Dịch Giả: Ngaohon
Miêu Kiếm đứng gần đó cũng không thể giữ khuôn mặt lạnh như băng thường thấy, khẽ phì cười thầm nghĩ:
-
" tiểu tử này cũng thật là thú vị a, có thể khiến lão Đao trở nên ức chế đến như thế. "Bốn người đi nhanh khỏi đại sảnh, sau đó rẽ liên tục qua các con đường vòng vèo đầy phức tạp, lúc này Miêu Kinh Vân mới mở ra một thông đạo ngầm, sau đó cả bốn người nhanh chóng đi vào trong.
Lại trải qua một hồi quanh quẩn bên trong thông đạo, thì cửa thông đạo thứ hai lại được mở ra, cả đám người tiếp tục tiến vào trong. Lại vòng vèo một thời gian dài sau mới tới cửa thông đạo thứ ba.
Sau đó, Miêu Kinh Vân cùng Miêu Đao, Miêu Kiếm đột nhiên dừng lại.
Ba người lúc này như những tín đồ đầy cuồng nhiệt.
Quân Mạc Tà lúc này chỉ cảm thấy đầu muốn to ra, đừng nói là gian tế, cho dù là gian tế thì muốn đi được đến nơi này chỉ sợ đã bị điên vì đám mật đạo bố trí đầy rối rắm này.
- Chúng ta chỉ đem ngươi đến đây thôi.
Miêu Kinh Vân nói:
- Quãng đường còn lại ngươi phải tự mình đi vào.
Thanh âm của lão vô cùng nghiêm túc không hề mang ý tứ đùa cợt.
- Tự mình ta đi vào?
Quân Mạc Tà hoảng sợ nói:
- Các ngươi mang ta đi đoạn đường rắc rối khiến ta muốn hôn mê vào đây, giờ để ta ở đây tự đi sao. Lạc ở đây không phải chuyện đùa đâu, lão đừng nói giỡn.
- Sau đoạn đường này, thì chỉ có một con đường thẳng tắp, không có ngã rẽ đâu ngươi đừng lo
Miêu Kinh Vân chậm rãi nói:
- Trăm năm qua, trừ lúc lão phu đến đây để tiếp nhận chức vụ Huyễn Phủ phủ chủ thì chưa hề có ai vào. Tiểu tử, nắm cho chắc cơ duyên lần này của ngươi đi.
Sau đó cả ba người liền chỉnh tề đứng qua một bên, ánh mắt của Miêu Đao và Miêu Kiếm lúc này mang đầy vẻ cuồng nhiệt, giống như tín đồ Phật giáo lúc gặp được Thích ca Mâu Ni, hay như tín đồ Cơ đốc lúc gặp Jesus, khuôn mặt của vốn luôn mang vẻ lạnh lùng của cả hai lúc này như sắp bùng cháy.
Có chút do dự nhưng Quân Mạc Tà vẫn quyết định đi vào.
Khi Quân Mạc Tà vừa bước vào trong, cánh cửa lập tức đóng lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi từng có cánh cửa hiện giờ trông như một bức tường đá bình thường, không thể nhìn ra bất cứ khe hở nào. Quân Mạc Tà không hề biết rằng, vào lúc này, cả ba người Miêu Kinh Vân thấy cửa đá đã đóng thì đều cùng nhau quỳ xuống, dập đầu cung kính với cửa đá mấy cái rồi mới lẳng lặng lui ra ngoài, đi đến tầng trên chờ đợi.
Quân Mạc Tà chậm rãi đi về phía trước.
Trước mắt hắn lúc này tối đen như mực, lúc này đã không còn ai bên cạnh nên Quân Mạc Tà thầm tụ công lực tại hai mắt, lập tức cảnh vật xung quanh dần hiện rõ như ban ngày.
Con đường này càng lúc càng đi sâu xuống mặt đất, con đường đá này kéo dài ko dứt tựa hồ như vĩnh viễn không có điểm kết thúc.
Với độ sâu như vậy, Quân Mạc Tà tin rằng nếu đây là biển khơi như lời họ thì chỉ sợ mình đã sớm tới tận đáy, nhưng nơi này vẫn khô ráo, thậm chí không có một chút khí ẩm nào.
Thậm chí Không khí lại còn tươi mát, hoàn toàn không nặng nề ngột ngạt chút nào
Điều này khiến Quân Mạc Tà hoài nghi rằng tất cả chuyện này đều là huyễn tượng thì rốt cục ai có thể làm ra được?
Quân Mạc Tà vẫn tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này vô cùng huyền ảo, tựa như dẫn dắt hắn tiến về phía trước, vô cùng huyền diệu.
Quân Mạc Tà thầm kinh ngạc, vội dừng cước bộ, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thủ cảm giác đầy mê hoặc đó.
Trong không khí trải qua một trận ba động, một thanh âm từ từ thở dài nói:
- Không tệ, quả thật rất dũng mãnh, chả trách có thể khu động thiên địa dị vật. Tư chất bậc này, quả nhiên là có một không hai, thiên cổ tuyệt thế.
- Ngươi là ai?
Quân Mạc Tà vẫn nhắm mắt như cũ, âm thanh này xuất hiện dường như cũng không làm hắn cảm thấy ngạc nhiên.
- Ta là ai?... Ta là ai?… Hahahaha
Thanh âm trong không trung tràn ngập cảm giác tang thương, từ từ nói:
- Ta là ai.... bản thân ta cũng không còn nhớ rõ, chí nhớ là một thời gian dài trước đây, dường như ta có một cái tên, là Miêu Khuynh Thành, nhưng ta cảm giác đó cũng không phải là tên thật của ta, ít nhất cũng không phải tên mà ta có lúc mới sinh. Tất cả chuyện này là sao? Thế giới này rốt cục là sao?
Giọng nói của người này, bên trong mang một cảm giác khó nói nên lời, tựa như vấn đề này hắn đã tự hỏi mình trong trăm ngàn năm, hoặc có thể là rất lâu rồi thậm chí đã gần như trọn cả đời nhưng cũng không thể nào trả lời được.
- Miêu Khuynh Thành!
Quân Mạc Tà yên lặng, cố nhớ lại đã thấy tên này ở đâu, vì sao lại có chút quen tai nhưng khi tinh tế nghĩ đến thì lại không có chút ấn tượng gì.
Vừa qua, hắn đã thăm dò qua các bản ghi chép cũ kể tên các cao thủ đỉnh phong từ ba ngàn năm thậm chí là từ năm ngàn năm trở lại đây đem tên tất cả ghi nhớ trong lòng. Bởi vì sau khi xuất hiện chuyện đó, Quân Mạc Tà ý thức được rằng, các cường giả từ thời viễn cổ chưa chắc đã chết hay tiêu thất.
- Không chừng sẽ có một lão gia hỏa mượn thủ đoạn để đầu thai kiếp khác,!
Từ lúc tại chiến gia nhìn thấy thánh anh của Chiến Thiên Cơ, Quân Mạc Tà càng khẳng định cảm giác của mình. Lúc đám người Tào Quốc Phong lơ đãn nói chuyện phiếm với nhau cũng đề cập đến toàn bộ Huyễn Phủ cao thủ, nhất là đám người được xem là thiên tài tại các thời kỳ.
Nhưng hắm vẫn không phát hiện được trong những tư liệu ấy có cái tên.
Miêu Khuynh Thành!
Tại sao lại là một cái tên nữ tữ.
Khuynh quốc khung thành từ trước đến nay luôn được dùng để miêu tả các nữ tữ có dung nhang tuyệt thế.
Nhưng bây giờ, trước mắt lại có một nam tử dùng nó làm cái tên.
- Tiểu tử hậu bối như ngươi chắc hẳn không biết đến tên cũa lão phu rồi.
Thanh âm mờ ảo lại nói tiếp:
- Bất quá, ngươi lại có một tư chất siêu phàm, thật khiến cho lão phu phải sợ hãi, đúng là hiếm thấy.
- Oh cảm ơn đã khen ngợi.
Quân Mạc Tà nhướng mày lại tiếp tục bước chân về phía trước, hắn có thể cảm giác được, giọng nói này không hề mang chút ác ý nào thậm chí trong đó còn mang vài phần vui mừng.
- Được rồi, ngươi cứ tiếp tục tiến lên trước, cùng lão phu nói chuyện phiếm, để ngươi không cảm thấy nhàm chán và ta cũng có việc để làm.
Lão nhân tự xưng là Miêu Khuynh Thành tựa hồ rất cao hứng khi có người cùng mình nói chuyện phiếm, trong giây lát lại có chút thương cảm nói:
- Không biết đã bao nhiêu năm rồi ta không nói chuyện cùng ai. Loại cảm giác này quả thật rất tịch mịch.
- Người họ Miêu, chắc hẳn là tiền bối của Miêu gia, vậy sao người lại không sum vầy cùng con cháu ở trên mặt đất. Còn nếu người không thích thì có thể kêu hậu bối đến để góp vui, lúc ấy chẵng phải là ổn thỏa sao. Ở gia tộc của mình mà ngài lại cảm thấy tịch mịch thì chỉ do chính ngài muốn thế mà thôi.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói.
- Ta muốn sao? Ngươi thì biết cái gì?
Thanh âm kia vẫn hư ảo, mờ mịt như cũ, đối với Quân Mạc Tà cũng không tức giận nói:
- Nếu lão phu có thể ở trên ấy, thì ta có bệnh mới đến địa phương quỷ quái này.
- ồ thì ra là có nguyên nhân. Ta không biết.
Quân Mạc Tà đi về phía trước thì có một ngã rẽ, trước mặt lại hiện ra một con đường thật dài đi xuống phía dưới thật không biết thông đạo này rốt cục dài bao nhiêu. Hắn không nhanh không chậm lại tiếp tục đi xuống, mở miệng nói:
- Hay là không nói đến vấn đề kia nữa.
Thanh âm của lão giả mang theo chút thê lương nói:
- Lúc nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Lão nhân này lại quên đi những gì mình vừa nói, xem ra vị Miêu gia lão tổ này có chút bệnh đãng trí của người già.
Quân Mạc Tà một bên lẳng lặng đi về phía trước, một bên nhẹ giọng đáp:
- Người vừa nói đến tư chất của ta không tệ, khiến ngừơi sợ hãi.
Nói ra những lời này nhưng Quân Mạc Tà không hề có điểm ngượng ngùng nào.
Thậm chí trong lòng còn dương dương tự đắc,
"Không linh thể chất" thì tính là gì, nếu ta đem tư chất chân chính của mình lộ ra, thì lão không sợ rớt cảm cằm mới lạ.
- Đúng, đúng là đến chỗ này.
Lão giả vui mừng nói:
- Trí nhớ tốt, tính cách không tồi, không ngờ tu vi đã đạt đến Thánh hoàng tứ cấp khi chưa đầy hai mươi tuổi, huyền lực lại tinh thuần vô cùng. Thiên tài như thế, cho dù lão phu sống suốt vạn năm thì cũng chỉ mới gặp lần đầu. Không tệ, thật sự không tệ.
- Wtf!
Thân hình Quân Mạc Tà thầm chấn động, nhịn không được dừng bước. Hai mắt cũng từ từ khép lại một lúc sau mới lại mở ra, từ trong mắt bắn ra hai đạo thần quang vô cùng sắc bén.
Bản thân mình từ trước đến giờ đều cật lực che dấu thực lực. Lại có Hống Quân Tháp phụ trợ, lại thêm Khai Thiên Tạo Hóa Công chưa hề xuất hiện trên thế giới này che dấu. Thế nhưng người này lại nhìn ra thực lực của mình, làm sao lão ta lại có thể thấy được.
Hơn nữa, hắn cách mình không biết bao xa, thực lực của người này không biết là cao thâm đến bậc nào nhưng chỉ riêng phần nhãn lực này chỉ sợ đây là địch nhân đáng sợ nhất, thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng của mình.
- Tiểu tử, không cần khẩn trương như thế.
Thanh âm già nua nở nụ cười:
- Ngươi phản ứng như vậy chứng tỏ ngươi luôn che dấu thực lực chân chính của mình. Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Bởi vì ta có thể thấy được ngươi đối với Phiêu Miễu Huyễn Phủ không hề có địch ý. Nếu thật sự ngươi có địch ý thì dù gì đi nữa ta cũng sẽ chủ động giết ngươi, dù cho ngươi là thiên tài duy nhất từ xưa đến nay của Huyền huyền đại lục.
- Cho hỏi ngài làm sao có thể thấy được, ta đã che dấu vô cùng tốt, cho đến tân bay giờ, không ai có thể nhìn thấu.
Quân Mạc Tà đối với điểm này thật sự rất khó hiểu. Nếu sau này có kẻ biết thì….
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.