Văn tiên sinh càng nói ngữ điệu càng trầm trọng:
- Trong các cao thủ đương thời, cho dù là Lãnh Huyết chí tôn Lệ Vô Bi được người đời công nhận là lãnh huyết tàn ác thì ở phương diện này chỉ sợ cũng không làm được như Quân Mạc Tà. Trong lòng hắn mạng người thật sự rất rẻ mạt! Bệ hạ, Quân Mạc Tà này rất nguy hiểm, vượt xa bất cứ người nào! Kẻ này sinh ra chỉ vì giết người mà tồn tại, phần nguy hiểm này cho dù là sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn cũng chưa chắc sánh bằng.
Văn Tiên sinh dừng lại hồi lâu, cảm thấy không cách nào hình dung được, bất giác đình chỉ lời nói.
Hoàng đế bệ hạ rùng mình một cái, cảm thấy ớn lạnh!
Cũng không cần Văn tiên sinh nói rõ ràng, hắn cũng hiểu được nếu để cho người như Quân Mạc Tà lấy được bằng chứng chính xác việc mình hãm hại phụ thân hắn thì hậu quả có thể tưởng tượng được!
Quân Mạc Tà tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả!
Mà hiện nay, Quân Mạc Tà đang nắm giữ lực lượng cường đại, chính mình không thể động đến. Cho dù là đột ngột tập kích cũng không có nắm chắc! Một nhà Quân gia, chỉ cần tùy tiện thoát ra một người, đó cũng là cao thủ hàng đầu thế gian ít có. Thật không muốn ngày nào cũng lo lắng đề phòng bị một cao thủ như vậy ám sát trả thù, cuộc sống như vậy đúng là thê thảm, chỉ riêng áp lực tâm lý cũng đủ làm người ta thống khổ.
- Huyết Kiêm đường không thể không bỏ! Không bỏ không được!
- Ngoài ra, đối với Quân gia chỉ có thể dụ dỗ, một mực dụ dỗ, dụ dỗ đến cùng.
Văn tiên sinh đột nhiên cười cười nói:
- Tin rằng hiện tại Quân gia vẫn chưa có căn cứ gì chính xác. Mọi chuyện còn có thể cứu vãn, nếu bây giờ bệ hạ có thể cải thiện quan hệ đôi bên, chuyện này cũng không phải không làm được, ta nhớ nửa năm trước Quân Chiến Thiên đã từng hướng bệ hạ xin cho Quân Mạc Tà có thể cưới Linh Mộng công chúa làm vợ?
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ vẫn nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn, hít một hơi thật sâu nói:
- Không sai, đúng là có việc này.
Văn tiên sinh mỉm cười:
- Nếu vậy bệ hạ nên đáp ứng!
Hoàng đế bệ hạ trầm mặc hồi lâu, thở dài môt tiếng, tựa hồ vẫn cảm thấy không ổn, đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Tiên sinh, không biết trong Độn Thế Tiên Cung có thiếu niên tài giỏi anh tuấn nào không?
Văn tiên sinh ngẩn ra, sau một lúc lâu nói:
- Không có, trong tiên cung tất nhiên có nhiều thế ngoại cao nhân nhưng tuổi tác đã không ít, sao có thể còn có ý niệm lấy vợ thế tục?
Hoàng đế không cam lòng nói:
- Còn thiếu cung chủ thì sao?
- Thiếu cung chủ năm nay đã sáu mươi tuổi!
Văn tiên sinh cười khổ một tiếng, nói tiếp:
- Nhi tử của thiếu cung chủ cũng đã hơn ba mươi tuổi, tôn tử mới năm sáu tuổi. Hơn nữa, cứ coi như hoàng thượng có lòng muốn kết thân, bên phía Tiên Cung lại chưa chắc nguyện ý cùng Quân gia đối địch, cao nhân đứng sau Quân gia thực lực bí hiểm, dù là đích thân cung chủ ra tay cũng chưa chắc dành được phần thắng.
Hoàng đế tốt cục thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện đến mức này, cũng đành tiện nghi cho Quân Mạc Tà vậy.
Văn tiên sinh cũng thở dài, nói:
- Bệ hạ cũng không nên quá lạc quan, chuyện cho tới bây giờ Quân gia có còn đồng ý hay không rất khó nói.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người đều không nói gì nữa.
Sau một lúc lâu, hai người lại đồng thời thở dài…
Trong nhà Độc Cô thế gia.
Lão gia tử Độc Cô Tung Hoành hai mắt trợn trừng như hai cái chuông đồng, nhìn thấy đứa cháu gái mấy tháng trước dáng vẻ còn thướt tha mềm mại hiện giờ lại giống như con chim cánh cụt thong thả xuống kiệu, vừa lắc lư cái bụng bầu vừa đi đến, lão gia tử chỉ cảm thấy máu nóng trong người lập tức xông lên não!
Phía sau, mẫu thân của Độc Cô Tiểu Nghệ
"a" lên một tiếng, hoàn toàn không dám tin che miệng lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tất cả mọi người đều trừng mắt há miệng.
Rốt cục, lão gia tử cũng hồi phục lại tinh thần. Tựa như một lão hổ điên cuồng bị nhốt trong lồng, vòng vo mấy vòng, rốt cục không phát hiện chỗ nào để trút giận. Bỗng nhiên rống to một tiếng buồn bực, hung hăng nhào tới, vồ được đứa con trai cùng bảy đứa cháu lập tức vung tay đánh đập. Tóm được đứa nào đánh đứa đấy, cũng không kể là đầu hay thân thể cứ thế mà điên cuồng đánh đập.
Vừa đánh vừa chửi bậy, giọng điệu vô cùng hỗn loạn, cũng không biết lão ta rốt cục là đang chửi cái gì.
Anh hùng hào kiệt thượng trùng tiền bảy tên trâu bò đồng thời che đầu ngồi xổm xuống thành một vòng, mông đít chổng cao lên, đấy mông đấy ngài dùng sức mà đánh đi, đừng đánh vào mặt a, tất cả đều dâng hiến cho ngài rồi.
Độc Cô Vô Địch đại tướng quân trực tiếp chạy trối chết.
Độc Cô Tiểu Nghệ vội vàng đi đến khuyên giải, nàng vừa đi đến lập tức có hiệu quả, mọi người đều e sợ mà tránh xa ra không dám chạm vào người nàng nửa điểm. Thấy vậy, Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng đắc ý, giống như nhân viên cứu hỏa, nơi này chạy đến chỗ kia chạy lại, cứ như đang chơi trò gì thích thú lắm. Đám phụ nhân phía sau nàng thì hô to gọi nhỏ kêu nàng nhanh chóng dừng lại.
Ở Độc Cô thế gia chuyện Độc Cô Tung Hoành lão gia tử tức giân không phải là chuyện gì hiếm hoi. Độc Cô Tiểu Nghệ sớm đã cho đó là chuyện bình thường.
Nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ tựa hồ quá đắc ý mà quên mất ở trên người mình đang buộc một cái gối dày, lại không có buộc chắc chắn. Mảnh vải quấn tuy bền chắc nhưng cũng không chịu nổi chuyển động mạnh a, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là thành công lớn rồi, rốt cục cầm cự được một lát thì…
Độc Cô lão phu nhân từ khi đứa cháu gái tiến vào đều nhìn chằm chằm không rời mắt!
Từ lúc Độc Cô Tiểu Nghệ tiến vào, lão phu nhân đã cảm thấy có chút kỳ quái. Xem nha đầu kia không giống như đang mang thai a, mi thanh mục tú, lưng thẳng chân thon, không giống bộ dạng đã phá thân a, nhưng sao cái bụng lại phình ra như thế? Hơn nữa, mới có vài ngày, cái thai sao có thể to như thế?
Suy nghĩ trước sau lão phu nhân vẫn không tìm ra được huyền cơ trong đó, còn đang nghi hoặc bỗng thấy Độc Cô Tiểu Nghệ trong lúc chạy cái bụng bầu chậm rãi rơi xuống bụng dưới rồi tiếp tục rơi xuống hai đùi.
Lão phu nhân hai mắt trợn to!
Độc Cô Tiểu Nghệ dĩ nhiên cũng cảm thấy không ổn, hai tay vội vòng xuống đỡ cái bụng lên, cũng không dám tiếp tục chạy, lén lút thò đầu quan sát chung quanh.
- Tất cả dừng tay! Còn ra cái thể thống gì!
Độc Cô lão phu nhân dậm mạnh cây long đầu quải trượng, phẫn nộ quát.
Bên kia ông cháu chín người kẻ đánh người kêu, kẻ đánh đang đến lúc cao hứng phấn chấn, kẻ bị đánh thì hô to gọi nhỏ, rất giống cảnh chọc tiết lợn.
- Nha đầu Tiểu Nghệ! Con lại đây cho ta!
Độc Cô lão phu nhân đối với chín ông cháu hoàn toàn không có biện pháp, trợn mắt phẫn nộ gọi.
- Làm…làm gì? Người ta thân mình nặng nề, không có tiện di chuyển đâu.
Độc Cô Tiểu Nghệ chầm chậm ôm bụng vầng lời đi đến, không khỏi có chút chột dạ.
- Con vừa rồi chạy tới chạy lui đâu có chỗ nào không tiện, để ta nhìn kỹ xem nào!
Độc Cô lão phu nhân một tay cầm tay nàng, một tay hướng lên bụng sờ soạng, Độc Cô Tiểu Nghệ kinh hãi, song chưởng mở ra một trước một sau, cảnh giác hỏi:
- Nãi nãi, người định làm gì vậy? Trong này chính là ngoại tôn của người, người cẩn thận một chút a.
Còn chưa nói xong, phốc một tiếng vang nhỏ, Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nói đến chữ
"ngoại tôn" thì một vật trong váy đã rớt ra nảy trên mặt đất hai cái lăn đi không đến một trượng thì dừng lại. Chính là một cái gối, trên mặt còn thêu một con tiểu miêu hoạt bát đáng yêu.
Một cái dây lưng thật dài, một đầu buộc vào cái gối một đầu vẫn còn treo trên lưng Độc Cô Tiểu Nghệ.
Đồ chơi này vốn đã không ổn định, Độc Cô Tiểu Nghệ lại giật mình bỏ hai tay đang đỡ ra, lập tức lộ tẩy chân tướng.
- Cái này…cái này…
Độc Cô Tiểu Nghệ há miệng, hai bàn tay vặn vào nhau, thần tình quẫn bách, nhăn nhăn nhó nhó không nói lên lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời đỏ bừng lên.
Chuyện này lập tức đem tất cả mọi người lôi lại.
Độc Cô Tung Hoành lão gia tử há hốc cái miệng, nắm đấm đang vung ra dừng lại giữa chừng, nét mặt già nua lúc xanh lúc trắng.
Độc Cô Vô Địch ngồi dưới đất mà trừng mắt, cả người bụi đất, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Độc Cô Trùng ủy khuất nhìn ông nội, miệng lầm bầm nói:
- Ta đã nói là chuyện này không thể xảy ra mà, nếu chuyện này xảy ra thật ta không thể nào không biết, ta đã nói rồi mà lại.
- Ngươi đã nói qua à, ngươi chính là đồ ngốc, ngươi chính là tên đáng ăn đòn!
Độc Cô Tung Hoành lão gia tử đột nhiên hét to một tiếng như sét đánh. Độc Cô Trùng lập tức ngậm miệng, co rụt cổ lại.
Độc Cô Tung Hoành nét mặt già nua vặn vẹo hùng hổ bước về phía Độc Cô Tiểu Nghệ. Tức giận vô cùng nhưng lại cười cười nói:
- Hảo! Hảo! Hảo nha đầu! Lớn rồi dám trêu đùa cả gia gia, giỏi lắm giỏi lắm!
Hắn hung hăng gật đầu, cũng không biết nói cái gì cho phải.
- Gia gia... con… con…
Độc Cô Tiểu Nghệ kinh hoảng lùi lại phía sau, hướng chung quanh cầu viện. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều cự tuyệt trợ giúp.
- Tiểu nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên, quả thật cần phải dạy dỗ, thật không ra cái thể thống gì. Một tiểu thư khuê nữ lại làm ra sự tình bực này. Lừa gạt người nhà còn chưa nói, lại có thể giả bộ mang thai để mọi người đều nhìn thấy.
- Đánh mạnh vào!
Độc Cô Vô Địch nói ra tiếng lòng của mọi người.
- Cứu mạng với!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhanh chân bỏ chạy, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử bước lên phía trước một bước dùng sức dẫm lên mảnh vải dưới đất một cái, giống như câu cá đem Độc Cô Tiểu Nghệ lôi trở lại, bàn tay vừa lật, ba ba hai tiếng thanh túy vang lên.
Độc Cô Tiểu Nghệ dãy dụa, thét lên chói tai, nước mắt ào ào chảy ra.
Độc Cô lão gia tử đánh đập mấy thằng cháu thì không cảm thấy gì, lúc này mới tát cháu gái hai cái, lại cảm thấy đau lòng, thế nên không nhẫn tâm hạ thủ tiếp.
- Cha, người đem nha đầu ngỗ ngược này giao cho con.
Con hôm nay nhất định không tha cho nha đầu kia.
Độc Cô Vô Địch từ mặt đất đứng lên, xoa xao tay, vẻ mặt dữ tợn:
- Dám trêu đùa cả lão tử ta. Đúng là phải dạy dỗ cẩn thận, đáng ăn đòn mà!
- Nhượng lại nha đầu này cho ngươi á, tên vương bát đản ngươi mau cút đi cho lão tử.
Độc Cô Tung Hoành vểnh râu quát:
- Tiểu Nghệ thân hình mảnh mai há lại có thể để cho ngươi đánh? Còn không lui ra, cút qua một bên!
Vẻ mặt Độc Cô Vô Địch lập tức xám như tro. Vừa rồi chính là ngài tát con gái ta hai cái, ta không đau lòng sao; cứ tưởng thay ngài ta có thể đánh nhẹ một chút vậy mà bây giờ ngài lại bao che cho nó.
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành