Hai người ở trong trướng, có lẽ toàn bộ đã trần truồng, thẳng thắn đè lên nhau. Nhìn cảnh này, rõ ràng thằng nhãi Quân Mạc Tà này đang cố ý dùng sức mạnh! Mà Độc Cô Tiểu Nghệ liều chết không chịu, cho nên mới xảy ra tràng diện
"xấu hổ" như vậy.
Nguyên bản Quản Thanh Hàn cùng ở một chỗ với Độc Cô Tiểu Nghệ. Thế nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ lại lén lút lấy ra một cây ngọc tiêu nói là muốn Quản Thanh Hàn đánh giá. Hứng thú lớn nhất trong cuộc đời này của Quản Thanh Hàn chính là tiêu nghệ. Tự nhiên là vui vẻ đáp ứng, nhận lấy.
Còn chưa kịp đánh giá, Độc Cô Tiểu Nghệ đã ôm bụng nói là muốn đi tiểu tiện, sau đó làm ra bộ dạng không thể chờ được chạy ra khỏi trướng bồng. Quản Thanh Hàn không có nghi ngờ gì, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Độc Cô Tiểu Nghệ, dường như là không chịu được nữa, nàng phì cười một tiếng, sau đó mặc cho Độc Cô Tiểu Nghệ đi, còn bản thân cầm lấy ngọc tiêu, tinh tế nhìn vài lần, rồi chờ đợi Độc Cô Tiểu Nghệ trở lại.
Thế nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy nàng ta trở về, chờ thêm một lát nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu, Quản Thanh Hàn không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng, rốt cuộc đi ra ngoài tìm. Hỏi đám binh sĩ ven đường có thấy Độc Cô tiểu thư không? Đám binh lính đều chỉ về một hướng.
Quản Thanh Hàn nghe vậy mới biết được Độc Cô Tiểu Nghệ đã chui vào trong trướng bồng của Quân Mạc Tà. Nàng không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, trong lòng có một loại cảm giác không nói thành lời.
Chính mình vừa rồi rõ ràng đề nghị hai người làm bạn, không thể tưởng tượng được Độc Cô Tiểu Nghệ lại có thể dùng loại biện pháp này bỏ mình lại để đi tìm Quân Mạc Tà.
Nếu ở với Quân Mạc Tà chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì. Cho nên Quản Thanh Hàn mới từ từ tiến tới trước cửa căn lều, hơi chần chờ nghĩ có nên vào hay không, đang nghĩ trực tiếp bỏ về, nhưng tiếp đó lại nghe được một thanh âm ở bên trong phát ra, dường như là tiếng kêu cứu mạng của Độc Cô Tiểu Nghệ.
Còn xảy ra chuyện gì đây? Quản Thanh Hàn liền nhớ tới vài chuyện lúc trước của Quân Mạc Tà, tháng trước hắn còn là một tên quần áo lụa là, trong lòng nàng lập tức dâng lên niềm bất an: chẳng lẽ?
Tiếng kêu của Độc Cô Tiểu Nghệ càng ngày càng thê lương, giống như là khóc không ra tiếng, Quản Thanh Hàn rốt cuộc gác lại suy nghĩ, lập tức xông vào.
Nào biết vừa xông vào lại thấy cảnh tượng xấu hổ như vậy.
Quản Thanh Hàn lập tức cảm giác trong lòng dường như có thứ gì đó bị chặt đứt, không ngờ lại mất hết can đảm, nước mắt tràn mi quát:
- Quân Mạc Tà, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!
Vô luận là Quản Thanh Hàn có cảm giác gì, thế nhưng hiện tại Quân Mạc Tà đã mất đi lý trí! Căn bản không nghe được nàng đang muốn nói gì, cho dù có nghe được cũng không hiểu, càng không thèm để ý tới.
- Quản tỷ tỷ, mau cứu muội a, hu hu!
Độc Cô Tiểu Nghệ năn nỉ khóc lóc, giống như là lê hoa sau cơn mưa, bộ dạng cực kỳ ủy khuất đáng thương.
Quản Thanh Hàn giận dữ nói:
- Ngươi tên súc sinh này, còn không buông tay!
Nói xong nàng vọt lên, muốn tách Quân Mạc Tà sang một bên, thế nhưng dùng hết khí lực, vẫn không thể lay động được hắn.
Độc Cô Tiểu Nghệ ở dưới hạ thân của Quân Mạc Tà đang vất vả khua loạn, dùng sức đạp một cái, Quản Thanh Hàn cũng phối hợp, sử ra khí lực toàn thân, Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng bị đẩy sang một bên, lộ ra nửa thân hình trắng nõn của Độc Cô Tiểu Nghệ. Trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, nhưng làn da kiều nộn của Độc Cô Tiểu Nghệ lại bị Quân Mạc Tà tàn phá, lác đác xuất hiện vài dấu vết hôn hít của Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà lúc này đang mơ hồ, cũng không biết vận dụng công lực của bản thân, nếu không cho dù có đến mười Quản Thanh Hàn cũng không làm được chuyện gì!
Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thẹn lại vừa sợ, bắt lấy cơ hội này vội vã bò dậy, bổ nhào vào ngực Quản Thanh Hàn mà lớn tiếng khóc.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Quản Thanh Hàn vội vàng với lấy cái áo choàng ở bên cạnh Quân Mạc Tà trùm lên người Độc Cô Tiểu Nghệ.
Độc Cô Tiểu Nghệ chưa kịp mở miệng, Quân Mạc Tà ở phía sau đã giống như ác lang vồ tới.
Độc Cô Tiểu Nghệ sợ hãi kêu lên một tiếng, chiếc áo choàng lập tức rơi xuống, hôm nay tiểu nha đầu thực sự là bị dọa cho vô cùng sợ hãi.
Thời khắc này Quân Mạc Tà giống như tên đã lên dây. Đột nhiên lại mất đi mục tiêu, nào có chịu được. Căn bản cũng không biết cô gái trước mắt đã thay đổi, giống như mãnh hổ ôm lấy.
Quản Thanh Hàn tức giận đến nỗi thân thể yêu kiều liên tục run rẩy, nghiêm nghị quát lên:
- Quân Mạc Tà! Ngươi điên rồi à! Ngươi còn chưa giải thích cho ta biết chuyện này là sao đâu!
Đột nhiên chứng kiến khuôn mặt, hai mắt của Quân Mạc Tà đỏ bừng, thần thái mê loạn. Hồn nhiên không còn một điểm tỉnh táo nào nữa. Bộ dạng này rõ ràng là người đã đánh mất lý trí. Trong lòng nàng không khỏi chấn động.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?
Quản Thanh Hàn tuy thân là hoàng hoa khuê nữ, thế nhưng dù sao cũng hơi lớn tuổi, tự nhiên là hiểu biết hơn nhiều so với Độc Cô Tiểu Nghệ. Lúc nàng tiến vào không có chú ý, thế nhưng hiện tại cũng đã nhìn ra chuyện này có điểm không đúng. Hơn nữa còn đoán được ra Quân Mạc Tà rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Xuân dược!
Hơn nữa nhìn bộ dạng này, hẳn đó là loại xuân dược cực kỳ hung mãnh! Nếu không, tuyệt sẽ không như vậy!
Quản Thanh Hàn vốn định rút kiếm hù dọa Quân Mạc Tà. Thế nhưng do dự một lát, liền trễ một bước, Quân Mạc Tà như lang như hổ lao lên, gắt gao ôm lấy nàng, ngay sau đó, hắn há to mồm hôn tới, giờ phút này Quản Thanh Hàn vừa nghi vừa thẹn vừa vội, liều mạng cố thoát ra, thế nhưng khí lực của nàng há có thể so với một đại nam nhân như Quân Mạc Tà? Hơn nữa, Quản Thanh Hàn chứng kiến Quân Mạc Tà rõ ràng là trúng phải ám toán, cho nên cũng không đành lòng, không ngờ lại không biết xử trí thế nào cho phải.
Với bộ dáng hiện tại của Quân Mạc Tà, nếu như mình rời khỏi đây...Hắn không được phát tiết, đối mặt với loại dược lực cường đại như vậy, hắn sao có thể thừa thụ? Khẳng định đầu óc sẽ bị hỏng, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Tuy Quản Thanh Hàn bình thường hay lãnh đạm băng sương, đối với Quân Mạc Tà sắc mặt đến bây giờ vẫn không hề tốt hơn, thế nhưng dù sao hắn cũng là tiểu thúc tử của mình, càng là hậu nhân duy nhất của Quân gia. Còn nữa, đoạn thời gian trước Quân Mạc Tà vì mình mà chịu ủy khuất, dưới sự phẫn nộ đã can đảm muốn đối địch với cả thiên hạ, điều này đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Tâm hồn thiếu nữ hơn hai mươi năm chưa từng dao động không ngờ vì việc đó mà lung lay! Đối với một thiếu niên ưu tú đã hết lòng vì ta như vậy, chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn hắn bị tra tấn? Hơn nữa, hậu quả còn phi thường nghiêm trọng.
Quân Mạc Tà vì mình mà dám làm tất cả dám đối nghịch với cả Huyết Hồn sơn trang nổi danh như mặt trời ban trưa! Tuyệt không hề lùi bước! Như vậy, chính mình làm sao mới có thể báo đáp được một phần thâm tình này đây?
Quân gia vì mình, tại gia tộc của mình đều không quản không hỏi nhất định muốn đem mình đi, không tiếc ngọc đá đều tan cũng muốn bảo vệ mình! Chính mình chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn hậu nhân duy nhất của Quân gia bị xuân dược tra tấn?
Thậm chí mấy ngày nay ở Thiên Nam. Nghĩa phụ Quân Vô Ý vì chuyện của mình mà bị Huyết Hồn sơn trang tìm mọi cách gây khó xử, thậm chí dùng quỷ kế hãm hại, tuy hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nếu không phải có người âm thầm viện thủ tương trợ, như vậy đều không may mắn thoát khỏi cái chết!
Mà hết thảy chuyện này, tận cùng cũng là vì chính mình!
Hôm nay Quân Mạc Tà trúng dâm độc, chính mình lại có thể giúp?
Từ khi chính mình đi vào Quân gia, Quân Mạc Tà luôn có hảo cảm với ta, thậm chí lúc trước mang khuôn mặt quần áo lụa là, hoặc là thật, hoặc là giả đều biểu hiện ra tâm ý đối với mình. Gần đây mới biết được, diện mục trước kia của hắn hoàn toàn là cố ý giả vờ, như vậy hắn là vì cái gì? Vì cái gì tại tình huống hiện tại đem ra thổ lộ với chính mình?
Hôm nay có lẽ là cơ hội vô cùng khó có. Tâm ý như vậy, chẳng lẽ bản thân mình hoàn toàn có thể thờ ơ sao?
Trải qua trăm vạn lần chờ mong, khó có được chân tình lang.
Đem so sánh với kỳ tài ngút trời như Quân Mạc Tà, vậy cái gọi là tài tuấn thế gia được cho là gì? Hiện tại mình đã tự do, thế nhưng...
Một thời gian trong nội tâm của Quản Thanh Hàn không ngừng suy nghĩ, không ngờ lại giống như ngây dại.
Không thể không nói,
"Mối tình thắm thiết" của vị Quân Mạc Tà này hoàn toàn không có giống như suy nghĩ đơn phương của Quản Thanh Hàn, chỉ là một chuyện mỹ sự hiểu lầm mà thôi. Nguyên nhân chưa nói tới chuyện khác, mà chỉ nói tới Mạc Tà bây giờ không phải Mạc Tà trước kia. Thân thể tuy vẫn thế, nhưng trong linh hồn đã không phải là chủ nhân trước kia nữa! Trước đó, hết thảy mọi chuyện mà Mạc Tà làm không thể tính lên người Quân Mạc Tà hiện tại.
Như hiện tại mà nói, ngay cả thân thể cũng đều không giống với lúc trước nữa!
Quân Mạc Tà hiện tại không thể phủ nhận đối với Quản Thanh Hàn cũng có hảo cảm ở mức độ nhất định, thế nhưng cảm tình của vị lãnh huyết sát thủ này, còn xa mới tới trình độ nóng bỏng, còn xa mới tới tình trạng đàm luận hôn nhân.
Thậm chí có thể nói với tính cách lang thang không gò bó của Quân Mạc Tà. Tuy không kiêng sợ hết thảy, tuy hoành hành vô kỵ, nhưng đối mặt với cảm tình, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động đi thổ lộ. Nếu không có nữ tử chủ động đến theo đuổi, hoặc là lão gia tử bắt buộc an bài hôn sự, thậm chí còn có khả năng hắn muốn sống độc thân đến già.
Bởi vì tư tưởng quan niệm hiện tại của Quân Mạc Tà, hay quan niệm của kiếp trước làm Sát Thủ Chi Vương, đối với một vị sát thủ mà nói quả thực là không thể tưởng tượng tới thứ tình cảm xa xỉ đó.
Lúc Quản Thanh Hàn đang chần chờ trong mê võng, chỉ cảm thấy bầu ngực mát lạnh, y phục trên người đã bị Quân Mạc Tà thô lỗ xé tan! Nàng cả kinh nhìn Quân Mạc Tà, ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng không thể kiềm chế, đột nhiên trong lúc đó nhu tình bắt đầu dâng lên.
Bỏ đi bỏ đi.
Để ta dùng cả đời này báo đáp ân tình như biển của Quân gia đối với ta đi! Quản Thanh Hàn im lặng nhắm mắt lại, hai hàng lệ như ngọc chậm rãi lăn trên gò má.
Nàng đã hoàn toàn buông lỏng không hề chống lại.
Thế nhưng Quân Mạc Tà cũng không có ý thức được. Hắn còn đang bị dược lực điều khiển, tiến hành công thành đoạt đất không hề có chút ôn nhu nào, mà hắn thật không thể ngờ vị nữ tử trong lồng ngực mình, đã không phải vị nữ tử đã khơi mào lên hết thảy một màn này.
Lập tức trong đại trướng diễn ra cảnh xuất sắc khôn cùng. Tiếng thở dốc ô ô, tiếng thống khổ rên rỉ không ngừng vang lên.
Tiểu nha đầu thất kinh, nhanh như chớp chạy trở lại trốn trong trướng bồng của mình, đổi một bộ quần áo mới. Sau khi nghỉ ngơi một hồi mới hơi chút ổn định, vẫn còn cảm giác trên mặt, trên cơ thể nóng lên như phát sốt, thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ!
Ông trời của ta cái đó! Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ vỗ lồng ngực, vẫn còn rất sợ hãi. Nhớ tới bộ dạng dữ tợn kia của Quân Mạc Tà, quả thực giống như là muốn ăn thịt người, muốn nuốt sống mình vào bụng vậy.
Nhớ tới Quân Mạc Tà tại trên người, trên mặt mình mãnh liệt ôm hôn xoa nắn, đôi tay to lớn kia tản ra vô hạn nhiệt lực không ngừng vuốt ve trên cơ thể mình, quả thực là đã sờ tới cả nơi rừng rậm bí ẩn kia, cũng không buông tha. Độc Cô Tiểu Nghệ tựu thẹn đến độ muốn chui xuống đất. Mặt đỏ như phát sốt. May mà có Quản tỷ tỷ a.
A! Quản tỷ tỷ!
Độc Cô Tiểu Nghệ thoáng cái đứng lên, đôi mắt đẹp trợn lên hết cỡ, ta đã trốn tới đây, nhưng tại sao lại quên mất Quản tỷ tỷ chứ? Mạc Tà ca ca đã ăn dược được nấu a, vạn nhất nếu hắn làm thương tổn Quản tỷ tỷ, chẳng phải để Quản tỷ tỷ ắn một hồi đau khổ rất lớn sao? Như vậy há không phải là mình có tội sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng bất an, lại lần nữa như gió lốc từ trong trướng bổng của mình phi ra ngoài, không quan tâm tới hết thảy triển khai công phu hướng về soái trướng của Quân Vô Ý mà chạy như điên!
Quân Vô Ý, Ưng Bác Không cùng Đông Phương tam huynh đệ đang thương nghị phương pháp lui quân, chỉ thấy cửa vải bị vén lên. Độc Cô Tiểu Nghệ thở không ra hơi vọt lên đi vào nói:
- Quân Tam thúc...Phù phù phù... Mạc Tà ca ca đã xảy ra chuyện, bây giờ huynh ấy đang ở trong trướng bồng... Lão nhân gia ngàu hãy mau đi xem một chút, nếu tới trễ...Quản tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện a...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm