Dịch giả: ngaohon1230
Mà thật ra, loại chuyện này có thể chưa chắc là sau này không có, Quân đại thiếu vẫn có năng lực làm ra chuyện tương tự, thậm chí còn hoành tráng hơn, nhưng với sự xấu hổ mà hắn trải qua hôm nay, đánh chết hắn cũng không chịu làm thêm một lần nữa!
Về phần những người khác cho dù có khả năng, có tài nguyên cũng chưa chắc đã chịu lãng phí như Quân đại thiếu gia.
Đó là lí do tại sao tình huống ngày hôm nay trở nên vô tiền khoáng hậu, ngày sau cũng khó có thể xuất hiện.
Ba ngày sau!
Thiên kiếp vốn có thanh thế lớn chưa từng có này nhưng cũng lại giống một hồi hí kịch rốt cục đã kết thúc.
Quân Mạc Tà mặt đần ra như con bò, cả người yếu ớt, ngay sau khi thiên kiếp vừa kết thúc là chà một phát, biến mất vào Hồng Quân Tháp, tắm cũng được, ngủ cũng tốt, thậm chí chơi với
"ngũ cô nương" cũng được, miễn sao không phải chìa bản mặt xấu hổ này ra!1 (Nguyên văn của tác giả nha)
Lôi kiếp đã qua, nhưng hơn nửa ngày sau trong tai mọi người vẫn còn từng tiếng rung động mãnh liệt.
Liên tục ba ngày ba đêm sét đánh liên tục, lại không phải lôi kiếp, thiên kiếp bình thường.
Diễn ra liên tục như thế mọi người rút cục cũng quen.
Việc Quân đại thiếu gia phô trương như vậy đương nhiên đã khiến cho chuyện này lan truyền ra xa.
Không chỉ có Tam Đại Thánh Địa, thậm chí ngay cả đám huyền thú của Thiên Phạt, luôn tuyệt đối tin tưởng vị tỷ phu thần thông quảng đại của mình cũng không dám tin mình có thể vượt qua thiên kiếp một cách vô kinh vô hiểm như thế!
Việc gì có thể giả, nhưng việc độ qua thiên kiếp có thể khiến thực lực tăng lên bất kể thế nào cũng không thể là giả được. Cảm thụ nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể, mỗi người đều có một loại cảm giác thỏa mãn.
Giờ khắc này, chiến ý tăng lên chưa từng có.
Dị tộc thì coi là cái gì, chỉ cần chúng dám đến chúng ta có thể giết cho bọn chúng hoa rơi nước chảy.
Trải qua ba ngày chờ đợi, rốt cục đội hình dị tộc nhân đã có động tĩnh.
Đội hình thiên kiếp siêu cấp thế này không phải lúc nào cũng có thể thấy được.
Tận mắt chứng kiến và cảm nhận thần thông bất thế của Quân Mạc Tà cũng khiến Cổ Hàn, vị Thánh Địa đệ nhất nhân này không tự chủ được trong đáy lòng dâng lên tâm tư mặc cảm. Chuyện tình này tuyệt đối không phải nhân loại bình thường có thể làm được.
Thần thông bậc này may ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đáng tiếc là Thánh Địa cùng Quân Mạc Tà đã trở mặt với nhau đã lâu, đã vậy đám người Hạ Trường Thiên lại còn khoanh tay đứng nhìn khiến Thiên Phạt chiến sĩ thảm thiết hy sinh. Việc này đã khiến mâu thuẫn của song phương đã dâng cao đến mức không thể hòa giải rồi.
Nếu không, chỉ cần bằng cách này của Quân Mạc Tà, có thể làm cho chiến lực của Thánh Đại tăng lên bao nhiêu? Thật sự là sai lầm a….
Ngay khi Cổ Hàn phát ra tiếng thở dài từ trong đáy lòng ít nhiều có chút cảm giác mất mát, thì trong không trung, không khí đột nhiên truyền đến một trận dao động không ổn định xen lẫn cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Quang mang trong mắt Cổ Hàn chợt lóe, quá lớn:
- Người tới là ai??
Giữa không trung vang lên một thanh âm khan khan cổ quái cười nói:
- Cổ Hàn quả không hổ danh là Cổ Hàn, có thực lực khiến cho người khác nhìn không thấu. Lão bằng hữu, đã năm trăm năm không gặp ngươi vẫn khỏe chứ.
Đồng tử Cổ Hàn co rút lại, gằn từng chữ nói:
- Nguyên lai là ngươi.
- Ha Ha …Ha đương nhiên là ta, ngoài ta ra còn có thể là ai chứ.
Trong không khí lại phát ra một trận dao động khác thường. Làm cho người khác căn bản không biết được kẻ này rốt cục đang ẩn giấu tại nơi nào.
- Sự kiên Thiên Trụ Sơn sụp đổ, đại sự như thế Thần Nhật tộc chúng ta chờ đợi cũng không phải ngày một ngày hai. Vạn năm chờ đợi, ngày hôm nay rút cục Thiên Trụ sơn đã dổ, cũng chính thức tuyên bố quá trình xuống dốc của Huyền Huyền đại lục và Tam Đại Thánh Địa đã bắt đầu. Cổ Hàn, ta và ngươi cũng có giao tình, ta thật sự không đành lòng trông thấy một đời truyền kỳ như thế ngã xuống. Tại Huyền Huyền đại lục các ngươi có một câu nói:
" Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt". Chẵng lẽ ngươi còn không nhìn ra chiều hướng phát triển của mọi việc sao??
Thanh âm quái dị kia vẫn mờ ảo truyền đến.
- Thúi lắm, chiều hướng phát triển cái gì?
Cổ Hàn cả giận nói:
- Nếu ngoại tộc các ngươi dám tiến vào một bước thì cũng đừng mong có mạng sống trở về. Đây mới chính là chiều hướng phát triển.
- Haizzz…
Thanh âm kia làm như thật sự cảm thấy mất mát thở dài, nói:
- Cổ Hàn huynh, ngươi vẫn giống như lần đầu gặp gỡ vào ba ngàn năm trước, bất quá đáng tiếc chính là vận khí của ngươi lúc này không tốt như trước nữa đâu.
Hắn thở một hơi dài rồi nói tiếp:
- Cổ Hàn, ngươi còn nhớ rõ lúc trước khi Thiên Trụ Sơn, Đoạt Thiên chiến trường còn chưa mở ra, khi đó từng có một tấm bia đá sao? Mặt trên bia đá ghi lại cái gì, người khác có thể không biết hoặc giả bộ không nhớ đến nhưng ngươi hẳn là biết rõ.
- Tấm bia đá…
Trên mặt Cổ Hàn lộ vẻ giựt mình lẩm bẩm:
"Tấm bia đá"Thanh âm mờ ảo kia nhắc đến một đoạn thời gian xưa đến vậy, quả thật nếu không phải là Cổ Hàn thì rất ít người biết thậm chí nếu biết thì cũng chưa chắc đã nhớ rõ. Chẳng qua trong bí tịch bí ẩn và xa xưa nhất tại Thiên Thánh Cung có ghi lại việc này. Tại Thiên Trụ Sơn quả thật đã từng tộn tại một tấm bia đá.
Tấm bia đá đó là do năm xưa Huyền Huyền đệ nhất nhân Cửu U Đệ Nhất Thiếu dùng thân thủ lập nên. Mặt trên ghi lại lời tiên đoán. Nhưng từ tám ngàn năm trước Thiên Trụ Sơn đột nhiên sụp đổ một nửa ngoài ý muốn, tấm bia đá kia cũng biến mất một cách khó hiểu.
Kẻ đang ẩn thân nhẹ nhàng ca thán một tiếng:
- Nhân loại các ngươi thật sự là mất gốc a. Chuyện troọng yếu như thế mà không ai có thể nhớ rõ, ngay cả đầu tàu THiên Thánh Cung cũng xem nhẹ, thật sự là đáng buồn a.
- Nói bậy, lão phu như thế nào quên được, đương nhiên nhớ rõ. Bất quá ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi nghe.
Cổ Hàn nổi giận quát, khi nhớ lại những gì tấm bia đá ghi lại thì trong lòng hắn không khỏi vô lực thở dài một tiếng.
Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là thiên ý, tất cả đều đã được định sẵn?
- Ha ha ha…
Trong không trung lại dâng lên một trận rung động, thanh âm yêu dị kia lại khẽ ngâm:
- Cửu Huyễn vi không, lưu sa thành phong. Thiên Trụ khuynh vỡ, hai mặt tranh hung, tam thánh chi thương, mờ ảo không ảnh, giật mình một giấc chiêm bao. Phi huyễn phi không, thiên thu phách nghiệp, vạn cổ tà công.
Thanh âm này khi đọc lên nội dung thanh bia thì mang theo một vài phần tôn kính.
Cổ Hàn mặt xám như tro tàn. Đúng vậy, đây là đúng là việc bí ẩn nhất của Thiên Thánh Cung.
Không ngờ đến dị tộc nhân này lại thật sự biết đến.
- Cổ Hàn, ngươi cũng không cần phải quá mức kinh ngạc, việc này ta đã biết đến từ rất lâu rồi nhưng ý tứ của nó cho đến giờ ta mới có thể hoàn toàn lý giải được.
Thanh âm yêu dị vẫn không nhanh không chậm vang lên trong không trung:
- Đương nhiên chuyện tình có quan hệ đến chuyện ba ngàn năm cần Cửu Huyễn Lưu Sa ta cũng đã biết.
- Cái gì…
Cổ hàn mở to mắt không dám tin nói:
- Ngươi biết? Làm sao ngươi có thể biết được?
- Việc ấy không quan trọng, việc quan trọng hiện giờ là ý tứ của tấm bia đá kia, ngươi lý giải ra sao?
Thanh âm kia khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Cổ Hàn, ta tin với trí tuệ của ngươi, không thể không lý giải được.
Cổ Hàn mồ hôi đổ như mưa thanh âm có chút khan khàn nói:
- Sang Thượng Bắc Đảo, ngươi cũng không cần phải đắc ý như thế. Sự tình vị tất đã như ngươi tưởng tượng, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chưa đến lúc cuối cùng thì chưa thể biết được đâu.
Người đang ẩn thân trong hư không nói chuyện chính là kẻ đứng đầu dị tộc nhân đương đại, đồng thời cũng là dị tộc nhân đệ nhất cao thủ - Sang Thượng Bắc Đảo, Người này cùng Cổ Hàn quả thực xem như quen biết đã lâu. Đoạt Thiên chi chiến ba ngàn năm nay, Cổ Hàn cùng hắn nắm trong tay quyền chủ trì mà tiến hành.
Thanh âm kia hắc hắc nở nụ cười. Lúc này đây trong không trung vang lên hai tiếng cười trào phúng khác nhau, một cái âm trầm yêu dị, còn cái kia cười duyên như chuông bạc.
- Cữu Huyễn vi không, lưu sa thành phong. Hai câu này nội dung miêu tả rất đơn giả, chống đỡ Thiên Trụ Sơn trăm triệu năm nay là Cữu Huyễn Lưu Sa, mà vì lí do nào đó mà biến mất nên Thiên Trụ Sơn vì thế mà sụp đổ.
Dị tộc nhân vừa cười vừa kiên nhẫn giải thích.
- Thiên Trụ khuynh đảo, hai mặt tranh hùng. Câu này không cần ta phải giải thích nhỉ. Đến câu sau:
" Tam thánh chi tràng mờ ảo không ảnh", câu này hẳn là nói Tam Đại Thánh Địa các ngươi sắp sửa bị hủy diệt.
Dị tộc nhân thanh ậm đầy vui sướng khi người gặp họa cười nói:
- Đến nỗi giật mình một giấc chiêm bao, phi huyễn phi không. Những câu này theo lý giải của ta chính là Tam Đại Thánh Đại các ngươi đã sỡ hữu phiến đại lục này suốt vạn năm thời gian. Nhưng thực tế chỉ như mộng ảo, mà đã là mộng thì sớm hay muộn sẽ tỉnh lại.
- Nói bậy!
Cổ Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, thân ảnh như thiểm điện đánh về phía hư không.
Phanh Phanh, thanh âm giao đấu vang lên, tựa hồ như có người trong hư không đang cùng với Cổ Hàn giao thủ mấy chưởng, trong không khí dao động kịch liệt.
Cổ Hàn phiêu nhiên rơi xuống đất, hai mắt như chim ưng vẫn vô cùng cẩn thận nhìn về phía không trung.
- Không tồi, xem ra ngươi đã nắm bắt được hành tung của ta, bất quá như thế vẫn chưa đủ.
Thanh âm đột nhiên biến đổi, tựa hồ truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Cổ Hàn suy sụp cười nói:
- Không sai, quả thật còn chưa đủ.
Đối phương một khi cải biến phương thức ẩn nấp, Cổ Hàn cũng không thể tìm ra được nữa, tu vi Cổ Hàn không thể nghi ngờ là Tam Đại Thánh Địa đệ nhất nhân, nhưng hắn vẫn không thể giống như Kiền Ảnh tinh thông tuệ nhãn, nên vô phương hiểu rõ phương thức ẩn thân của ngoại tộc nhân.
- Kế tiếp còn một câu cuối cùng.
Trong hư không Sang Thượng Bắc Đảo lại càng cười lớn:
- Cổ Hàn, không thể không nói, mỗi năm trăm năm trêu chọc ngươi một lần quả thật là rất thoải mái, ta thật là thích cảm giác này, càng làm càng không thấy mệt.
Cổ Hàn cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng đáng tiếc mỗi lần chiến đấu thủy chung đều là ngươi chạy thoát được. Nếu như ngươi chừng nào có thể giống như nhân loại đường đường chính chính thì lão phu sẽ xem như xem trọng ngươi một chút.
- Đáng tiếc ngươi còn chưa đủ tư cách để ta như vậy.
Sang Thượng Bắc Đảo cạc cạc nở nụ cười:
- Nói tiếp câu cuối cùng này, thiên thu phách nghiệp muôn đời tà công, rõ ràng là nói Thần Nhật tộc chúng ta có thể chiếm cứ đại lục kéo dài vạn năm.
Hắn đắc ý cười lớn:
- Nhân loại các ngươi luôn luôn xem chúng ta là loại tà ác tồn tại, công pháp chúng ta tự nhiên cũng là tà ác công pháp, ha ha muôn đời tà công khẳng định chính là nói đến công phu của Thần Nhật tộc ta. Điểm này chúng ta không sai, chẳng phải các ngươi luôn tự xưng mình là chính nghĩa nói huyền công thực tà ác sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Quyển 457: Thần kiếm dương oai
Lời giải thích của hắn hoàn toàn không có gì đáng để bàn cãi, thậm chí cả Cổ Hàn cũng có ý nghĩ này trong lòng. Nhưng ngoài miệng thì lại không đủ can đảm để thừa nhận.
- Lời tiên đoán này chính là từ thuỷ tổ huyền công Cửu U đệ nhất thiếu của các ngươi.
Sang Thượng Bắc Đảo lúc này dùng giọng nữ thanh âm như chuông vang, vẻ trào phúng nói
- Ta đối với vị lão tổ này của các ngươi vô cùng tôn kính, từ trước tới giờ đều như vậy. Trên thực tế, Thần Nhật tộc chúng ta đối với vị vĩ đại này vô cùng sùng kính vì chúng ta xưa nay chỉ tôn kính cường giả, những cường giả chân chính. Ngược lại, nhân loại các ngươi tự cho mình là cao thượng, đối với vị Cửu U đệ nhất thiếu này có mấy người tôn kính?
Cổ Hàn thân thể chấn động, không khỏi rút lui từng bước, sắc mặt trắng bệch
- Các ngươi tu luyện công phu của người lưu lại, vận dụng tâm pháp để trở nên mạnh mẻ. Nhưng thủy chung không chịu thừa nhận địa vị tổ sư của người. Hoặc không chịu tôn kính Cửu U đệ nhất thiếu như tôn kính tổ sư. Là bởi vì nguyên nhân gì? Điểm này ta không sao hiểu được.
Giọng nữ Sang Thượng Bắc Đảo tiếp:
- Đại lục các ngươi có một câu, gọi là, khi sư diệt tổ. Bổn tọa không biết loại hành vi này của các ngươi có tính là khi sư diệt tổ hay không? Hoặc là ta đối với các ngươi có chút hiểu lầm?
Cổ Hàn nghe vậy sửng sốt đến đờ người, một lúc sau, toàn thân mô hồi đổ ra như tắm.
Quả thật Cửu U đệ nhất thiếu chinh phục cả Huyền Huyền đại lục, toàn bộ đại lục đều luyện tập công pháp của Cửu U đệ nhất thiếu, chuyện này khắp nơi đều biết. Nhưng hiện tại Huyền Huyền đại lục có mấy người chân chính đem Cửu U đệ nhất thiếu tôn kính như tổ sư chân chính đây?
Khi sư diệt tổ, nói như thế thì hơi quá.
Nhưng kỳ thật cũng không sai biệt lắm.
Hiện tại, đại lục chắc chắn không có Từ Đường phụng thờ Cửu U đệ nhất thiếu.
Nhắc tới cũng là sự thật đáng buồn, Cửu U đệ nhất thiếu trên phiến đại lục này để lại nhiều truyền kỳ như vậy nhưng ngay cả một cái tông miếu phụng thờ hắn cũng không có.
Nguyên nhân rất đơn giản, Cửu U đệ nhất thiếu tuy rằng cường thế, tuy rằng không ai có thể so sánh được.
Nhưng hắn vẫn thủy chung là người của thế giới khác. Hắn vĩnh viễn là không phải là người của Huyền Huyền đại lục.
Còn một điều nữa, hắn là một chinh phục giả, người trên phiến đại lục này cũng là đối tượng bị chinh phục.
Chính vì lí do này cho nên Cửu U đệ nhất thiếu tồn tại một ngày, đại lục vẫn như cũ dưới sự thống trị của hắn. Nhưng hắn một khi đi mất, thì mọi thứ cũng sẽ mất theo.
Không có người nào nhắc nhở hậu nhân của mình về một người đã từng chinh phục toàn bộ đại lục.
Trừ bỏ huyền công truyền thừa không nói tới, khắp Huyền Huyền đại lục, biết Cửu U đệ nhất thiếu, mấy chữ này, cũng đã không có bao nhiêu người.
- Không phải như vậy sao?
Giọng nữ Sang Thượng Bắc Đảo trào phúng nói tiếp:
- Ở bên kia đất chúng ta, bất kể là ai chỉ cần là cường giả đều có thể được tôn kính, triệt để tôn kính. Mà các ngươi tu luyện công pháp của Cửu U đệ nhất thiếu, lại dùng nó để đuổi giết đồng hương hậu bối của Cửu U đệ nhất thiếu. Chuyện như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ không làm. Nhưng các ngươi lại làm, thậm chí làm rất nhẹ nhàng, thanh thản. Ta không biết hoặc không hiểu, cái này có phải gọi là cách báo ân của các ngươi phải không?
Cổ Hàn xanh mặt nói:
- Nói hưu nói vượn, các ngươi thì biết cái gì?
Nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Việc này hơi lạ, dị tộc nhân cho tới bây giờ không tự mình đi vào đại lục, bọn họ làm sao mà biết được? Cho dù có nội gián thì cũng không thể biết được.
- Chúng ta chỉ biết đại lục các ngươi là người vong ân bội nghĩa, khi sư diệt tổ. Như vậy là đủ rồi.
Sang Thượng Bắc Đảo cười hắc hắc nói:
- Chúng ta tiến đến tiêu diệt ngươi chính là thay trời hành đạo.
- Ngươi đánh rắm thúi lắm.
Cổ Hàn rốt cục cũng tức giận mắng
- Sang Thượng Bắc Đảo. Có dũng khí ngươi hiện thân đi ra, cùng lão phu quyết một trận tử chiến.
- Quyết một trận tử chiến? Không không không, bây giờ còn chưa phải lúc. Giọng Sang Thượng Bắc Đảo lại thay đổi thành giọng nam âm trầm quái dị.
- Hôm nay, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi, chỉ tò mò chứ không có ý gì khác.
Hắn đột nhiên dừng một chút, nhìn quân đội Thiên Phạt và Thánh Địa trong phạm vi ngàn dặm, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, chợt hỏi
- Cổ Hàn, trong ba ngày qua, đột nhiên xuất hiện thiên địa uy áp khủng bố, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ba ngày đã qua, không chỉ có những cao thủ bên này không thể nhúc nhích, thậm chí cả cao thủ dị tộc nhân cũng vậy. Ngay cả Sang Thượng Bắc Đảo cũng chỉ có thể cử động sau khi thiên uy hoàn toàn biến mất. Chuyện này khiến cho ngoại tộc khủng hoảng.
- Nguyên lai ngươi là vì chuyện này mà đến.
Cổ Hàn đột nhiên cười to, rốt cuộc hiểu rõ rốt cuộc hiểu rõ hắn tới đây có dụng ý gì.
- Ngươi có phải hay không cảm giác thực khủng bố? Khó có thể chống cự? Có phải rất sợ phải không?
Không nghĩ tới, không ngờ là vì lý do này, hai bên dường như hòa nhau một một.
- Không sai, thiên uy bực này đích xác khủng bố. Tin tưởng bất luận kẻ nào cũng phải thừa nhận, cho nên lúc này đây ta mới sẽ đi qua hỏi thăm một chút.
Tại sao lại có loại chuyện này xảy ra?
Sang Thượng Bắc Đảo không phủ nhận, đích xác trong lòng có chút sợ hãi. Lúc này đây, hắn đơn thuần cũng vì việc này mà đến.
Khí thế vừa rồi như vậy, nếu chỉ là một người Độ Kiếp thì chống lại người như vậy, cả Thần Nhật tộc ngoại trừ bị giết hại thì cũng không còn con đường thứ hai. Còn không bằng thành thành thật thật chờ ở trong tộc, chờ đợi cơ hội tiếp theo, chờ vạn năm sau. Dù gì thì ngoại tộc cũng đã quen chờ đợi.
- Thật sự muốn biết?
Cổ Hàn ha ha cười rộ lên
- Nói nhiều, nếu không muốn biết ta chạy từ xa tới tìm ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nhớ ngươi sao?
Sang Thượng Bắc Đảo có chút hổn hển, không kiên nhẫn nói.
- Ngươi nếu đã biết như vậy thì... Ta không thể nói cho ngươi biết được.
Cổ Hàn đột nhiên cười ha ha
- Đồ chó má.
Sang Thượng Bắc Đảo hoàn toàn nổi giận. Vừa rồi là hắn trêu đùa Cổ Hàn, hiện giờ phong thủy luân chuyển, bị người trêu đùa lại, như thế nào không giận, giọng nữ mắng một tiếng, rít lên muốn nhảy tới đánh nhau.
Nhưng không biết làm tại sao, rốt cuộc vẫn không có động tĩnh nào. Giữa không trung, không khí lay động chấn động kịch liệt, sau đó thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo trở nên trầm trọng
- Có phải là một người Độ Kiếp hay không?
Cổ Hàn hừ một tiếng, không gật cũng không lắc
- Có phải là một người Độ Kiếp hay không, người tự nhìn đi.
Sang Thượng Bắc Đảo trên không trung như trầm mặc lại, dòng khí đột nhiên quay cuồng, tụ tập dày đặc, giống như rồng cuốn hổ chồm.
- Cổ Hàn sau này còn gặp lại trên chiến trường.
Sang Thượng Bắc Đảo lạnh lùng nói một câu, sau đó một trận gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay vào giữa không trung như cuồng long đảo hải, lưu lại một tàn ảnh, trong nháy mắt tạo thành một vệt dài trên dưới trên dưới trăm trượng.
Khí thế hùng hồn, bá đạo, quả thực không thể tưởng tượng.
Nhưng nhìn vào đội ngũ Thiên Phạt, vẫn không tự chủ được tán thưởng một câu
- Thiên Phạt chiến sĩ quả nhiên hùng mạnh. Nói vậy, tổn thất mấy ngày trước đây quả thật là do bọn hắn gây ra? Trừ bọn họ ra, ta thật sự không biết có lực lượng nào mà với chênh lệch ba mươi lần vẫn có thể thu hoạch toàn thắng huy hoàng.
Tiếp đó lại chứng kiến phía trước đội ngũ phía trước đang tập trung vào Mai Tuyết Yên giữa không trung, ca thán nói
- Thật là một nữ tử mỹ lệ.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, hàn quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên vung tay ngọc lên, Viêm Hoàng Chi Huyết gào thét bay ra, kiếm quang thẳng hướng lên trời.
Giữa không trung, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, sau đó là thanh âm leng keng của binh khí va chạm vào nhau. Viêm Hoàng Chi Huyết rung lên một tiếng tức giấn, đột nhiên tỏa ra hào quang, kiếm quang sáng rực, trên không trung trong nháy mắt tạo thành một quầng sáng.
Quầng sáng quay cuồng, tung hoành, trên không trung trực tiếp huyễn hóa thành một đạo kiếm. Kiếm khí dày đặc, phía dưới vô số người nhìn mà cảm thấy lạnh xương sống.
- Kiếm tốt.
Sang Thượng Bắc Đảo lưỡng đạo thanh âm đồng thời tán thưởng, lộ ra sự kiêng kị và yêu thích. Đột nhiên vang lên hai tiếng thét dài, một tiếng âm trầm hùng hồn, một tiếng bén nhọn du dương, một thân ảnh hiện ra trên không trung, rồi nhanh chóng lại biến mất, một đạo gió lớn cuốn thẳng lên trời, hơi khựng lại một chút giữa không trung rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Giữa không trung chỉ vang lại một câu:
- Cổ Hàn. Ba ngày sau, xem ta đường đường chính chính, chính diện đột phá đánh bại ngươi, cho Huyền Huyền các ngươi tâm phục khẩu phục.
Chính diện đột phá. Tự mình đánh bại đối thủ.
Vị đệ nhất cao thủ dị tộc nhân này hào khí thật là cao tận trời.
Viêm Hoàng Chi Huyết kiếm khí ngâm nga, quang hoa lưu chuyển, mũi kiếm rung rung, ngưng tụ lại chừng trăm trượng, trường kiếm mênh mông cuồn cuộn như Trường Giang, muốn mau chóng đuổi theo.
- Trở về.
Mai Tuyết Yên vội vàng hạ lệnh, đưa tay ra lệnh.
Viêm Hoàng Chi Huyết không cam lòng, ở giữa không trung kiếm rít ầm ĩ thật lâu sau mới tình nguyện mới hạ xuống. Lẳng lặng nằm trong tay ngọc của Mai Tuyết Yên. Thân kiếm vẫn lóe ra hàn quang, tựa hồ không phục, không cam lòng.
Một cái mỹ vị cực kỳ cường đại như vậy, lại có thể không coi mình vào đâu chạy thoát. Viêm Hoàng Chi Huyết cảm thấy tiếc nuối. Vì sao không để cho ta có một bữa ăn thịnh soạn?
Nếu có thể hấp thu quái vật hai đầu này... thì thực lực của mình sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần... Viêm Hoàng Chi Huyết tự nghĩ, kiếm phong rung động kêu boong boong. Mai Tuyết Yên lại đang nghĩ chiến ý của hắn chưa tan nhưng thật không ngờ đó là vì Viêm Hoàng Chi Huyết đang thèm ăn đến chảy nước miếng, giống như con người thấy thức ăn ngon thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy cường địch rời đi, Cổ Hàn không khỏi thở dài thật sâu.
Lời của đối phương vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng lẽ, lúc này đây Huyền Huyền đại lục thật sự dữ nhiều lành ít?
- Chính diện đột phá. Đánh bại ngươi.
Cổ Hàn thì thào nói một câu, thầm nghĩ: Những lời này thay cho chiến thư hay sao? Hay là nghi binh?
Nhưng bất kể là kiểu gì thì một trận chiến này đều hung hiểm dị thường.
Nhớ tới Sang Thượng Bắc Đảo lúc gần đi nói một câu: Kiếm tốt. Cổ Hàn hiện tại trong lòng cũng nhịn không được, nói theo: Kiếm tốt.
Nhìn về phía Mai Tuyết Yên, Cổ Hàn trong mắt kỳ quang chợt lóe, hiện tại hắn rốt cục đã phát hiện một ít manh mối. Chẳng lẽ chuôi kiếm này có thể tự công kích không cần người điều khiển?
Nếu không phải như thế, chỉ bằng Mai Tuyết Yên thì sao có thể chống đỡ được Sang Thượng Bắc Đảo? Huống chi là khả năng ngự kiếm của nàng chỉ ngang ngửa với Sang Thượng Bắc Đảo.
Nghĩ như vậy, Cổ Hàn đột nhiên tin tưởng thêm vài phần: Chỉ bằng một thanh kiếm đã có thể ngăn cản Thánh Quân tam cấp đỉnh phong? Chuôi kiếm này... há lại không phải là xứng danh với tên gọi… Thần kiếm?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Quyển 457: Thần kiếm dương oai.
Lời giải thích của hắn hoàn toàn không có gì đáng để bàn cãi, thậm chí cả Cổ Hàn cũng có ý nghĩ này trong lòng. Nhưng ngoài miệng thì lại không đủ can đảm để thừa nhận.
- Lời tiên đoán này chính là từ thuỷ tổ huyền công Cửu U đệ nhất thiếu của các ngươi.
Sang Thượng Bắc Đảo lúc này dùng giọng nữ thanh âm như chuông vang, vẻ trào phúng nói
- Ta đối với vị lão tổ này của các ngươi vô cùng tôn kính, từ trước tới giờ đều như vậy. Trên thực tế, Thần Nhật tộc chúng ta đối với vị vĩ đại này vô cùng sùng kính vì chúng ta xưa nay chỉ tôn kính cường giả, những cường giả chân chính. Ngược lại, nhân loại các ngươi tự cho mình là cao thượng, đối với vị Cửu U đệ nhất thiếu này có mấy người tôn kính?
Cổ Hàn thân thể chấn động, không khỏi rút lui từng bước, sắc mặt trắng bệch
- Các ngươi tu luyện công phu của người lưu lại, vận dụng tâm pháp để trở nên mạnh mẻ. Nhưng thủy chung không chịu thừa nhận địa vị tổ sư của người. Hoặc không chịu tôn kính Cửu U đệ nhất thiếu như tôn kính tổ sư. Là bởi vì nguyên nhân gì? Điểm này ta không sao hiểu được.
Giọng nữ Sang Thượng Bắc Đảo tiếp:
- Đại lục các ngươi có một câu, gọi là, khi sư diệt tổ. Bổn tọa không biết loại hành vi này của các ngươi có tính là khi sư diệt tổ hay không? Hoặc là ta đối với các ngươi có chút hiểu lầm?
Cổ Hàn nghe vậy sửng sốt đến đờ người, một lúc sau, toàn thân mô hồi đổ ra như tắm.
Quả thật Cửu U đệ nhất thiếu chinh phục cả Huyền Huyền đại lục, toàn bộ đại lục đều luyện tập công pháp của Cửu U đệ nhất thiếu, chuyện này khắp nơi đều biết. Nhưng hiện tại Huyền Huyền đại lục có mấy người chân chính đem Cửu U đệ nhất thiếu tôn kính như tổ sư chân chính đây?
Khi sư diệt tổ, nói như thế thì hơi quá.
Nhưng kỳ thật cũng không sai biệt lắm.
Hiện tại, đại lục chắc chắn không có Từ Đường phụng thờ Cửu U đệ nhất thiếu.
Nhắc tới cũng là sự thật đáng buồn, Cửu U đệ nhất thiếu trên phiến đại lục này để lại nhiều truyền kỳ như vậy nhưng ngay cả một cái tông miếu phụng thờ hắn cũng không có.
Nguyên nhân rất đơn giản, Cửu U đệ nhất thiếu tuy rằng cường thế, tuy rằng không ai có thể so sánh được.
Nhưng hắn vẫn thủy chung là người của thế giới khác. Hắn vĩnh viễn là không phải là người của Huyền Huyền đại lục.
Còn một điều nữa, hắn là một chinh phục giả, người trên phiến đại lục này cũng là đối tượng bị chinh phục.
Chính vì lí do này cho nên Cửu U đệ nhất thiếu tồn tại một ngày, đại lục vẫn như cũ dưới sự thống trị của hắn. Nhưng hắn một khi đi mất, thì mọi thứ cũng sẽ mất theo.
Không có người nào nhắc nhở hậu nhân của mình về một người đã từng chinh phục toàn bộ đại lục.
Trừ bỏ huyền công truyền thừa không nói tới, khắp Huyền Huyền đại lục, biết Cửu U đệ nhất thiếu, mấy chữ này, cũng đã không có bao nhiêu người.
- Không phải như vậy sao?
Giọng nữ Sang Thượng Bắc Đảo trào phúng nói tiếp:
- Ở bên kia đất chúng ta, bất kể là ai chỉ cần là cường giả đều có thể được tôn kính, triệt để tôn kính. Mà các ngươi tu luyện công pháp của Cửu U đệ nhất thiếu, lại dùng nó để đuổi giết đồng hương hậu bối của Cửu U đệ nhất thiếu. Chuyện như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ không làm. Nhưng các ngươi lại làm, thậm chí làm rất nhẹ nhàng, thanh thản. Ta không biết hoặc không hiểu, cái này có phải gọi là cách báo ân của các ngươi phải không?
Cổ Hàn xanh mặt nói:
- Nói hưu nói vượn, các ngươi thì biết cái gì?
Nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Việc này hơi lạ, dị tộc nhân cho tới bây giờ không tự mình đi vào đại lục, bọn họ làm sao mà biết được? Cho dù có nội gián thì cũng không thể biết được.
- Chúng ta chỉ biết đại lục các ngươi là người vong ân bội nghĩa, khi sư diệt tổ. Như vậy là đủ rồi.
Sang Thượng Bắc Đảo cười hắc hắc nói:
- Chúng ta tiến đến tiêu diệt ngươi chính là thay trời hành đạo.
- Ngươi đánh rắm thúi lắm.
Cổ Hàn rốt cục cũng tức giận mắng
- Sang Thượng Bắc Đảo. Có dũng khí ngươi hiện thân đi ra, cùng lão phu quyết một trận tử chiến.
- Quyết một trận tử chiến? Không không không, bây giờ còn chưa phải lúc. Giọng Sang Thượng Bắc Đảo lại thay đổi thành giọng nam âm trầm quái dị.
- Hôm nay, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi, chỉ tò mò chứ không có ý gì khác.
Hắn đột nhiên dừng một chút, nhìn quân đội Thiên Phạt và Thánh Địa trong phạm vi ngàn dặm, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, chợt hỏi
- Cổ Hàn, trong ba ngày qua, đột nhiên xuất hiện thiên địa uy áp khủng bố, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ba ngày đã qua, không chỉ có những cao thủ bên này không thể nhúc nhích, thậm chí cả cao thủ dị tộc nhân cũng vậy. Ngay cả Sang Thượng Bắc Đảo cũng chỉ có thể cử động sau khi thiên uy hoàn toàn biến mất. Chuyện này khiến cho ngoại tộc khủng hoảng.
- Nguyên lai ngươi là vì chuyện này mà đến.
Cổ Hàn đột nhiên cười to, rốt cuộc hiểu rõ rốt cuộc hiểu rõ hắn tới đây có dụng ý gì.
- Ngươi có phải hay không cảm giác thực khủng bố? Khó có thể chống cự? Có phải rất sợ phải không?
Không nghĩ tới, không ngờ là vì lý do này, hai bên dường như hòa nhau một một.
- Không sai, thiên uy bực này đích xác khủng bố. Tin tưởng bất luận kẻ nào cũng phải thừa nhận, cho nên lúc này đây ta mới sẽ đi qua hỏi thăm một chút.
Tại sao lại có loại chuyện này xảy ra?
Sang Thượng Bắc Đảo không phủ nhận, đích xác trong lòng có chút sợ hãi. Lúc này đây, hắn đơn thuần cũng vì việc này mà đến.
Khí thế vừa rồi như vậy, nếu chỉ là một người Độ Kiếp thì chống lại người như vậy, cả Thần Nhật tộc ngoại trừ bị giết hại thì cũng không còn con đường thứ hai. Còn không bằng thành thành thật thật chờ ở trong tộc, chờ đợi cơ hội tiếp theo, chờ vạn năm sau. Dù gì thì ngoại tộc cũng đã quen chờ đợi.
- Thật sự muốn biết?
Cổ Hàn ha ha cười rộ lên
- Nói nhiều, nếu không muốn biết ta chạy từ xa tới tìm ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nhớ ngươi sao?
Sang Thượng Bắc Đảo có chút hổn hển, không kiên nhẫn nói.
- Ngươi nếu đã biết như vậy thì... Ta không thể nói cho ngươi biết được.
Cổ Hàn đột nhiên cười ha ha
- Đồ chó má.
Sang Thượng Bắc Đảo hoàn toàn nổi giận. Vừa rồi là hắn trêu đùa Cổ Hàn, hiện giờ phong thủy luân chuyển, bị người trêu đùa lại, như thế nào không giận, giọng nữ mắng một tiếng, rít lên muốn nhảy tới đánh nhau.
Nhưng không biết làm tại sao, rốt cuộc vẫn không có động tĩnh nào. Giữa không trung, không khí lay động chấn động kịch liệt, sau đó thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo trở nên trầm trọng
- Có phải là một người Độ Kiếp hay không?
Cổ Hàn hừ một tiếng, không gật cũng không lắc
- Có phải là một người Độ Kiếp hay không, người tự nhìn đi.
Sang Thượng Bắc Đảo trên không trung như trầm mặc lại, dòng khí đột nhiên quay cuồng, tụ tập dày đặc, giống như rồng cuốn hổ chồm.
- Cổ Hàn sau này còn gặp lại trên chiến trường.
Sang Thượng Bắc Đảo lạnh lùng nói một câu, sau đó một trận gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay vào giữa không trung như cuồng long đảo hải, lưu lại một tàn ảnh, trong nháy mắt tạo thành một vệt dài trên dưới trên dưới trăm trượng.
Khí thế hùng hồn, bá đạo, quả thực không thể tưởng tượng.
Nhưng nhìn vào đội ngũ Thiên Phạt, vẫn không tự chủ được tán thưởng một câu
- Thiên Phạt chiến sĩ quả nhiên hùng mạnh. Nói vậy, tổn thất mấy ngày trước đây quả thật là do bọn hắn gây ra? Trừ bọn họ ra, ta thật sự không biết có lực lượng nào mà với chênh lệch ba mươi lần vẫn có thể thu hoạch toàn thắng huy hoàng.
Tiếp đó lại chứng kiến phía trước đội ngũ phía trước đang tập trung vào Mai Tuyết Yên giữa không trung, ca thán nói
- Thật là một nữ tử mỹ lệ.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, hàn quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên vung tay ngọc lên, Viêm Hoàng Chi Huyết gào thét bay ra, kiếm quang thẳng hướng lên trời.
Giữa không trung, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, sau đó là thanh âm leng keng của binh khí va chạm vào nhau. Viêm Hoàng Chi Huyết rung lên một tiếng tức giấn, đột nhiên tỏa ra hào quang, kiếm quang sáng rực, trên không trung trong nháy mắt tạo thành một quầng sáng.
Quầng sáng quay cuồng, tung hoành, trên không trung trực tiếp huyễn hóa thành một đạo kiếm. Kiếm khí dày đặc, phía dưới vô số người nhìn mà cảm thấy lạnh xương sống.
- Kiếm tốt.
Sang Thượng Bắc Đảo lưỡng đạo thanh âm đồng thời tán thưởng, lộ ra sự kiêng kị và yêu thích. Đột nhiên vang lên hai tiếng thét dài, một tiếng âm trầm hùng hồn, một tiếng bén nhọn du dương, một thân ảnh hiện ra trên không trung, rồi nhanh chóng lại biến mất, một đạo gió lớn cuốn thẳng lên trời, hơi khựng lại một chút giữa không trung rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Giữa không trung chỉ vang lại một câu:
- Cổ Hàn. Ba ngày sau, xem ta đường đường chính chính, chính diện đột phá đánh bại ngươi, cho Huyền Huyền các ngươi tâm phục khẩu phục.
Chính diện đột phá. Tự mình đánh bại đối thủ.
Vị đệ nhất cao thủ dị tộc nhân này hào khí thật là cao tận trời.
Viêm Hoàng Chi Huyết kiếm khí ngâm nga, quang hoa lưu chuyển, mũi kiếm rung rung, ngưng tụ lại chừng trăm trượng, trường kiếm mênh mông cuồn cuộn như Trường Giang, muốn mau chóng đuổi theo.
- Trở về.
Mai Tuyết Yên vội vàng hạ lệnh, đưa tay ra lệnh.
Viêm Hoàng Chi Huyết không cam lòng, ở giữa không trung kiếm rít ầm ĩ thật lâu sau mới tình nguyện mới hạ xuống. Lẳng lặng nằm trong tay ngọc của Mai Tuyết Yên. Thân kiếm vẫn lóe ra hàn quang, tựa hồ không phục, không cam lòng.
Một cái mỹ vị cực kỳ cường đại như vậy, lại có thể không coi mình vào đâu chạy thoát. Viêm Hoàng Chi Huyết cảm thấy tiếc nuối. Vì sao không để cho ta có một bữa ăn thịnh soạn?
Nếu có thể hấp thu quái vật hai đầu này... thì thực lực của mình sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần... Viêm Hoàng Chi Huyết tự nghĩ, kiếm phong rung động kêu boong boong. Mai Tuyết Yên lại đang nghĩ chiến ý của hắn chưa tan nhưng thật không ngờ đó là vì Viêm Hoàng Chi Huyết đang thèm ăn đến chảy nước miếng, giống như con người thấy thức ăn ngon thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy cường địch rời đi, Cổ Hàn không khỏi thở dài thật sâu.
Lời của đối phương vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng lẽ, lúc này đây Huyền Huyền đại lục thật sự dữ nhiều lành ít?
- Chính diện đột phá. Đánh bại ngươi.
Cổ Hàn thì thào nói một câu, thầm nghĩ: Những lời này thay cho chiến thư hay sao? Hay là nghi binh?
Nhưng bất kể là kiểu gì thì một trận chiến này đều hung hiểm dị thường.
Nhớ tới Sang Thượng Bắc Đảo lúc gần đi nói một câu: Kiếm tốt. Cổ Hàn hiện tại trong lòng cũng nhịn không được, nói theo: Kiếm tốt.
Nhìn về phía Mai Tuyết Yên, Cổ Hàn trong mắt kỳ quang chợt lóe, hiện tại hắn rốt cục đã phát hiện một ít manh mối. Chẳng lẽ chuôi kiếm này có thể tự công kích không cần người điều khiển?
Nếu không phải như thế, chỉ bằng Mai Tuyết Yên thì sao có thể chống đỡ được Sang Thượng Bắc Đảo? Huống chi là khả năng ngự kiếm của nàng chỉ ngang ngửa với Sang Thượng Bắc Đảo.
Nghĩ như vậy, Cổ Hàn đột nhiên tin tưởng thêm vài phần: Chỉ bằng một thanh kiếm đã có thể ngăn cản Thánh Quân tam cấp đỉnh phong? Chuôi kiếm này... há lại không phải là xứng danh với tên gọi… Thần kiếm?
Vong Linh
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.