: Tomorrow

Quân Vô Ý đem việc xảy ra tường tận kể rõ trong tín thư, toàn bộ quá đều giải thích rõ ràng, vốn là nói mình đã giải trừ hôn ước của Quản Thanh Hàn cùng Quân gia, sau đó còn thu nàng làm nghĩa nữ, mà Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Quân Mạc Tà tình cảm thắm thiết, lại cảm nhận được sắp tới sẽ phát sinh chuyện lớn, vì thế liền tính toán đem gạo nấu thành cơm, bỏ xuân dược Mạc Tà…

Nhưng bởi vì hiểu biết nông cạn, không chịu đồng ý việc đem gạo nấu thành cơm, sau đó lại quyết định đào tẩu, Quân Mạc Tà bởi dục hỏa phần thân, lý trí hoàn toàn biến mất, đúng lúc này Quản Thanh Hàn lại đến, vì muốn cứu Quân Mạc Tà một mạng, không tiếc hiến thân hi sinh, cuối cùng tạo nên sai lầm lớn như hiện nay.

Sau đó lại thấy thái độ mạnh mẽ của Quân Mạc Tà, hơn nữa Quân lão gia tử đặc biệt nói ra trách nhiệm của nam nhi, nhất định không thể trốn tránh, đối với sự chỉ trích của mọi người trong Thiên Hương, cũng phải ưỡn ngực nghênh chiến với thế gian.

Mọi chuyện đều được lưu loát viết lại.

- Ngươi còn có thể cười?

Quân Chiến Thiên kì quái nhìn vào lão huynh đệ.

- Cười đã chưa? Ngươi có biết đây là chuyện đại sự gì không, nếu như chuyện này mà xử lý không thỏa đáng, đối với Quân gia chúng ta chính là tai họa ngập đầu!

- Ta cảm thấy buồn cười, vị tiểu thư của Độc Cô thế gia này rất là thú vị... ha ha ha…

Lão Bàng không thể nhịn cười lại tiếp tục nói:

- Muốn gạo nấu thành cơm, đã hạ độc, lại còn bỏ trốn thì còn gì để nói nữa, Độc Cô Tung Hoành có một cháu gái như vậy đúng là không dễ dàng …

- Ân? Độc Cô thế gia?

Quân Chiến Thiên ánh mắt bừng sáng. Vỗ hai tay, dựng râu:

- May mà có ngươi nhắc nhở! Mẹ nó, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao lão già Độc Cô Tung Hoành kia không đếm xỉa? Chuyện tốt này đều là do cháu gái hắn làm ra, lão tử nếu không dụ dỗ hắn, thì lão vương bát đản kia quá thoải mái rồi!

- Bất qua tên Mạc Tà cũng không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như thế, sau khi trở về để xem ta thu thập hắn!

Quân Lão gia tử tâm tình chợt đột nhiên thật tốt, hừ hừ lầm bầm nửa ngày, cũng không nói ra một lời.

- Ân, lão gia, chuyện lần này không phải do tiểu thiếu gia làm sai, cũng không phải do Quản cô nương, việc này trước sau không được xem là việc nhỏ được, lần này đám quan Ngự Sử tuyệt đối sẽ không bỏ qua, muốn nhân chuyện này làm khó dễ, còn có các tài tử cũng sẽ hợp nhau tấn công, bọn nhân tài này không biết suy nghĩ đến nhân quả, bọn hắn chỉ biết chú trọng đến kết quả.

Lão Bàng thật cẩn thận nói:

- Dù sao, thân phận hiện tại của Thanh Hàn cô nương, đối với bọn họ mà nói chính là tẩu thúc lăng loàn…

- Một đám hủ nho này, bọn hắn biết cái chó gì! Tôn tử của lão tử còn mạnh hơn nhiều, Quân Mạc Tà nhất định có đảm lược gánh vác trách nhiệm, sẽ làm cho bọn chúng hổ thẹn đến chết, không hổ là tôn tử của ta, không hổ là nam nhân Quân gia, là trượng phu đích thực!

Lão gia tử vung tay lên, tựa như đang chụp ruồi bọ:

- Này, bọn văn nhân chó má, trừ việc viết vài câu oai thơ, con bà nó, chỉ có tác dụng tạo phân, có tác dụng cái rắm gì! Lão tử cưỡi ngựa cầm đao tung hoành thiên hạ, qua lại núi đao rừng kiếm, núi thây biển máu đánh nên công lao sự nghiệp, từ bàn tay trắng đến công khanh, cần gì nghe bọn hắn cằn nhằn? Muốn rước phiền phức sao, lão tử giết sạch bọn chúng, cùng lắm thì làm thêm một lần rửa sạch Thiên Hương đế đô!

Quân lão gia tử trong thời gian nói lời này, không chỉ có một loại khí khái phong vân hào hùng, mà còn có phong độ của loại lưu manh vô lại phố phường. Xem ra chuyện hôm nay, lão gia tử mặc dù ngoài miệng nói không cần để ý, trên thực tế thì tâm lý vẫn luôn chú ý, suy nghĩ của lão làm khơi gợi nên khí chất của vài thập niện trước.

Bất quá cùng tôn tử Quân Mạc Tà của hắn thì có chút giống nhau. Một người muốn một ngày thống khoái giết sạch người tài, một kẻ muốn cưỡi ngựa hoành đao rửa sạch triều đình, tất cả đều sử dụng phương pháp mạnh mẽ, trắng trợn, dẫn đến máu chảy khắp nơi. Ông cháu hai người này đều là mãnh nhân a…

- Ta phải đi tìm Độc Cô Tung Hoành!

Quân Lão gia tử vội vàng đi ra ngoài:

- Cháu gái của lão quỷ đó gây nên đại phiền phức, há có thể dễ dàng tha hắn? Chẳng lẽ không làm gì hắn, đừng có nằm mơ!

- Ân, lão gia cao kiến!

Lão Bàng nhắm mắt theo đuôi, giống như cái mông sau của Quân lão gia tử, cầm thêm áo khoác cho lão mặc thêm, dù sao hiện tại đã là đầu mùa đông, thời tiết rét lạnh, sau đó ân cần tiễn lão xuất môn. Quân lão gia tử uy phong mãnh mãnh xuất môn, người hầu đem kiệu đến, Quân lão gia tử vung tay lên:

- Lão phu hôm nay cần kỵ mã!

Tuấn mã được mang tới, lão gia tử phi thân lên ngựa, đang muốn thúc ngựa đi tới, đột nhiên như chợt nghĩ ra việc gì liền ghìm ngựa lại, cúi đầu nhìn lão Bàng đang hứng trí bừng bừng nói:

- Lão Bàng, ngươi thử đoán xem, lúc đó Mạc Tà có thể một tên phi trúng hồng tâm hay không, làm nên kết quả nở hoa, nếu như thế thì chỉ cần một năm qua đi là ta có thể ôm chắt rồi sao?

Lão Bàng đang theo bên cạnh lão, chau mày, giống như đang lo lắng việc quan trọng, chuyện này nếu là thực thì đúng là không nhỏ a, chỉ mong việc lão gia tử nói sẽ thuận lợi, kết hợp lực lượng Quân gia, Độc Cô gia hai nhà mạnh mẽ đem việc này áp chế, đang ở trong lòng cầu thần bái phật cầu nguyện bình an, trong tai thình lình truyền đến lời nói của Quân lão gia tử, không nhịn được ngẩng đầu lên, líu lưỡi nói không ra lời, thực sự không nghĩ tới đang ở nơi đông người thế này, Quân lão gia tử cư nhiên còn nghĩ đến việc này, cái này cũng quá dũng cảm a!

- Cái gì? Không…

Sau một lúc lâu, dưới ánh mắt cực độ chờ đợi của lão gia tử, chẳng hiểu trời xui quỷ khiến thế nào, lão Bàng vội vàng nói ra một câu tương phản hoàn toàn với hi vọng của lão gia tử, cùng với đáp án trong ý liệu của lão gia tử đúng là một trời một vực!

- Ngươi… cái lão già kia, sao có thể nhẫn tâm tạt bát nước lạnh vào ta! Tôn tử ta từ xưa đến này là người phi phàm, sao người biết được hắn phóng tên không trúng tâm!

Quân lão gia tử nhất thời dựng râu, oán hận nhìn lão Bàng một cái, tựa hộ một câu nói này của lão Bàng đã xem tôn tử của lão như người bình thường, hai chân kẹp chặt chiến mã, một tiếng hý dài vang lên, chiến mã vọt đi!

Thủ vệ Độc Cô thế gia vừa thấy Quân Chiến Thiên lão gia tử cưỡi ngựa hùng hổ đến, bộ dạng giống như muốn hủy diệt Độc Cô thế gia thì nhất thời luống cuống, một người nhanh chân bỏ chạy, trực tiếp chạy như bay đi thông báo. Mặt khác, bảy người còn lại kiên trì tiến lên nghênh đón.

Quân lão gia tử chỉ roi ngựa, cũng không xuống ngựa, đỉnh đạc hỏi:

- Độc Cô Tung Hoành lão quỷ có ở trong phủ không?

Thị vệ cung kính nói:

- Dạ, lão thái gia vừa mới hồi phủ.

Đối mặt với Quân Chiến Thiên ai dám nói dối? Nhưng hắn nói chưa dứt xong câu, Quân Chiến Thiên lão gia tử thúc mạnh ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa vọt vào đại môn Độc Cô thế gia, thuận tay còn đánh lên mông chiến mã, hét lớn một tiếng:

- Độc Cô Tung Hoành, lão tử tới tìm ngươi tính sổ đây, nhanh chóng lăn ra đây cho lão tử!

Chiến mã liền nhanh chóng trực tiếp vọt vào…

Sau đó, mấy Quân gia thị vệ vội vàng xuống ngựa theo sau, nhanh chóng đuổi theo. Quân Chiến Thiên có thể cỡi chiến mã đi vào trong không kiêng sợ, nhưng bọn hắn không dám ngồi trên ngựa như lão, phải biết rằng Độc Cô thế gia, ngay cả Hoàng Hậu nương nương đến nơi này cũng phải xuống ngựa tiến vào, gia tộc to lớn nổi danh như thế, nơi tụ tập thổ phỉ, hang ổ lưu manh, người nào dám trêu chọc?

