Dịch Giả: Sói

Tính cách của Quân đại sát thủ chính là nếu ngươi chịu xuống đài thì ta đây cũng không thèm chấp thể nhưng nếu như ngươi mà cứng rắn đối chọi thì Quân đại sát thủ nhất định sẽ không quản ngươi là ai, xem ngươi cứng hay là ta cứng! Có thể đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

Hắn không thèm để ý đến khuôn mặt Dạ Cô Hàn tức giận đến nỗi biến thành xanh lét, quay đầu hướng tới Độc Cô Tiểu Nghệ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ta nói Độc Cô tiểu thư này, ngươi không sợ ta lừa mất Tiểu Bạch Bạch sao? Ta không có gọi nó tới mà tự nó nhảy lên người ta a, lần trước cũng có một hồi như vậy rồi, cho dù bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái mọi người gặp đều thích, ngay cả một con huyền thú cũng hiểu được cái gì là dễ nhìn! Bản thiếu gia thấy nó còn nhỏ không được bao nhiêu thịt mới tha đó, chứ nếu không ta đã làm một nồi hầm lâu rồi."

Tiểu Bạch Bạch thoải mái nằm ở trong lòng ngực hắn, cực kỳ thích chí trong cổ họng tỉnh thoảng lại phát ra âm thanh khò khè khò khè, đây là thanh âm mà chỉ khi nó hạnh phúc nhất mới phát ra thôi, nó chợt mở mắt ra ấm áp nhìn một chút Quân Mạc Tà, sau đó lại nhắm mắt làm một giấc, không biết là vị này đã có ý nghĩ biến nó thành một bữa rượu mận. Độc Cô Tiểu Nghệ đang đứng đó, khuôn mặt e thẹn vô cùng chợt nghe thấy Quân Mạc Tà vừa rồi rất thân thiết gọi mình là "Tiểu nha đầu" Đồng thời còn nói là "Chuyện tình của ta và tiểu nha đầu" Liền nghĩ mình và hắn...Có chuyện gì nhỉ? Tiểu cô nương nhất thời vừa thẹn vừa vội suy nghĩ vẩn vơ một hồi...Sau đó lại nghe hắn muốn làm thịt Tiểu Bạch Bạch, liền hô to: "Ngươi mới vừa nói cái gì?" Nhất thời đôi mắt to trợn tròn lại thể hiện ra bản chất nhanh nhẹn dũng mãnh ban đầu, bàn tay nhỏ bé hung hăng giáng lên người Quân Mạc Tà, nhất thời cảm giác tên gia hỏa này dường như thiếu rất nhiều nợ mình vậy.

"Ai da tiểu thư người nghìn vạn lần đừng đánh nữa, hôm trước cha ngươi cùng với bảy ca ca của ngươi đem Quân gia trên dưới đập nát ngay cả một viên ngói che đầu cũng không còn, bản thân ta bị đánh cho mềm nhũn bây giờ cả người vẫn còn ê ẩm đây này."

Quân Mạc Tà chắp hai tay phía sau nhẹ nhàng tựa vào thành kiệu bộ dạng như là không còn khớp xương nào vậy, khuôn mặt bi thương cùng ủy khuất như bị già trẻ Độc Cô gia tộc hai thế hệ hung hăng chà đạp.

Đúng ra là thân thể hắn chả có thương thế gì cả bất quá Độc Cô Tiểu Nghệ cũng biết tính tình của bảy vị ca ca, vì vậy liền a một tiếng, nói: "Như vậy ta sẽ không trách ngươi nữa, thật xin lỗi đến khi quay về ta sẽ nói với cha đền bù phí tổn sửa chữa phòng ốc lại cho nhà ngươi."

Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ, dù sao gia tộc Quân Mạc Tà cũng vì chính mình mà bị phá hỏng. Tội nghiệp cô gái nhỏ hiện tại chỉ biết gia tộc mình vì bản thân mà tìm tới Quân Mạc Tà gây phiền phức, lúc này nàng còn nghĩ cha và bảy vị ca ca dùng thủ đoạn rất là ngang ngược để đối phó với Quân gia, Quân Mạc Tà bị mình đáng như vậy mà không tránh né, rõ ràng có thể thấy hắn bị thương, lời nói của hắn chắc là thật. Nàng đến bây giờ còn không biết bảy vị ca ca của mình đến bây giờ còn bị Quân Mạc Tà làm cho nằm thẳng cẳng trên giường không đứng dậy được, mà lưu manh phụ thân của nàng cũng đồng dạng bị Quân Mạc Tà coi như là một phú hào ngu ngốc hung hăng vơ vét tài sản, tuy rằng còn chưa có trả tiền...

"Không có việc gì, ài, lại nói việc này cũng không thể trách được, dù sao cha ngươi cũng không biết rõ tình huống." Quân Mạc Tà làm ra vẻ khoan hồng độ lượng khoát khoát tay nói tiếp: "Ta là tiểu bối nhịn một chút cũng không sao, dù gì hai nhà chúng ta cũng có quan hệ nhiều đời, bao nhiêu năm cảm tình thâm hậu a, chẳng lẽ còn phải dùng đao thương trêu đùa hay sao?"

Độc Cô Tiểu Nghệ cố sức gật đầu, ánh mắt mang đầy vẻ thỏa mãn nói: "Kỳ thực ngươi cũng không cần quá bận tâm... Ta...Ta hiểu mà, có một số việc ngươi cũng không nên... Để bản thân chịu ủy khuất..." Nàng nói hai câu này lắp bắp nửa buổi mới hoàn chỉnh, đến lúc xong khuôn mặt đã đỏ ửng như thiêu lan tới tận cổ.

Tiểu nha đầu đáng thương hoàn toàn hiểu lầm rồi, nàng vốn cho rằng Quân Mạc Tà "Nén chịu cha mình cùng ca ca ngược đãi" Hoàn toàn là vì mình, vừa nghĩ vậy trong lòng tiểu cô nương đột nhiên cảm thấy giống như được ăn mật ngọt, không biết tại sao mà nàng tự nhiên lại nghĩ tới phương diện này! Quân Mạc Tà lại tỏ ra rất đại nhân đại nghĩa nói: "Không có gì không có gì."

Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng e thẹn cúi đầu, mũi chân vô ý thức vẽ vẽ lên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt to sáng rực lên thỉnh thoảng lại len lén nhìn Quân Mạc Tà, trong lòng vô hạn thỏa mãn giống như là một tên nông dân được mùa vậy.

Hai người này tại đây tình chàng ý thiếp, ngươi ngươi ta ta khiến Dạ Cô Hàn ở bên kia thật sự là nhìn không được thở dài một tiếng, thực sự là không thể tưởng tượng trên đời này lại có người da mặt dày như vậy! "Quân Mạc Tà ngươi cũng đừng quá không biết xấu hổ như vậy chứ?" Dạ Cô Hàn chỉ vào người Quân Mạc Tà rất muốn đem người này dẫm chết mới thôi. "Độc Cô gia tộc bảy người huynh đệ đã ăn đủ quyền cước của đám thủ hạ nhà ngươi, vậy mà hiện tại ngươi còn mặt dày nói những lời như vậy?"

"A? Sao có thể như vậy chứ?" Độc Cô Tiểu Nghệ khiếp sợ kêu lên. Không thể tin tưởng ngẩn đầu lên nhìn Quân Mạc Tà.

"Không phải như vậy đâu." Quân Mạc Tà thề thốt phủ nhận ý định của kẻ cố ý quấy rối gây xích mích ly gián, nói: "Dạ Cô Hàn ngươi đường đường là một thiên huyền cao thủ lại nghe lời đồn bậy bạ đi lừa dối Độc Cô cô nương, hừ hừ nghĩ xem ta sao có thể thu thập được bảy vị nhân vật cao mạnh như vậy chứ! Ta có thể thu thập được bọn họ sao? Ta dựa vào bản lĩnh gì để ứng phó với bọn họ, uổng công cho một kẻ có đầu óc như ngươi lại không biết nghĩ!"

Lúc này đang là lúc mấu chốt nhất quyết dù cho có đánh chết mình cũng không thừa nhận, nếu là Độc Cô Tiểu Nghệ mà phát hiện ra thì tiêu... Hay là tẩu vi thượng sách.

Độc Cô Tiểu Nghệ nghi hoặc nhìn về phía Dạ Cô Hàn, lại thấy lão nói: "Độc Cô tiểu thư, ngươi về nhà một chút là biết ngay thôi." Dạ Cô Hàn sắc mặt không đổi, ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà, nói tiếp: "Độc Cô tiểu thư bây giờ đã khuya rồi, chúng ta hay là nhanh lên về thôi, Dạ mỗ còn phải trở về để bảo vệ công chúa."

Độc Cô Tiểu Nghệ có chút do dự thật vất vả mới nhìn thấy Quân Mạc Tà, bản thân vẫn còn chưa thỏa mãn, thật sự có điểm tiếc nuối, bất quá vừa rồi Dạ Cô Hàn đột nhiên nói vậy khiến nàng cũng cảm thấy sốt ruột muốn lý giải tình huống ở nhà, nàng biết thái độ làm người của Dạ Cô Hàn, lời nói của lão cũng không phải ăn nói vô căn cứ, thế nhưng lời của Quân Mạc Tà cũng đúng, bằng vào bản lĩnh của hắn cũng không thể đối phó được với mấy người ca ca của mình! "Tiểu Bạch Bạch đi tới với tỷ tỷ nào, tỷ tỷ sẽ mang ngươi cùng về nhà." Độc Cô Tiểu Nghệ chạy tới bên cạnh Quân Mạc Tà, lúc này liền ngửi thấy khí tức nhàn nhạt trên người hắn, nhịn không được khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.

Quân Mạc Tà vội vàng ôm lấy báo nhỏ đưa tới cho Độc Cô Tiểu Nghệ, tiểu tử kia lần này không có chống cự chỉ có điều đôi mắt trông mong nhìn Quân Mạc Tà thần tình cực kỳ ủy khuất.

Ngay trong nháy mắt này trong lòng Quân Mạc Tà đột nhiên xuất hiện một nghi vấn: vì sao báo nhỏ này mình chưa từng gặp mặt mà nó lại có cảm giác không muốn xa rời như vậy? Chuyện này theo lý mà nói không thể xảy ra mới đúng! Thế gian cũng không nhất định chỉ có những chuyện có lý xảy ra, ngay như bản thân mình là một ví dụ điển hình...

Chẳng lẽ là bởi vì... Linh Lung Hồng Quân Tháp và Khai Thiên Tạo Hóa Công? Trong lòng Quân Mạc Tà nhanh như tia chớp xẹt qua ý niệm này, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được chuyện này! "Quân... Mạc Tà ngày mai ta đi tìm ngươi có được hay không?" Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu trong lòng ôm báo nhỏ, vì mình một lý do, nói: "Tiểu Bạch Bạch thực sự rât thích ngươi, nếu không nhìn thấy ngươi, nó... Nó lại không vui. Ta ta ta không muốn trông thấy nó buồn." Độc Cô Tiểu Nghệ nói xong lời cuối cùng liền cúi gằm đầu xuống, chính mình cũng không biết thế nào lại tìm được cái lý do này, nghe thật không hợp lý...

"Được!" Quân Mạc Tà trong lòng tính toán một chút sau đó đáp ứng, nói: "Ngày mai ta giúp ngươi để nó ngoan ngoãn trở lại, ngày mai chúng ta cùng nó chơi đùa."

Độc Cô Tiểu Nghệ nghe vậy liền vui vẻ nói: "Một lời đã định."

"Một lời đã định!" Quân Mạc Tà không có hảo ý nhìn một chút tiểu tử kia, trong đắc ý lòng thầm cười trộm. Con vật nhỏ này, ngày mai bản công tử sẽ bắt ngươi làm thí nghiệm, he he.

Độc Cô Tiểu Nghệ cảm giác được tiểu tử kia ở trong lòng đột nhiên toàn thân lạnh toát, bộ lông mềm mại trắng tinh dựng thẳng lên. Con mắt nàng liền cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì mà, nàng cúi đầu nghi hoặc, trong miệng lẩm bẩm: đây là có chuyện gì a? Thế nào mà lông mao đột nhiên lại xù lên vậy? Chẳng lẽ y phục mặc thiếu? Bộ lông của nó rất dày mà? Độc Cô Tiểu Nghệ cẩn thận tiêu sái bước đi.

Quân Mạc Tà cũng không tiếp tục ở bên ngoài nữa, hắn hăng hái ngồi lên kiệu muốn nhanh chóng hồi phủ.

"Tam thúc tam thúc!" Quân Mạc Tà sau khi trở về chuyện thứ nhất chính là đi tới căn phòng của Quân Vô Ý, hắn vừa chạy tới liền đâm xầm vào cánh cửa, Quân Mạc Tà bưng mũi lùi lại nói: "Cái quái gì vậy?"

Quân Vô Ý chậm rãi đi ra.

Tại không có người ngoài Quân Vô Ý sẽ không ngồi trên xe lăn! Cũng đã mười năm rồi hắn vẫn ngồi trên đó đến phát chán. Ánh mắt của Quân tam gia đầy thâm thúy nói: "Ta đã đem mấy hài tử này trở về rồi.

"
Hài tử?... Hài tử nào ạ?" Quân Mạc Tà có chút lắp bắp nói.

"
Trước khi bị chúng ta thả ra đám thiếu nam thiếu nữ này tổng cộng tìm về được bốn mươi lăm người. Hiện nay quản gia cũng không rảnh cho nên chỉ đàng chỉnh lý tạm thương khố để bọn họ tạm thời an bài ở đó, về phần mấy hài tử tay chân dị dạng tổng cộng có ba mươi chín đứa hiện tại đều ở chỗ ta. Ta đang thử dùng huyền khí khơi thông thử một chút xem gân mạch bọn nó có hồi phục được không, hi vọng có thể để bọn nó khôi phục cuộc sống sinh hoạt bình thường."

Quân Mạc Tà thất kinh.

Ánh mắt Quân Vô Ý thâm trầm, nói tiếp: "
Mạc Tà, ngươi làm việc quá thiên về hiệu quả và lợi ích. Bất quá phải nhớ kỹ muốn bồi dưỡng thế lực gia tộc thành một đại gia tộc, dùng thái độ nghiêm khắc thậm chí là lãnh khốc cũng không phải là đáng trách, thế nhưng đối với người của Quân gia, chúng ta phải có nghĩ vụ vì bọn họ phụ trách! Bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại chữa bệnh!"

"
Mặt khác nhân từ tất nhiên không thể dùng loạn cũng không thể vô tâm!" Quân Vô Ý chắp tay phía sau trong ánh mắt mang theo cảm tình đau xót nhìn phía sau phòng, nói: "Tựa như những hài tử này chúng ta... Không thể không quản!"

Quân Vô Ý nói những lời này như đinh đóng cột không cho người khác nên ra nghi vấn! Nghĩ tới bản thân mười năm tàn tật lúc này phải nhìn những hài tử này như vậy, bản thân mình không thể thản nhiên làm ngơ được.

"
Ngay cả khi bọn nó không thể làm gì được chúng ta cũng phải nuôi dưỡng, không thể nói là không phụ trách được!"

Quân Mạc Tà lặng lẽ không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "
Cháu hiểu rồi." Trong lòng hắn âm thầm nghĩ: có thể đây mới chân chính là một người chính nhân quân tử a, cùng mình có điểm bất đồng gì? Cũng là như vậy, nhân từ cùng với khổ cực chính là định nghĩa như thế sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.