thực tế, sẽ trở thành tâm ma! Tâm ma quấn lấy thân, thì mọi sự không toại nguyện!
- Hoàng gia tại Kim Đông thành? Quả nhiên là gia tộc không nhỏ!
Đường Nguyên cười lạnh một tiếng, dùng một loại khẩu khí rít qua kẽ răng nói:
-Ta sẽ cho bọn hắn thỏa mãn! Ta sớm nói qua cho bọn hắn chờ Đường gia gia mà.
Hắn quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Tam thiếu, ta cần dùng lực lượng Quý Tộc Đường.
Quân Mạc Tà không do dự, một lời đáp ứng:
-Tất cả không cần thông qua ta, Quý Tộc Đường nhân lực, tiền tài chín trăm triệu lượng bạc, từ nay về sau, toàn bộ mặc ngươi tùy ý phân phối! Nếu nhân lực Quý Tộc Đường còn chưa đủ, ngươi có thể tùy thời báo ta biết. Ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi.
Quân Mạc Tà thật sâu nhìn hắn:
-Mặc kệ ngươi muốn làm gì. Bất cứ chuyện gì cũng không sao, nhớ rõ, là bất cứ chuyện gì!
Đường Nguyên dừng lại, đến nửa ngày, mới hít hít cái mũi, gượng cười nói:
-Ngươi con mẹ nó chứ…Hắc hắc hắc ta chỉ mượn dùng một bộ phận nhân lực Quý Tộc Đường, còn lại ta sẽ tự dùng phương thức của mình đi giải quyết. Nếu ta hoàn toàn sử dụng lực lượng của tam thiếu ngươi, ta sẽ rất không đã nghiền, tin tưởng rằng thực lực của cá nhân ta cũng đủ ứng phó được với rất nhiều chuyện rồi.
Những lời này của Đường Nguyên, giống như là lột xác, nửa đoạn trước ngập ngừng ấp úng, thậm chí có chút nghẹn ngào từng từ không rõ, phần sau từng câu chữ nói đến rõ ràng, thực lưu loát.
Giờ khắc này mập mạp đã tự khống chế được tâm tình của mình.
Hai người cứ như thế, đứng đối diện với nhau một hồi, Đường Nguyên đột nhiên hỏi:
-Ta làm như vậy, rất có thể gây ra công phẫn, cũng có thể nhận lấy hậu quả nghiêm trọng, vì sao ngươi không khuyên ta một câu? Chỉ cần ngươi nói ta nhất định sẽ nghe!
-Ta nói gì? Ngươi nhất định sẽ nghe sao? Coi như ngươi thật sự nghe theo, trong lòng sẽ thống khoái sao? Ta vì sao phải vì một ngoại nhân, mà làm cho huynh đệ của ta không thoải mái chứ!
Quân Mạc Tà ngược lại hỏi một câu, thản nhiên nói:
-Ta mới vừa nói, mặc kệ ngươi làm gì. Lúc này đây, ta đều cho rằng hẳn nên như vậy. Nếu bởi vậy mà đưa tới một đối thủ cường đại, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác. Vạn nhất mà không gánh nổi, thì chết là cùng chứ gì. Nơi đó cũng không phải là quá xấu, thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, quyền đầu lớn chính là đại đạo lý; lực không bằng người bị giết không có gì hối tiếc, nhưng nếu mạnh hơn, áp chế được, vì sao phải nén giận?
Về chuyện này, ai con mẹ nó nghĩ nhiều như vậy? Nghĩ xa như vậy làm gì? Muốn động sao! Chẳng nhẽ trước kia những việc ta làm cũng được đại chúng tán thành sao? Hậu quả rất nhỏ sao? Ta có thể, vậy huynh đệ của của ta vì cái gì không thể.
Đường Nguyên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nặng nề vỗ bả vai Quân Mạc Tà:
-Hảo huynh đệ.
Mập mạp giơ ra bộ mặt phì nộn, dường như đại não đột nhiên được khai mở rất sáng chói, bất thình lình nắm tay hắn, cười hắc hắc nói:
-Đi, đi gặp lão bà của ta.
Quân Mạc Tà nhún nhún vai, bị mập mạp một hồi biến hóa sắc mặt khiến cho nhức đầu, cười khổ đi vào theo.
Thời điểm Quân Mạc Tà đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tôn Tiểu Mỹ, lại có loại cảm giác khác thường đến nỗi giật nảy mình!
Thân cao như vậy mà, khung xương nguyên bản tráng kiện đã biến mất, lại chuyển biến thành bộ dáng uyển chuyển hàm xúc, cứ như vậy đứng ở nơi đó, lại cảm thấy thần thái không có tương đồng, phong thái yểu điệu, tự nhiên toát ra một loại khí chất tươi mát.
Thật sự có loại rung động muốn phạm tội!
Quân Mạc Tà một hồi sợ hãi thầm than!
Chỉ có ba tháng, nhưng trong đó lại có biến hóa lệch đất nghiêng trời vậy sao. Thật sự có loại thương hải tang điền vậy. (Thương hải tang điền: Chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh)
Mà loại cảm giác trước mặt hai người này lại vô cùng rõ ràng.
Đường mập mạp trước là ba trăm linh sáu tăng lên được năm trăm hai mươi bốn cân, vốn là cực đại kỳ tích! Mà Tôn Tiểu Mỹ lại có thể thay da đổi thịt biến đổi hình dáng bình thường! Trực tiếp từ thùng phi biến thành một siêu mẫu chân dài.
-Ài, mỹ nữ.
Quân Mạc Tà đánh tiếng bắt chuyện, liền đi tới.
-Quân Mạc Tà!?
Tôn Tiểu Mỹ vừa nghe thấy thanh âm Quân Mạc Tà, kinh hỉ xoay người lại, chỉ thấy Quân Mạc Tà hét thảm một tiếng, thống khổ nói:
-Thế nào lại như vậy? Này cái này cũng…
Nhìn hình dáng sau lưng thật sự muốn phạm tội, nhưng khi nhìn mặt, cũng chỉ vắt chân lên cổ mà chạy thôi!
Thật sự là quá kinh khủng!
Đường mập mạp ở một bên khóc không ra nước mắt nói:
-Quay lưng lại say mê thiên quân vạn mã, quay đầu dọa lùi trăm vạn hùng binh. Tam thiếu bây giờ ngươi đã tin chưa?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành