Được rồi, nam nhân các ngươi uống rượu, nữ nhân chúng ta sẽ không ở trong này tham dự. Tiểu Nghệ nha đầu, đi theo ta!
Câu cuối cùng có chút nghiêm khắc, Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Mạc Tà đang ở đây cho nên không muốn rời bước …
Trước khi đi, Lão phu nhân đột nhiên dừng bước, xoay người hướng Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Định, nói:
- Ân, còn có chuyện quên chưa hỏi các ngươi, các ngươi không phải luôn nói tôn tử của Quân Chiến Thiên là loại quần là áo lụa bất trị mà, khó có thể bồi dưỡng, gỗ mục không thể điêu khắc, bùn nhão dưới hồ không thể đắp tường, thịt chó không thể làm tiệc được sao…những lời này cũng toàn bộ là lời ông cháu các ngươi nói, tại sao lão thân hôm nay nhìn lại không phải như vậy? Ta xem tiểu tử này còn thuận mắt hơn bẩy tên đần độn ngoài kia, khi trở lại ông cháu các ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!
Độc Cô Tung Hoành ngạc nhiên.
Độc Cô Vô Định nhìn mà líu lưỡi!
Giải thích? Giải thích cái gì? Chúng ta giải thích như thế nào! Chuyện Quân Mạc Tà từ mấy tháng trước nhanh chóng cường thế quật khởi, chúng ta cũng cần người giải thích, ai có thể cho chúng ta lời giải thích đây?
- Binh sĩ tốt như vậy, phong cách khí khái, không sợ cường quyền, trái tim kiên trì, người đang tuổi thanh niên, sao lại là quần là áo lụa? Chẳng lẽ là ông cháu các ngươi chướng mắt với Quân gia? Cố ý xuyên tạc sự thật? Hay là cố kỵ hoàng thượng nhìn ra? Sợ hai đại thế gia quân sự thông gia với nhau gây nên nghi kỵ? Hừ! Lão thân nói cho các ngươi biết, hai người các ngươi chỉ vì kinh sợ mà suýt nữa làm chậm chễ chung thân đại sự của tôn nữ bảo bối nhà ta! Hạnh phúc cả đời cháu gái ta, là do quyết định hỉ nộ của các ngươi sao? Lo lắng trước lo lắng sau, ta xem ông cháu các ngươi tính cả đám lại còn không bằng một mình Quân Mạc Tà người ta! Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này ta thực sự tức giận! Ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu! Ông cháu các ngươi cứ chờ đấy, việc này còn chưa xong đâu!
Lão phu nhân gầm lên giận dữ, rốt cuộc cũng thản nhiên bỏ đi. Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm xúc khóc không ra nước mắt.
Đại quân nương tử từ từ thối lui, dọc đường vẫn như cũ nghe thanh âm nghiêm khắc của lão phu nhân không ngừng truyền đến, giống như truyền đạt mệnh lệnh xung phong ở trên chiến trường:
- Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải đem nha đầu kia dậy dỗ sao cho có thể đạt được tiêu chuẩn như đại phụ (vợ cả)! Đi theo một đám người các ngươi thành thói quen, thành cái bộ dạng gì không biết nữa ân? Không còn chút gì bộ dạng tiểu thư khuê các, để cho người ta không hài lòng, nếu nhi tử của các ngươi lấy phải người vợ như vậy các ngươi sẽ đồng ý để nàng làm chánh phòng sao? Chuyện này giao cho các ngươi mười một người, nếu như không làm được, cả đám lão thân đều đuổi ra khỏi nhà!
- Ân tiểu Nghệ nha đầu a, ôi ôi ôi nãi nãi yêu mà, vì sao lại cau mày vậy? Đến đây cười cho nãi nãi nhìn một cái nào. Chớ sợ, hết thảy đều có nãi nãi đây. Nãi nãi nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, mọi sự nãi nãi lo liệu.
Nghe xong những mệnh lệnh của Lão phu nhân vừa mới truyền đạt, hơn mười vị phu nhân, còn có phụ tử Độc Cô ở trong đại sảnh tính cả Quân Mạc Tà đồng thời không nói gì, cả người nổi lên một cỗ cảm giác vô lực.
Một bên vừa mới lên tiếng bảo các vị phu nhân làm sao có thể răn dạy cho tốt, một bên lại bao che bảo vệ cho cháu đến tình trạng bực này.
Dạy dỗ như vậy sao có thể được chứ? Ra ngoài đời sao có thành quả đây?
Ba đại nam nhân yên lặng đối diện nhìn nhau, sau đó một lúc lâu không nói gì, còn Độc Cô Tung Hoành lão gia tử dù già nhất vẫn thể hiện bản lĩnh uy mãnh, dẫn đầu nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng:
- ĐCM nó chứ, mang rượu! Mang thức ăn lên! Mọi người chết con mja nó hết rồi sao? Nhanh lên…
Độc Cô Vô Địch cũng đồng thời nhảy dựng lên, bất quá chứng kiến cha hắn đã gào trước, hắn liền ngừng lại không gào nữa, chỉ là hoa chân múa tay, làm mấy động tác hùa theo.
Không bao lâu, hai cái bàn đã đầy bày ra rượu ngon sơn hào hải vị.
Đám người Độc Cô Trùng mang theo Đường Nguyên rốt cục trở về đúng lúc.
Mười một đại nam nhân ngồi chật hai cái bàn. Nguyên bản muốn hợp thành một bàn, nhưng mọi người trừ Quân Mạc Tà ra, hình thể so với người thường đều là nam nhân có hình thể khổng lồ, nhất là mập mạp Đường Nguyên. Hắn mà ngồi, một người cơ hồ chiếm chỗ của bốn người.
Làm cho người ta không nói được lời nào chính là nếu cùng cưỡng ép ngồi với nhau, như vậy mọi người liền không thể ăn được.
Rượu đã rót đầy, Độc Cô Tung Hoành nâng chén làm một hơi cạn sạch. Lau miệng, nói:
- Cái khác ta không cần để ý, Quân tiểu tử, ngươi nên hảo hảo mà đối tốt với tôn nữ bảo bối của lão phu, nếu có nửa điểm sơ xuất. Lão phu khẳng định không tha cho ngươi! Những người khác đều sợ Quân Chiến Thần lão ngốc xuẩn kia chứ, lão phu không sợ!
Quân Mạc Tà cười khổ, hắn xem như đã minh bạch rồi, cho dù tiếp tục có nói những lời dễ nghe, ở chỗ này toàn gia nói bậy, vậy cũng chỉ là những từ giống như khiêu khích vậy. Đều mang theo nồng đậm ý tứ uy hiếp. Nhất đại gia tử nhà này, cho tới bây giờ vẫn không thể nói chuyện ôn hòa được.
- Đúng vậy! Quân Mạc Tà, nếu ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta, lão tử liền lột da ngươi!
Độc Cô Vô Địch bưng chén rượu lên cùng Quân Mạc Tà cạch một cái, hơi ngửa cổ, ừng ực một tiếng, một giọt cũng không còn.
- Muội phu, ha ha ha muội phu, đến đây uống rượu uống rượu nào, Anh, Hùng, Hào, Kiệt, Trùng, Thượng, Tiền bưng chén rượu hướng bên này mời mọc, nhìn tư thế rất rõ ràng, không thể không chuốc cho tên tiểu bạch kiểm này say bò mới lạ!
Độc Cô Tung Hoành nhìn đám tiểu bối bát nháo một đoàn, cũng thở dài, có chút cảm thán nói:
- Các ngươi cứ uống thả cửa đi, lão phu không cùng uống với các ngươi nữa. Một bữa cơm lão phu cũng chỉ có thể uống được ba chén rượu. Ài nhớ quá khứ năm đó, lão phu cũng là nhân vật hào kiệt phong lưu phóng khoáng ngàn chén không say a.
Độc Cô Vô Địch vội vàng an ủi:
- Phụ thân chớ quá lo lắng, tổn thương trên lưng ngài quan trọng hơn, một khi chúng ta tìm được lông Tuyết Thần Chiêu, khi đó có thể kềm chế vết thương cũ không tái phát, đến lúc đó ngài muốn uống bao nhiêu sẽ được uống bấy nhiêu.
- Tuyết Thần Chiêu
" nói dễ tìm như vậy sao! Đây chính là một trong thiên địa linh thú a! Đến tận bây giờ đã tìm kiếm mười mấy năm, cũng không có một chút tin tức! Nói đùa sao, bắt được Tuyết Thần Chiêu khó khăn, chỉ sợ so với chiến thắng cửu cấp Huyền thú lấy Huyền đan còn khó khăn hơn nhiều a. Độc Cô Tung Hoành có chút cụt hứng.- Trên lưng Lão gia tử có thương tổn sao? Là tổn thương gì vậy?
Quân Mạc Tà giật mình, tò mò hỏi một câu.
Độc Cô Vô Địch ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới tên này chính là đại thần y chữa trị độc thương của Quân Vô Ý, không khỏi vài phần hi vọng nhìn hắn, nói:
- Phụ thân ta năm xưa trên chiến trận bị thương, tổn thương kinh mạch. Từ đó về sau, chỉ cần uống rượu nhiều một chút sẽ khiến ho khan khó thở, từ đó đến nay vẫn không chữa trị được tận gốc, nếu không ngươi thử nhìn xem một chút coi?
- Xem một chút thì xem một chút.
Quân Mạc Tà không chút khách khí dùng một tay bắt lấy tay trái Độc Cô Tung Hoành, hai ngón tay áp lên mạch, vận khai thiên tạo hóa công trong cơ thể, nhất thời kinh mạch trên cơ thể Độc Cô Tung Hoành hiện ra trong đầu hắn giống như chính mắt hắn nhìn thấy vậy.
"Cư nhiên kinh mạch bị phân tán khô héo…chẳng lẽ thế giới này không có biện pháp nào trị liệu loại bệnh này hay sao?" Quân Mạc Tà trầm tư một lúc lâu. Sau đó thu tay về, nói:
- Đúng là vết thương do trúng tên nhập thể, ngày đó chính là bị thương phế kinh (phổi), vốn cũng không tính là quá nghiêm trọng. Nhưng vì lớn tuổi cộng với thời gian dài không chữa trị, đã diễn biến thành bệnh nặng. Tin tưởng cho dù chân chính tìm được lông Truyết Thần Chiêu trong truyền thuyết, cũng chỉ chữa trị được phần ngọn không trị được tận gốc.
- A? Ngiêm trọng như vậy a…vậy ngươi có biện pháp gì không?
Độc Cô Vô Địch thất kinh.
- Thật ra biện pháp cũng không phải là không có, bất quá. Tương đối khó khăn, hơn nữa cũng phải chữa trị hơn nửa tháng công phu mới có thể thành công.
Quân Mạc Tà cau mày, rất chắc chắn nói.
- Nửa tháng có thể chữa khỏi? Không lâu, không lâu!
Độc Cô Vô Địch thanh âm run rẩy, đột nhiên một phát ôm lấy bả vai Quân Mạc Tà nói:
- Hiền tế. Ngươi phải đem thương thế lão cha ta chữa trị cho tốt a, ngươi cùng tiểu Nghệ có đại sự gì, lão tử không có ý kiến.
Chiêu thức ấy thật là hữu hiệu, Độc Cô Vô Địch lại có thể trực tiếp kêu hiền tế…
Ngươi đương nhiên không có ý kiến rồi, gặp ta còn ý kiến sao chứ. (Hắc hắc tự sướng)
Quân Mạc Tà liếc mắt xem thường nhạc phụ tương lai. Nói:
- Tạm thời cũng chưa có đại sự gì, ta đưa cho lão một phương thuốc, lão đi bốc, mỗi ngày sớm muộn cũng uống một lần, ba ngày sau, mỗi ngày đến chỗ gia gia ta, ta dùng châm cứu trị liệu. Như vậy không thể gián đoạn trị liệu, đại khái qua khoảng mười ngày. Cũng không sai biệt lắm là hoàn toàn khỏi hẳn.
Quân Mạc tà híp mắt cười nói. Nói xong mới tiếp nhận giấy bút, xoàn xoạt như rồng bay phượng múa, liền viết ra một phương thuốc, Độc Cô Vô Địch như nhặt được vật chí bảo, nắm chặt trong tay, kích động đến mức các ngón tay run lên. Nhanh chóng cất vào trong lòng, còn vỗ vỗ mấy cái. Để chắc chắn đã nằm trong lòng.
Kỳ thực nói bệnh của Độc Cô lão gia tử cũng không quá phiền toái, kinh mạch bị hao tổn, nếu mà lấy thầy thuốc thời này chẩn bệnh, đúng thật là bệnh nan y, nhưng dưới tay đại thiếu không có gì là khó, vết thương này của lão gia tử tuy rằng đã có mười năm lịch sử, dù sao cũng không giống Quân Vô Ý trúng độc nghiêm trọng lại liệt mười năm như vậy, dùng linh khí Hồng Quân tháp thúc đẩy mới chữa trị được, đây chính là Sinh Linh Chi Khí trong thiên địa bổn nguyên a.
Nhưng Quân Mạc Tà hiện tại trong lòng mơ hồ đã có tính toán, há có thể buông tha sự trợ giúp lớn này của Độc Cô thế gia chứ? Đương nhiên phải để cho hai vị đầu não quân đội tụ cùng một chỗ tương đối thích hợp a. Đến lúc đó có sự tình gì hai đại lão quân đội này đều bên chén rượu luận bàn, thật là thuận tiện.
Về phần qua hệ giữa mình và Độc Cô Tiểu Nghệ, Quân Mạc Tà cũng không muốn gây sự chú ý của nhiều người. Bởi vì như vậy hắn có cảm giác như mình đi bám váy vợ, cho nên Quân đại thiếu gia không muốn đi lợi dụng. Lại càng không muốn vì vậy mà không tôn trọng tình cảm của mình!
Bên này sự tình lo buồn đã giải quyết xong, mọi người bắt đầu thả sức say sưa.
Nhất là Độc Cô Tung Hoành cảm thấy có hi vọng khỏi bệnh, lại vui vẻ ra mặt, lão nhân gia mặc dù không thể uống. Lại trở thành người ưu tú nhất, cường thế nhất ép rượu mọi người, trừng mắt giám sát, ai uống ít một chút cũng không tha!
Có điều đối với Đường Nguyên tương đối là bi kịch, hắn tuy rằng béo, tửu lượng lại cực kỳ không tốt, mới được một hồi công phu đã len lén lút lút ra ngoài ói đến ba lần, trở về lại bị chuốc tiếp, cuối cùng có chút bất chi bất giác, gắng giữ cho mình chút thanh tỉnh cuối cùng nói đi nhà vệ sinh liền nghiêng ngả thân hình đi ra ngoài, sau đó thật lâu không thấy trở về, Quân Mạc Tà dường như nghe thấy âm thanh xa xa vang lên một tiếng bùm ở hồ nước đâu đó. Tựa hồ có cảm giác như là quái vật nào đó rơi vào trong hồ nước làm hồ dậy sóng. Nhưng cũng không để trong lòng. Dù sao đây là Độc Cô gia không phải Quân gia a, nói không chừng Độc Cô gia có hành động gì đây?
Độc Cô Vô Địch đại tướng quân cũng không nhớ mình rốt cuộc uống bao nhiêu chén, ngay từ đầu, Độc Cô gia tám đại hán còn đang kỳ quái, sao Quân Mạc Tà này như thế nào uống đến bây giờ chưa có say? Nhưng càng về sau, mọi người càng ngấm hơi rượu, cũng không quản đối diện có phải là Quân Mạc Tà hay không, trực tiếp giơ chén lên liền cạn hết, bao nhiêu hào khí đều dồn vào để hét lên một tiếng:
- Cạn!
Sau đó liền ngửa cổ lên… Đến cuối cùng, Độc Cô Vô Định híp mắt. Cái miệng lớn mở rộng hết cỡ, bộ dạng dường như chịu hết nổi ôm lấy cổ Quân Mạc Tà, say bí tỉ lăn qua lộn rồi lẩm bẩm một câu:
- Người anh em ách, việc của phụ thân tiểu đệ, chỉ có thể nhờ cậy đại ca ngươi... hix…
Quân Mạc Tà khổ sở nhăn mặt, không biết có nên đáp ứng hay không, thế này thì còn gì là bối phận a?
Độc Cô Tung Hoành một chưởng đã vỗ lên đầu nhi tử, chửi ầm lên:
- Dựa mẹ mày ấy! Đó là con rể mày mà!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành