(*Gà trống Gallia: Ý chỉ nước Pháp, Gallia là cách gọi nước Pháp thời trung cổ, gà trống Gallia là tượng trưng cho ý chí cách mạng của nhân dân nước Pháp thời bấy giờ)

“Rhys, khi ngươi đi, bức tường này đã có chưa?”

“Ta không đi trên mặt đất, vấn đề này, không cách nào trả lời ngươi.”

“…”

Đây là đang khoe khoang sao? Chắc chắn là đang khoe khoang rồi?! Trước đường 11 bày trực thăng tư nhân của mình ra, không biết sẽ khiến người ta ghen tỵ ngưỡng mộ, muốn ném bom vào nó sao?!

Cố sức áp chế xúc động muốn cho tên này một phát, Tống Mặc dẫn năm mươi mấy thủ hạ đi vòng hai vòng quanh tường cao, thế nhưng không tìm ra lối vào! Rốt cuộc là chuyện gì đây?

“Johnson, ngươi thấy sao?”

“Lãnh chủ đại nhân, muốn tôi nói thật sao?”

“Phí lời!”

“Tôi không biết.”

“… Ngươi thật thành thật.”

“Cảm tạ ngài khen ngợi.”

“…”

Khi Tống Mặc đang bó tay không biết làm sao, trong tường vây đột nhiên truyền tới tiếng vang, tiếp theo, một cái thang cao được gác lên tường vây, lão quản gia đầu đầy tóc bạc từ trên đó nhìn xuống đám người đang đi vòng bên tường vây.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài trở về rồi sao?”

“Quản gia, là ta. Chuyện gì thế này?”

“Một lời khó nói rõ.” Lão quản gia John thở dài, “Ngài vào trước đi đã rồi nói sau.”

Thì ra, trên tường vây không phải không có cửa, mà là được che giấu rất tốt.

Chất liệu bên ngoài cửa không khác gì tường vây, độ dày thì lại chỉ bằng một nửa mặt tường, khi đi vào rồi mới có thể thấy được kết cấu gỗ và thép bên trong cửa lớn, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nào phân biệt được ra đâu là cửa, đâu là tường. Nếu không phải Tống Mặc cho rằng bức tường này là kiến trúc phạm pháp chưa được mình phê chuẩn, có lẽ sẽ khen ngợi một tiếng. Nhưng hiện tại y không rảnh như vậy, khi đi vào tường vây, nhìn thấy lãnh địa của mình, y lập tức trừng to mắt.

Tuyết trắng xóa phủ kín cả lãnh địa, nhà tranh đã không còn thấy bóng dáng. Kiến trúc chói mắt nhất là phủ lãnh chủ cao to sừng sững ở giữa lãnh địa của y, và hai lò nung bốc khói đen xa xa.

Trừ nó ra, một vùng phẳng phui, cái gì cũng không có!

“Quản gia?”

Chắc không phải chỉ mới mấy trận tuyết, đã đè sụp ‘dân cư’ rồi chứ? Nếu nhà sụp, thì người đâu?

“Quản gia?”

Gọi hai tiếng rồi mà cũng không được đáp lại, Tống Mặc quay đầu, thì thấy lão quản gia John đã bổ nhào lên hơn ba mươi cái túi do mình mang về, hai mắt tỏa kim quang, hoàn toàn chìm vào trạng thái vong ngã.

“Quản gia!”

“A? Vâng, lãnh chủ đại nhân!”

Trán Tống Mặc nổi gân xanh, chỉ lãnh địa của mình, “Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Nhà cửa đâu? Người đâu!”

“Cái này, nói ra thì rất dài.”

“Vậy thì nói ngắn gọn.’

“Nhà đều bị dỡ rồi, người thì ngủ dưới đất.”

“Gì?!” Ngủ dưới đất?! Tống Mặc trợn to mắt.

Lão John vội giải thích: “Không phải như ngài nghĩ, mọi người hiện tại đều sống ở đưới đất.”

Tống Mặc lau mồ hôi lạnh, người sống dưới đất thì không có gì, những căn nhà tranh kia quả thật khó chống nổi mùa đông. Nhưng, tường vây này thì giải thích thế nào? Nếu y không nhìn lầm, trên tường vây còn có mấy gai nhọn sắc bén! Chuyện này tuyệt đối không thoát được liên hệ với một vài người nào đó trong lãnh địa.

“Đều là do địa tinh và chu nho liên hợp với một người ngoài làm! Quản gia trung thành như nhất của ngài hoàn toàn vô tội!”

“…”

“Cụ thể thì ngài nên về phủ lãnh chủ trước đã, đối mặt hỏi một chút đi.”

Đối mặt hỏi một chút?

Tống Mặc vuốt cằm, nghe ý của lão John, chuyện không tệ hại như trong tưởng tượng của y. Ít nhất, cái tên muốn điên đảo chính quyền của y, chắc là không có tồn tại.

Nghĩ tới đây, mây đen phủ trên đầu Tống Mặc lập tức tan đi không ít.

Đáng tiếc là, tâm tình này, không duy trì được bao lâu.

Đứng trước phủ lãnh chủ, nhìn thấy thực vật màu xanh mọc đầy tường bên ngoài, Tống Mặc lại lần nữa đờ người. Ngẩng đầu ngó, bầu trời âm u vẫn còn đang đổ tuyết. Cúi đầu ngó, búp hoa trên thực vật dây leo kia đã sắp nở rộ. Ai có thể cho y biết, cái này lại là sao nữa đây?

“Lãnh chủ đại nhân, đây là tinh linh làm!”

Tinh linh?!

“Tinh linh nào?”

“Cái tên bị ngài lột y phục lại lột quần, ôm chặt không buông.”

Có cần hình dung tỉ mỉ như thế không?

“Cũng là vì muốn ngài nhanh chóng nghĩ ra thôi.”

Tống Mặc: “…”

Rhys vẫn luôn đứng bên cạnh Tống Mặc, làm người tàng hình, đột nhiên bước tới một bước, cúi đầu nói vào tai Tống Mặc: “Thân ái, nhiệt tình của ngươi lại không phải dành cho ta, mà là đối với một tinh linh thích tự thanh cao, khiến người chán ghét, ta thật thương tâm.”

Tống Mặc đẩy đầu Rhys ra, “Vậy ngươi liền trốn vào góc tường thương tâm vẽ vòng đi, nếu không thì trồng nấm cũng được. Ông đang bận, không rảnh để ý ngươi.”

Những tên không biết chữ chết viết thế nào này, lại nhân cơ hội y không ở đây, ‘động tay động chân’ với lãnh địa của y! Không biết địa bàn và bà xã của người khác đều không thể tùy tiện chạm vào sao? Thật cho rằng y là con mèo không có miệng Hello Kitty đó sao?!

Sầm mặt bước vào phủ lãnh chủ, hạ nhân và thị nữ đều đã đợi ở đại thính, sau khi Tống Mặc mang một thân bông tuyết và hơi lạnh bước vào, lập tức cong người hành lễ, đồng thanh hô lớn: “Chủ nhân, hoan nghênh trở về!”

Tống Mặc hơi dừng chân một chút, sống tại Grilan gần một năm, y vẫn là lần đầu tiên gặp trận thế này.

Nhìn các cô nương trẻ tuổi sếp thành hàng, mặc trang phục nữ bộc, nuôi một đôi tiểu bạch thỏ mê người, nhìn ngang thành núi dọc thành lĩnh, cong lưng cúi người, cao thấp nhấp nhô, núi liền núi, Tống Mặc liền nhớ tới một ca khúc nhi đồng, thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, mau mở cửa ra…

Không được, quả thật là dơ bẩn, quá dung tục!

Ghé vào tai quản gia, thấp giọng nói: “Quản gia, đây là ông an bài?”

“Không, đây là một quý tộc xin ngài che chở kiến nghị.”

“Quý tộc?”

“Đúng.” Lão John ngừng một chút, vẻ mặt vi diệu hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, ngài vừa lòng chứ?”

“Muốn ta nói thế nào đây? Chủ nghĩa hình thức, là không thể chấp nhận!”

“Vậy lần sau tôi sẽ sửa chữa!”

“Sửa chữa thì không cần, chủ nghĩa hình thức nếu có thể được đưa ra, cũng có giá trị của nó. Cho nên, tiếp tục duy trì!”

Tống Mặc chắp tay, cười híp mắt biểu đạt niềm vui sau khi cửu biệt trùng phùng với các cô nương, mà các nam bộc đứng một bên, bị lãnh chủ đại nhân tự động bỏ lơ.

Đùa gì chứ, cùng một đám đại lão gia lăn lộn mấy tháng, lại bị một đám đại lão gia khác lưu manh tới lưu manh đi, hiện tại y khẩn thiết cần sự an ủi của hoa và tiểu bạch thỏ.

Rhys Myers nhìn Tống Mặc đi vào lùm hoa, cong khóe môi, bỏ đi, chút chuyện nhỏ này, không đáng tính toán.

Chuyển mắt khỏi Tống Mặc, ngẩng đầu nhìn người đang từ cầu thang lầu hai đi xuống, trong con mắt biển xanh của Rhys, nhuộm lên một tầng băng sương.

Tống Mặc nghe tiếng động, ngẩng đầu, sau đó, tiểu bạch thỏ gì đó, toàn bộ là phù vân.

Trên cầu thang trước sau có ba người đi xuống, hai người y biết, người lùn Rode, tinh linh Gerrees. Gerrees đang cùng Rhys bốn mắt nhìn nhau, thuyết minh làm sao dùng mắt giết người, cho dù chỉ một chút mồi lửa, hai người này đều có thể biểu diễn một màn ‘giết nhau rồi giết nhau’ trong nhà y. Bất ngờ là, hai người đều rất khắc chế. Không lập tức động thủ.

Người đi cuối cùng, Tống Mặc không biết, nhưng mới nhìn thấy người này, trong đầu Tống Mặc đã hiện ra một từ: Gà trống Gallia!

Tay áo xù, quần bó sát, giày cao cổ, trên cổ còn có một vòng ‘lá quạt’ vây quanh. Nếu y không nhìn lầm, trên mặt tên này còn đánh phấn thì phải?

Nếu không phải trên mặt hắn có hai nhúm râu được cắt gọt tỉ mẩn, Tống Mặc không cách nào phán đoán dược người này rốt cuộc là trống hay mái.

Nhịn không được quay đầu nhìn Rhys, y sai rồi, so với ‘biến thái hoàn toàn’, loại trước mắt đây mới khiến người ta càng muốn một kiếm đâm chết hơn.

“A, ngài chính là lãnh chủ Grilan vĩ đại, đáng kính sao? Xin cho phép ta biểu đạt lời thăm hỏi chân thành với ngài tại đây.”

Gà trống Gallia vừa mở miệng, âm thanh như cố ý bóp cổ họng phát ra, khiến ý chí muốn đâm chết hắn của Tống Mặc càng thêm kiên định.

“Quản gia, thứ này từ đâu chui ra vậy?”

“Người lùn Rode đưa tới cho ngài. Nghi thức hoan nghênh vừa rồi, chính là do hắn đề nghị. Chẳng qua tường vây ngài nhìn thấy, chính là do hắn xúi giục địa tinh và chu nho xây dựng!”

Ánh mắt sắc bén của Tống Mặc như tia laze bắn vào Rode, người lùn râu rậm lại hùng hồn đắc chí: “Lãnh chủ các hạ, vị công tước Nelson này là người kế thừa vương vị thứ ba của vương quốc Chisa, vì muốn lật đổ sự thống trị của quốc vương mà bị lưu đày, giữa đường bị truy sát, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chiêu mộ nhân tài của ngài.”

“Đây là vu tội!” Rode vừa nói xong, Nelson đã đỏ bừng mặt dậm chân, “Đây là âm mưu vô sỉ, ta chưa từng muốn mưu hại vương huynh của mình!”

“Vậy ngươi rốt cuộc đã làm gì? Mà bị ấn định tội danh mưu phản?”

“Ta chỉ…” Nelson rõ ràng do dự một chút, “Ta chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là cùng thưởng trăng với đệ nhị vương phi của vương huynh.”

“À…” Tống Mặc gật đầu, thì ra, làm mũ xanh.

“Còn thêm, cùng đệ tam vương phi của vương huynh có cùng tiếng nói trong phương diện thưởng thức thơ ca”

“Hả?!” Hai cái mũ xanh?!

“Cùng đệ tứ vương phi giao lưu tâm đắc về phương diện hội họa.”

“OMG!” Ba cái?!

“Cùng đệ nhất vương phi của vương huynh…”

“Úi….”

Tống Mặc hít ngược một hơi, vương hậu Chisa đã tuổi quá bán trăm rồi thì phải? Cái tên phát rồ mất trí này, ngay cả phụ nữ trung niên năm mươi tuổi cũng không bỏ qua?!

“Cùng đệ nhất vương phi của vương huynh, hoàn toàn không có gì!” Nelson nói xong câu này, nhìn mọi người một cách kỳ quái. “Sao các ngươi đều là vẻ mặt này?”

Tống Mặc trầm mặc nửa ngày, đi tới trước mặt công tướng Nelson, vỗ vai công tước, “Các hạ, quốc vương bệ hạ của quý quốc, thực sự quá nhân từ với ngươi.”

“Cái gì?”

“Nếu đổi lại là ta, ai dám đội cho ta ba cái nón xanh, ta sẽ cắt tiểu jj của hắn, đánh cho hắn sinh hoạt không thể tự lo, sau đó ném hắn cho chó ăn!”

Nói tới đây, Tống Mặc nhe hàm răng trắng bóc ra, nửa uy hiếp nói với Nelson: “Cho nên, tốt nhất ngươi đừng có chủ ý không tốt gì với các cô nương trẻ tuổi trong lãnh địa của ta, phụ nữ trung niên cũng không thể! Phụ nữ lão niên càng không được! Nếu không, ta sẽ cho ngươi được mở mang nhãn giới, thái giám, là làm sao luyện thành. Ngươi, hiểu chưa?”

Nelson bị dọa tái mặt, không thể khống chế bày ra tư thế bảo vệ đối với bộ vị mấu chốt nằm dưới eo, trên đùi nào đó.

Tống Mặc cười híp mắt vỗ lưng hắn, vỗ đến toàn thân mất đi mấy lạng thịt, cuối cùng khiến công tước đại nhân kiên tin yếu ớt tái trắng mới là quý tộc xém chút ngã dập mặt.

“Không biết quản gia của ta có thông báo cho các hạ chưa, Grilan bảo vệ ngài không phải bảo vệ miễn phí. Từ phí bảo vệ này, chắc từng nghe qua chứ?”

“Quý tộc chân chính sẽ không cầu hồi báo với người rất cần giúp đỡ!”

“Có loại người cao thượng này sao?” Tống Mặc ngoáy lỗ tai, “Ngươi có thể giới thiệu cho ta không?”

“…”

“Tốt lắm, xem ra chúng ta đã đạt được nhận thức chung rồi.”

Đạt được nhận thức chung? Lúc nào?

“Nhìn đồ ngươi mặc, chắc không thiếu tiền, mỗi tháng một trăm đồng kim tệ chắc là có thể lấy ra đúng không?”

“…”

“Mắc quá hả? Vậy tám mươi thế nào?”

“…”

“Năm mươi! Không thể bớt nữa.”

“… Tiền của ta, đều tiêu sạch trong lúc lưu vong rồi…”

“Không có tiền?!” Gương mặt cười híp mắt của Tống Mặc lập tức thay đổi, hai tay nắm chặt, siết vang răng rắc, “Vậy thì lấy thịt thế chấp!”

“Cái gì?! Không!”

Nelson lập tức một tay bảo vệ ngực, một tay bảo vệ cúc hoa, còn phải duy trì động tác ‘độ khó cao’ của quý tộc.

“Ngươi yên tâm, ta hoàn toàn không có hứng thú với ngươi, ngươi không phải nói mình từng nghiên cứu nghệ thuật hội họa với đệ tứ vương phi của quốc vương Chisa sao? Hiện tại ta đang thiếu nhân tài mặt này.”

“Hội họa?”

“Đúng, hội họa.” Tống Mặc gật đầu, “Hơn nữa, là sáng tác nghệ thuật cực kỳ tao nhã, rất nhiều quý tộc đều là kẻ ủng hộ trung thành của nghệ thuật này.”

Nghe Tống Mặc nói thế, mắt Nelson liền sáng lên.

Người Grilan thấy màn này, đều lau lệ đồng tình chân thành cho công tước Chisa sắp bị lừa đi lên lối đi không có đường về.

Công tước Chisa bị lừa gạt mù mờ được giao cho lão quảo gia John mang vào phòng nhỏ, Tống Mặc chống hai tay, vô cùng khí thế gào lên: “Tiếp theo là ai?!”

Thế là, y nhìn thấy tinh linh Gerrees…