Quân Vô Ý mỉm cười, lại dị thường kiên định lắc đầu, hắn chậm rãi lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, trên mặt màu đỏ, sáng trong như bảo thạch, ở giữa có khắc một chữ
"Quân". Mặt sau chính là có khắc vô số chữ rất tỉ mỉ. Quân gia gia chủ làm.
- Mạc Tà, ba tháng trước, gia gia ngươi đem lệnh bài này tự tay giao cho ta, từ khi đó, Quân Vô Ý ta chính là đại gia chủ của Quân gia! Trong tay ta nắm khối lệnh bài, tất cả các quyết định của ta, bất kể là đệ tử nào thuộc Quân gia đều không thể cãi lời! Ngươi minh bạch lời nói của ta không?
Quân Vô Ý trầm trọng nói ra từng chữ một, nói xong, hắn đột nhiên giơ lệnh bài lên, hàn lãnh nói:
- Quân gia đời thứ ba, trưởng dâu Quản Thanh Hàn tiến lên quỳ xuống nghe lệnh.
Quản Thanh Hàn vạn phần sợ hãi nhìn tam gia, thấy thần sắc lãnh đạm của hắn, không hề cho người khác thương lượng, nàng thở dài một hơi, tiến lên một bước sau đó cẩn thận mà quỳ xuống trước mặt Quân Vô Ý.
- Trưởng dâu Quân gia Quản Thanh Hàn tính tình thục quân, cử chỉ có độ, năm nay vừa mới hai mươi, ngày đó chính là phụng mệnh cha mẹ tạm thời đính hôn với tam đại trưởng tử của Quân gia là Vô Ưu, chưa kịp thành hôn, Vô Ưu phụng mệnh rồi chết trên chiến trường. Quản Thanh Hàn thanh xuân tuổi trẻ băng thanh ngọc khiết năm năm giữ gìn sớm đã là người của hai nhà. Thế nhưng Quân gia ta lại không thể làm chậm trễ việc chung thân của ngươi, lấy chồng sinh con. Gả chồng còn chưa xong, mà vị hôn phu đã chết. Hôm nay Quân Vô Ý ta với tư cách là đương đại gia chủ Quân gia, đem công văn này vì chính danh của Quản Thanh Hàn mà trả lại tự do cho nàng, từ nay về sau, nam hôn nữ gả chồng đều không có quan hệ với Quân gia. Nhân chứng là Độc Cô Tiểu Nghệ của Độc Cô thế gia cùng với đích hệ truyền nhân Quân Mạc Tà, có Hoàng Thiên Hậu Thổ thiên địa cùng chứng giám.
Quản Thanh Hàn sớm biết là hắn sẽ nói lời này. Thế nhưng khi những lời này vừa thoát ra khỏi miệng của Quân Vô Ý, từng chữ từng chữ lọt vào trong tai nàng rồi chìm sâu vào trong lòng, Quản Thanh Hàn nhịn không được hai hàng nước mắt tuôn rơi như mưa.
Độc Cô Tiểu Nghệ đứng ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp mở ra thật lớn, không thể tưởng tượng được chính mình lại làm chứng cho việc đại sự này.
Quân Vô Ý nghiêm túc nói xong, khuôn mặt nguội lạnh hướng về phía Quân Mạc Tà, quát lên:
- Quân gia đời thứ ba đích hệ truyền nhân, Quân Mạc Tà, tiến lên quỳ xuống nghe lệnh!
Quân Mạc Tà giật nảy mình vội nói:
- Tam thúc... Ngài còn có chuyện gì?
- Quân gia đời thứ ba đích hệ truyền nhân Quân Mạc Tà, tiến lên quỳ xuống nghe lệnh.
Quân Vô Ý vẫn nghiêm nghị nhắc lại.
Trong lòng Quân Mạc Tà nói thầm hai tiếng, thế nhưng dưới tình cảnh này, cũng chỉ có thể nghe lệnh quỳ xuống.
- Quân gia đệ tam đại truyền nhân Quân Mạc Tà, tuổi trẻ kiên định, lòng dạ khoáng đạt, đã đủ đại nhậm. Nay ta Quân Vô Ý đem vị trí gia chủ truyền cho Quân Mạc Tà! Hoàng Thiên Hậu Thổ thiên địa chứng giám.
Tuy Quân Mạc Tà đã biết trước kết quả nhưng khi nghe xong lời này cũng nhịn không được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó hắn đứng dậy khua khua hai tay, nói:
- Tam thúc ngài vẫn còn xuân thu chính thịnh, còn đang tráng niên. Không nên không nên, ngài vẫn còn là tráng niên, cần gì phải vội vàng truyền vị cho cháu? Cháu…cháu...cháu thật sự không muốn làm chức gia chủ gì đó...
- Làm càn!
Quân Vô Ý trợn mắt quát:
- Gia chủ có lệnh, tử tôn Quân gia không tuân theo mệnh lệnh, coi như là tà đạo! Quân Mạc Tà, còn không tiếp nhận còn đợi tới khi nào?
Quân Mạc Tà không thể làm gì được đành cụp mí mắt xuống, tiến lên cố nhận lấy, nói:
- Tam thúc, cháu biết người đang lo lắng cuộc chiến ngày mai, thậm chí trong lòng còn có ý chí quyết tử, thế nhưng cháu vẫn phải nói với người, cháu không thể tiếp nhận, nhiều nhất chỉ là tạm thời thu nhận mà thôi, nếu như Tam thúc không có chuyện gì bình an trở về, chức gia chủ này cháu sẽ trả lại cho người.
Quân Vô Ý nhịn không được cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy cũng được.
Đúng như lời nói của Quân Mạc Tà, trong lòng Quân Vô Ý sớm đã có ý muốn quyết tử, cuộc chiến ngày mai hoàn toàn không có một tia hi vọng sống sót, cho nên lúc đêm khuy này hắn mới đưa ra quyết định, giải quyết cho tốt hai đại sự trong lòng.
Đối mặt với lời thề son sắt đảm bảo của Quân Mạc Tà, Quân tam gia cũng chỉ cho rằng hiện tại Quân Mạc Tà là đang an ủi mình mà thôi, há có thể tin tưởng? Cuộc chiến ngày mai, Quân Vô Ý hoàn toàn có thể lường trước được kết quả, đám cao thủ kia tất nhiên sẽ như ong vỡ tổ xuất chiến, sau đó bỏ mặc hắn làm chủ soái trấn giữ thành. Khi vô số huyền thú điên cuồng xông tới, sẽ xé tan bản thân mình thành từng mảnh!
Thậm chí cao thủ của Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành nhân lúc mình hỗn chiến còn đâm sau lưng cũng không biết chừng.
Loạn trong giặc ngoài hướng tới, tu vi bản thân mình chỉ là Thiên Huyền, cho dù là Thần Huyền cường giả cũng khó có thể tìm được đường sống.
- Mạc Tà, cuộc chiến ngày mai nếu như ta có thể bình an trở về, tất nhiên là tốt nhất. Thế nhưng nếu như ta bất hạnh chết trận, như vậy Quân gia toàn bộ nhờ vào ngươi.
Khẩu khí của Quân Vô Ý rất bình tĩnh, nói:
- Gia gia ngươi đã lớn tuổi rồi, ngươi phải cẩn thận phụng dưỡng, ngoài ra về Thanh Hàn, ngươi phải nhớ kỹ, Thanh Hàn cho dù đã giải trừ hôn ước, thế nhưng cũng từng là con dâu của Quân gia ta, vô luận là gặp chuyện gì cũng không để người khác ăn hiếp nàng! Bất luận kẻ nào cũng không được! Trừ khi ngươi chết.
- Vâng, cháu nhớ kỹ rồi.
Quân Vô Ý thở phào một hơi, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa, mang theo cảm tình chấp nhất:
- Ta còn muốn phó thác cho ngươi một đại sự, nếu như có một ngày ngươi có thể đi tới Phong Tuyết ngân thành, gặp được...nàng, hãy thay ta nói hai câu...
Nói tới chỗ này thanh âm của Quân Vô Ý đột nhiên dừng lại!
Quân Mạc Tà lẳng lặng lắng nghe, cũng không có hỏi. Hắn biết
"nàng" trong miệng của Quân Vô Ý chính là nữ tử đáng thương một mực chờ đợi tại vạn trượng Tuyết Phong, Hàn Yên Dao.
Đối với Hàn Yên Dao, tâm tư của Quân Mạc Tà rất phức tạp, nguyên nhân không gì khác, nếu không phải Hàn Yên Dao, hết thảy thảm kịch sẽ không phát sinh! Ngươi là một vị công chúa của Ngân Thành, chạy đến thế tục chơi đùa thì cứ chơi, nhưng cớ gì phải dây dưa với Quân Vô Ý? Chẳng lẽ không biết, chính mình từ nhỏ đã định chung thân rồi sao?
Tiêu Hàn chính là một kẻ đáng chết vạn phần, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, trên đời này làm gì có nam nhân nào cam chịu để người ta chụp cái mũ xanh lên đầu? Giữ gìn vị hôn thê vài chục năm. Đột nhiên có một nam nhân xa lạ chạy tới cướp, chuyện như vậy căn bản là bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chấp nhận, cũng phải phát điên!
Thế nhưng Quân Mạc Tà lại biết rõ, tình yêu thường không giảng đạo lý. Tình yêu đã tới, cho dù đệ nhất trí giả cũng có thể bị biến thành ngu ngốc. Hai người đều thủ lễ giữ gìn, thế nhưng vành tai mái tóc đã chạm, sản sinh ra tình cảm, loại sự tình này ai có thể nói rõ là tại sao?
Tình yêu không thể nói trước được điều gì, lại chứng kiến Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao hai người đều đã thống khổ mười năm, thế nhưng chân tình thủy chung chưa từng thay đổi, tuy trời nam đất bắc thế nhưng vẫn cuồng dại khổ luyến, mặc dù ý chí sắt đá há không vì đó mà động lòng?
Quân Mạc Tà cũng biết hiện tại trong lòng Quân Vô Ý đang nổi sóng, chuyện xưa trước kia rõ ràng đang tràn ngập tâm tư hắn.
Có thể để mình nhắn thay tới Hàn Yên Dao, có lẽ đó chính là tình cảm cả đời đè nén của Tam thúc!
Thật lâu Quân Vô Ý nhẹ nhàng mà mà thở ra một hơi, dường như đã trải qua ba kiếp làm người, tình cảm triền miên lưu luyến si mê, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười thê lương, xen lẫn vô tận nhu tình, cùng ngọt ngào, chậm rãi nói:
- Khó quên ân oán... Khó quên người, chỉ vì tình si... Chỉ vì quân, cho dù hoàng tuyền vẫn còn mộng, Thiên Thượng Nhân Gian... Mộ...t Sợi... Hồn!
Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên hu hu nức nở nghẹn ngào khóc lên.
Trên gương mặt xinh đẹp của Quản Thanh Hàn cũng xuất hiện vệt nước mắt loang lổ.
Các nàng đều từ con đường khác nhau mà biết chuyện cũ của Quân Vô Ý, nghe thấy Quân Vô Ý ngâm một câu thơ giống như đang nói tới hậu sự của bản thân. Các nàng đều không khỏi ảm đạm rơi lệ, từ trong bài thơ này, đủ có thể nghe ra tình cảm sâu nặng của Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao. Hai nàng chỉ cảm thấy trong nháy mắt nội tâm mềm yếu nhất của mình bị đả động. Đều cảm nhận được tình cảm tuyệt vọng này, đều cảm nhận được nỗi bi thương như mất hồn của hắn.
Khó quên ân oán khó quên ngươi, chỉ vì tình si chỉ vì quân, cho dù hoàng tuyền vẫn còn mộng, thiên thượng nhân gian một sợi hồn.
Mặc dù đã xảy ra nhiều ân oán khúc mắc như vậy thế nhưng ta vẫn như cũ một mảnh chân tình, vì nàng, hôm nay cho dù ta có phải xuống hoàng tuyền thế nhưng ta vẫn y nguyên nghĩ đến nàng, cho dù ta có chết đi, trên trời dưới đất cũng không thể nào quên được nàng. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên sẽ không bao giờ quên được nàng! Cho dù chỉ còn lại một sợi hồn nhưng tình cảm đó sẽ vĩnh viễn tồn tại!
(Biên: Hú hồn, may là thằng cha tác giả giải thích mấy câu thơ trên rồi, hok thì toát mồ hôi quá:0 (4):.)
Đây là tình yêu cho dù có sinh tử cũng không hề thay đổi! Cái gì mà là lời thề, cái gì mà là hứa hẹn, trước khối tình cảm này đều trở nên thất sắc.
Đột nhiên nghe Quân tam gia thổ lộ tình cảm từ đáy lòng, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy chấn động!
Nguyên lai trong lòng Tam thúc lại chất chứa tình yêu hận sầu nồng đậm triền miên như vậy! Quân Mạc Tà khi nghe được câu thơ ngắn này cũng cảm nhậ được Tam thúc cho dù có chết, tình yêu cũng không thay đổi, thật sự lúc này hắn còn hiểu thêm về con người Quân Vô Ý qua một khía cạnh khác.
Khó quên ân oán khó quên người, đúng là chữ
"Ân oán" được đặt trước chữ
"Người" điều này cho thấy, trong lòng Quân Vô Ý thủy chung vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cái chết của hai ca ca cùng hai chất nhi chính mình!
Cho dù là
"nàng" cũng không thể làm tiêu tan được! Không thể làm tiêu tan được!
Đó chính là một khối tâm bệnh rất lớn!
- Cháu nhớ kỹ rồi, Tam thúc cứ yên tâm.
Quân Mạc Tà nguyên bản muốn liều mạng tiết lộ một chút bí mật để cho Quân Vô Ý yên tâm lại, tìm biện pháp nói dối là vị sư phụ thần bí kia của mình đã có giao tình các loại đối với thiên phạt Thú Vương...
Thế nhưng sau khi suy xét, hắn lại cải biến chủ ý. Trong lòng Quân Vô Ý vẫn còn có ý quyết tử, đây chính là tâm bệnh đã tồn tại rất lâu trong lòng hắn rồi, cho dù sau này chính thức báo thù, trong lòng hắn vẫn như cũ, ôm lòng xấu hổ đối với ca ca cùng chất nhi của mình, trong lòng vẫn còn áy náy, thậm chí sau khi báo thù thành công, ở bên cạnh Hàn Yên Dao. Cả đời này của Quân Vô Ý cũng nhất định không có hạnh phúc.
Vô luận là Quân Vô Ý có cả đời tàn phế, cùng người yêu chia cắt trời nam đất bắc, từng ngày tháng thanh xuân qua đi, vẫn chờ đợi có một ngày đoàn tụ, có thể chịu nổi áp lực thật lớn do sinh tử đại thù sinh ra, hết thảy những chuyện này đều dồn nén khiến Quân Vô Ý không thở nổi, nhưng bộ dáng bên ngoài xa xa không bằng sự áy náy ở sâu trong đáy lòng.
Trên dưới Quân gia, vô luận là lão gia tử Quân Chiến Thiên, hay Quân Mạc Tà, không hê ôm lòng oán hận đối với Quân tam gia, tin tưởng cho dù là Quân Vô Hối những người đã chết cũng sẽ không trách hắn, vĩnh viễn không trách hắn.
Nhưng trong Quân gia vẫn có một người không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Quân Vô Ý. Người đó chính là bản thân hắn.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm