Dịch Giả: Ngaohon
Chuyện nguy hiểm như vậy, dù Quân Mặc Tà đã sống qua hai kiếp người vẫn chưa từng trải qua. Thậm chí sau này cũng chưa chắc gặp phải tình huống như thế.
Không biết như vậy có tính là vô tiền khoáng hậu không đây?
Mất cả nửa ngày trời, Quân Mạc Tà mới trải qua cú sock ban nãy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lúc này hắn đã quên mất đau đớn do cú đá khi nãy gây ra.
Trong lòng của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu rốt cục đã phục hồi tinh thần, lúc này nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng, thân hình khẽ động, muốn nương theo người hắn để đứng lên.
Miêu Tiểu Miêu chuyển động cơ thể khiến Quân Mạc Tà xích lại gần thanh kiếm kia một chút. Cảm giác được hàn khí từ thanh kiếm truyền đến khiến hắn giật mình.
Quân đại thiếu gia vội ôm chặt lấy nàng kêu lên không ngớt:
- Đừng... đừng cử động.... ngàn vạn lần đừng có cử động.
Thật sự là không nên manh động a, nếu thật sự nàng ta còn cử động, thì sau này dù chúng ta có thể sống cùng nhau thì e rằng ngươi phải làm một cô gái đồng trinh suốt đời rồi.
(NBV: Nói rồi mà)
Miêu Tiểu Miêu khẽ ừ nhẹ một tiếng, tựa đầu sát vào trong lồng ngực của Quân đại thiếu gia, ở trong lòng của người trong mộng khiến tim nàng như đập càng lúc càng nhanh, cả người khô nóng, cả thân thể nàng lúc này mềm oặt trở nên vô lực.
Hiện tại do thời tiết vô cùng nóng bức, đây lại là khuê phòng riêng của nàng nên trên người nàng chỉ mặc một bộ áo lót màu xanh nhạt. Mà lúc nãy lại bị tên đáng ghét này đưa tay luồn vào trong để...nên khi nhào vào trong người Quân Mạc Tà, nàng lúc này có thể nói là xuân quang lộ ra hết bên ngoài, gần như là trần truồng. Điều này khiến cho một cô nương trong trắng như Miêu đại tiểu thư thẹn thùng muốt ngất đi.
Nhưng hiện tại người mà nàng yêu lại không cho nàng di chuyển thân thể.
- Chắc hắn chưa ôm đủ.
Nàng tự nhủ trong lòng nhu vậy. Tuy rằng vô cùng xấu hổ nhưng Miêu Tiểu Miêu lại vô cùng quý trọng khoảng khắc quý báu này, vì vậy nàng lựa chọn phục tùng, nằm trong ngực hắn như một chú mèo con ngoan ngoãn, đem khuôn mặt đầy xấu hổ nép sát vào lồng ngực của Quân Mạc Tà không cho hắn nhìn thấy.
Nhưng nàng lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi nàng cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh nhưng vì cái gì mà tim của hắn cũng đập nhanh như vậy, thậm chí còn đập nhanh hơn cả mình.
Lẽ nào hắn cũng giống mình đang thẹn thùng?? Không... không thể nào... hắn là nam nhân cơ mà...
Miêu Tiểu Miêu cũng không biết, lúc này Quân Mạc Tà đang lâm vào tâm trạng vô cùng sợ hãi, bởi vật kia chỉ cách tiểu đệ của hắn một chút mà thanh kiếm kia là một thanh thần khí không nghi ngờ gì là chỉ chạm nhẹ vào nó thì... Lúc này tim hắn đập vô cùng nhanh nhưng không thể so sánh với lúc nãy, lúc nãy chuyện xảy ra vô cùng đột ngột khiến tim hắn như ngưng đập 1 nhịp.
Một lát sau, Quân đại thiếu gia rốt cục đã ổn định lại tinh thần, cảm nhận trên đùi đã khôi phục một ít khí lực, để Miêu Tiểu Miêu bám trên cơ thể mình, hắn nhẹ nhàng chuyển động hai tay hai chân, lấy lưng làm trung tâm chậm rãi chuyển động về phía sau.
Một tay nhẹ nhàng bỏ tay của Miêu Tiểu Miêu đang nắm chặt thanh kiếm ra.
Miêu Tiểu Miêu cảm giác được cơ thể của người yêu động vào bàn tay của mình thì chợt nhớ đến tay của mình từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt thanh trường kiếm. Nàng không khỏi chấn động trong lòng, vội nhìn lại thì thấy thanh kiếm của mình đang nằm ở một vị trí vô cùng hiểm hóc, đó là ngay chính giữa chỗ kia…
Giờ phút này hai người từ di chuyển cơ thể lùi ra, chuôi kiếm cắm trên quần của Quân đại thiếu gia cũng được kéo ra, lúc này trên quần của hắn đã có một lỗ hổng lớn lộ ra một mảng bắp đùi nhẵn nhụi.
Thấy vậy sắc mặt Miêu Tiểu Miêu trở nên đỏ bừng, nàng không giống tiểu Đậu Nha hoàn toàn không hiểu rõ chuyện nam nữ, xâu chuỗi mọi chuyện trong đầu kết cục nàng đã hiểu mọi việc từ đầu đến giờ. Quay lại nhìn bộ dáng của Quân đại thiếu gia lúc này như lâm phải đại địch, vô cùng khẩn trương, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, vô cùng cẩn thận rút thanh kiếm ra từ từ. Nhìn thấy cảnh ấy nàng không khỏi thấy buồn cười, bật cười một tiếng.
Quân Mạc Tà cuối cùng cũng chuyển thân ra một khoảng cách an toàn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã cứu tiểu huynh đệ của mình thoát hiểm. Huynh đệ àh, hôm nay ngươi đúng là phải chịu khổ rồi, bị dọa sợ hãi một trận.
(NBV: Vậy tính chuyện cho em nó
"làm việc" bù vào nha)
Đang lúc thở dài nhẹ nhõm, lại nghe thấy tiếng cười của Miêu Tiêu Miêu, hắn không chút nghĩ ngợi thuận tay vỗ vào kiều đồn của nàng, quát:
- Nha đầu kia còn cười được àh, ngươi đá một cước khiến ta mém chút nữa biến thành chức nghiệp giả chuyên làm trong hoàng cung. Đến lúc đó xem ngươi làm sao.
Vừa vỗ một cái, hắn cảm thấy một cảm giác mềm mại, tinh tế truyền đến lòng bàn tay khiến hắn không khỏi xoa nhẹ một cái. Cảm giác này thật sự là rất được nha, thật sự không muốn bỏ tay ra mà.
Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy được một trận tê dại toàn thân, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Lúc này nàng đã hiểu được cảm giác mà mình có trong lúc hôn mê nguyên lai là do cái gì gây ra, thì ra đầu đuôi đều là do tên oan gia này.
Nghĩ đến đây, thân thể Miêu Tiểu Miêu không khỏi run nhẹ, lại nghe thấy tiếng cười của tiểu Đậu Nha đằng sau, không khỏi xấu hổ vội dùng thân thể của Quân Mạc Tà để gượng dậy. Nhưng vừa cố được nửa đường thì thân thể lại trở nên mềm nhũn ngã xuống, sau đó nàng lại miễn cưỡng đứng lên lần nữa vội vàng mặc lại quần áo. Bỗng thấy Quân Mạc Tà đang trợn to mắt nhìn mình thay quần áo thì không khỏi xấu hổ, cơ hồ muốn khóc thành tiếng, cắn môi nói:
- Ngươi.... Ngươi.... Ngươi còn đứng đó xem? Còn không mau xoay người ra chỗ khác.
Quân Mạc Tà lúc này mới giật mình, vội xoay người ra chỗ khác. Đột nhiên hắn tỉnh ngộ, vì cớ gì mà hắn phải nghe lời nàng mà xoay ra chỗ khác như vậy chẳng khác gì bỏ qua một màn đặc sắc sao?
Nghĩ vậy hắn bèn xoay lại nhưng lại thấy Miêu Tiểu Miêu đã mặc lại áo vào, nhìn thân thể đầy ma lực của nàng đã được được che đậy lại hết hắn không khỏi tiếc nuối thở dài một tiếng.
Bỗng lúc này cảm giác đau đớn tan biến khi nãy lại quay trở lại, Quân Mạc Tà bất chấp vẻ phong độ vội đưa hay ta che lại chỗ mà ai cũng biết là gì đó lại, rên rỉ liên tục.
Không thể không nói một cước kia thật sự là rất mạnh. Lúc nãy vì việc của thanh trường kiếm khiến hắn sợ quên cả đau đớn, lúc này khi mọi việc đã qua thì cơn đau lại kéo đến khiến Quân Mạc Tà chịu không thấu.
Người ta nói làm đàn ông là phải chịu đau khổ quả là không sai mà.
Thấy vẻ mặt đầy thống khổ của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu nhớ đến cú đá của mình khi nãy thì không khỏi thẹn thùng xen lẫn chút lo lắng. Nàng vội hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao...
Quân Mạc Tà nhếch miệng nói tiếp:
- … Mới lạ đó!
- Sao ngươi lại làm như thế... Đó cũng là phản ứng tự nhiên của con người a!
Miêu Tiểu Miêu nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì không khỏi đỏ mặt, bĩu môi chột dạ nói:
- Chuyện này cũng không thể trách người ta nha.
Quân Mạc Tà lại rên rỉ một tiếng.
"Ta không làm thế nàng có thể sớm tỉnh lại như vậy sau. Đúng là lợi người thiệt mình mà."Lúc này, người hiểu rõ mọi chuyện nhất, tiểu Đậu Nha rốt cục tiến lên, ghé vào lỗ tay của Miêu Tiểu Miêu, đem sự việc của ngày hôm nay kể rõ từ đầu đến đuôi.
Miêu Tiểu Miêu càng nghe thì sắc mặt càng trở nên hồng, khẽ cắn môi, sau khi nghe toàn bộ đầu đuôi lúc này nàng mới hiểu rõ.
Nguyên lai hành động của hắn vừa rồi là do cứu ta. Không phải là hắn giở trò, ta cũng không nên để bụng mới phải.
Dù là Thánh hoàng cường giả thì cũng đều là con người. Chỉ cần là nam nhân nếu bị như thế thì đều như Quân Mạc Tà lúc này
Thừa lúc hai nàng đang nói chuyện say sưa, hắn vạch nhẹ đũng quần ra xem xét chẩn đoán vết thương một phen sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra hàng vẫn còn tốt, nắn nót một phen xem xét vẫn còn phản ứng tuy chỉ bị bầm một chút, lúc này hắn mới yên lòng. Nghĩ lại chuyện lúc nãy đến giờ hắn vẫn còn giật mình.
Quân Mạc Tà vội vàng vận linh khí hướng về nơi bị thương chữa trị, kết quả là cơn đau nhức và vết bầm tím chỉ đỡ hơn nhiều. Xem ra thiên địa đệ nhất Khai Thiên Tạo Hóa thần công quả là hoàn mỹ, không chỗ nào là không chữa được.
Quân Mạc Tà lúc này mới đem tiểu lão đệ nhé vào trong quần. Để che giấu hắn lại dùng trường bào che lại thật cẩn thận. Con mẹ nó nếu có người khác biết được lão tử mặc quần thủng đáy thì chắc còn chi là thể diện của Quân đại thiếu gia này nữa.
Đang mải mê suy nghĩ đến đây phải tạm dừng vì Quân Mạc Tà phát giác hai vị mỹ nữ đang giương cái miệng nhỏ nhắn dùng ánh mắt đầy kỳ dị nhìn hắn. Haizz nguyên lai một màn đùa giỡn với tiểu đệ vừa rồi cứ tưởng thần không biết quỷ không hay không ngờ đều rơi vào mắt của hai vị mỹ nữ.
- Nhìn cái gì? Bộ lạ lắm hay sao mà nhìn?
Da mặt của Quân Mạc Tà đúng là rất dày, lúc này mặt hắn không đổi sắc, thản nhiên đứng dậy đi tới chỗ hai người.
Sau đó vặn vẹo cái mông để thử cảm giác.
Miêu Tiểu Miêu nhất thời quay mặt đi chỗ khác, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, không dám nhìn hắn, sao lại có người hạ lưu như vậy chứ, coi như người ta không để ý ngươi cũng không thể làm như vậy chứ.
Về phần tiểu Đậu Nha, nha đầu này còn trả lời một câu:
- A vật này thật lạ nha, trước giờ chưa từng thấy qua. Nhưng mà trông đồ chơi nọ không biết là tốt hay xấu đây!
Quân đại thiếu gia mém ngã!
Trừ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghe nói đến có thể dùng hai chữ xấu và tốt để nhận xét vật này
Lúc này, dưới lầu có tiếng kêu truyền đến:
- Mặc tiểu tử, nếu tiểu Miêu đã tỉnh, người còn ở trên ấy làm gì, cút nhanh xuống dưới này.
Miêu Tiểu Miểu khi tỉnh dậy đã phát ra một âm thanh chói tay, khiến cả đám người phía dưới như bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Việc quan trọng đã được giải quyết xong thì các việc khác trở nên đơn giản.
Các lão nhân đều khôi phục tâm tình, ngồi xuống nhàn nhã thưởng trà còn các quản sự vội đốc thúc hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho đại thọ vào ngày mai.
- Đi xuống, nói nghe thật dễ dàng a.
Quân Mạc Tà thầm oán:
- Quần của ca đây thủng một lỗ lớn, làm sao có thể đi xuống. Đã vậy cả hai nha đầu này còn nhìn ta chằm chằm, kế hoạch tiến vào Hồng Quân tháp xem ra cũng không ổn. Nếu bây giờ đi xuống, lỡ có lão gia hỏa nào từ dưới nhìn lên thì...
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.