Già trẻ cả nước, cũng chỉ có Quân gia Quân lão gia tử có lá gan dám làm như thế, ngoại trừ Quân lão gia tử, cho dù là đệ nhất gia tộc hiện tại Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong Vân, khi đến nơi này cũng phải khách khí!

Trong lúc nhất thời, phạm vi trong Độc Cô thế gia gà bay chó chạy, náo động chạy thành đoàn.

Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch kinh hoàng chạy vội ra, vị này hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, lúc nãy đang nằm thoải mái trên đùi tiểu thiếp, đột nhiên vang lên âm thanh giống như kinh lôi, vừa bước ra đã thấy đại nguyên soái Quân Chiến Thiên đang ở trong sân rộng phóng ngựa chạy như bay, tung hoành ngang dọc, không gian đang yên tĩnh bỗng chốc trở thành chiến trường, mang theo cỗ khí thế sát phạt chiến trường.

Các loại hoa cỏ quý báu trong viện, Độc Cô thế gia phải hao hết tâm lực mới giúp cho chúng mùa đông nở hoa, bây giờ đều bị giẫm nát vô cùng lãng phí. Độc Cô đại tướng quân khóe miệng run rẩy …

- Thế bá, thế bá, ngài nguôi giận, ngài ngàn vạn lần nguôi giận, rốt cục xảy ra chuyện gì a?

Độc Cô Vô Địch chạy chắn ngang trước ngựa Quân Chiến Thiên, khẩn trương kêu nài, chiến mã tiến lên một bước hắn vội vàng lui một bước.

- Tiểu tử ngươi cút qua một bên cho ta!

Quân Chiến Thiên hét lớn một tiếng, âm thanh như sét đánh:

- Coi chừng lão tử cách chức ngươi! Nếu còn dám tiếp tục làm hỏng việc quân cơ!

Gì? Cách chức? Làm hỏng việc quân cơ? Những việc đang diễn ra lại có quan hệ đến việc làm hỏng quân cơ sao?!

- Uy phong thật to! Quân lão thất phu, ngươi thực trâu bò a! Ngươi càng ngày càng quá đáng, lại dám ở trong nhà lão tử cưỡi ngựa phá phách, diễu võ dương oai, lại còn đòi cắt chức nhi tử ta, thật không biết, ngươi lấy đâu ra quan uy lớn như vậy? Lão tử không phải chỉ thiếu ngươi ít tiền sao? Chỉ như thế mà ngươi ngang ngược bá đạo! Còn nói làm hỏng việc quân cơ? Ngươi tốt nhất cấp cho lão tử lý do thuyết phục. Nhi tử ta vì sao làm hỏng việc quân cơ, nếu như không nói được, số tiền ta nợ ngươi nhất định sẽ không đòi được!

Thanh âm đè nén lửa giận vang lên, giống như từng hồi sấm rền, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử ngẩng đầu hét lớn, chòm râu trên mặt giống như râu hổ, chậm rãi đi ra, hai tay ôm ngực, nhìn Quân Chiến Thiên hắc hắc cười lạnh.

Nói đến trong đoạn thời gian này, Quân lão gia tử cũng thường xuyên mượn cớ để đến Độc Cô thế gia tản bộ, ai bảo đại tướng quân Độc Cô Vô Địch trước kia lại đánh cược tiền rượu với giá trên trời cho nên Độc Cô lão gia tử gần đây cũng rất không muốn nhưng vẫn phải chịu lép vế khi nhìn thấy Quân lão gia tử. Bất quá, hôm nay Quân lão gia tử nhất thời nói bừa, lại bị Độc Cô lão gia tử bắt được nhược điểm, nhược điểm này rất có thể sẽ mang đến một thu hoạch bội thu a!

- Oa ha ha, thông gia ngươi cuối cùng cũng ra rồi! Về số tiền kia thì là cái gì, mọi người sau này đều là người nhà! Nhà của ta cũng là nhà ngươi, nhà ngươi cũng là nhà ta!

Quân Chiến Thiên cười ha ha, đột nhiên thái độ khác thường, nhảy xuống ngựa, hướng về Độc Cô Tung Hoành nghênh đón thân thiết dị thường.

- Gì cơ? Thông gia?

Độc Cô Tùng Hoành cùng Độc Cô Vô Địch hai cha con hai mắt mở to nhìn nhau. Nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

- Chậm đã! Quân Chiến Thiên, ai với ngươi là thông gia?

Độc Cô Tung Hoành suy nghĩ hồi lâu, sau đó lập tức chìa một bàn tay ra, giống như đang trong trạng thái chống đẩy, thậm chí thân mình còn lui về phía sau từng bước, bởi vì Độc Cô lão gia tử đang nghĩ đến một việc vô cùng đáng sợ.

d

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành