Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 23: Làm ăn phải thành tín

Do Quang Minh đại lục chiến loạn liên tục, cái chết của người cầm quyền đã là chuyện quen thuộc.

Trên chiến trường, bọn họ nhất định phải vung đao lao tới, nếu không không ai lại bán mạng cho họ. Trở về nhà, còn phải tranh quyền đoạt lợi, một khi không vừa lòng, thì sẽ dẫn thủ hạ đi thi đấu công khai.

Trường kỳ chiến đấu, thường xuyên cung đấu, thỉnh thoảng giác đấu, chính là cuộc sống của đám người này.

Từng có một mảnh đất chiến lược quan trọng giữa các quốc gia, trong một năm, liên tục đổi mười một lãnh chủ, chia ra tới từ ba quốc gia khác nhau, tạo ra ghi chép cao nhất về cái chết của lãnh chủ trong thời gian ngắn. Cho tới khi quốc vương Obi chen vào, tiêu diệt ba quốc gia đó, thì bộ sử huyết lệ các kiểu chết của lãnh chủ, mới đặt dấu chấm hết.

Không có lãnh địa nào có thể do một gia tộc nào thống trị mấy trăm năm mà không xảy ra chuyện gì, ngay cả quốc gia cũng vậy.

Còn về Grilan, đó là kỳ hoa trong truyền thuyết. Chỉ cần đầu óc bình thường, khi gặp lãnh địa này, đều sẽ đi vòng qua. Bọn họ cướp địa bàn là vì tài phú, không phải vì xóa nghèo.

Cho nên, khi Hắc Viêm nhận được tin Panvi chết, cũng chỉ tùy tiện gật đầu, biểu thị hắn đã biết.

Đa phần quan viên trong cung đình đều không mấy quan tâm tới cái chết của Panvi, có vài người ôm thái độ hả hê. Rõ ràng tổng đốc đại nhân của hành tỉnh tây bắc này, nhân duyên không tốt lắm.

Tể tướng Murphy của vương quốc cũng không thích Panvi, thậm chí chán ghét nam nhân sắc bén, một lòng muốn trèo cao này. Nhưng buột phải thừa nhận, Panvi có dã tâm, có năng lực, cũng có vận may. Đáng tiếc vận may của hắn không đủ để giúp hắn thực hiện dã tâm của mình, hắn bị thiêu chết, hơn nữa chết trong nhà mình.

Cái này giống như trên trời đột nhiên rớt xuống một miếng bánh, không đợi rớt vào miệng, lại có một hòn đá lớn hơn nện xuống, bốp một cái, nện đầu lún vào cổ.

Nếu bảo Panvi chọn lựa, hắn thà không cần miếng bánh kia, cũng muốn giữ cái đầu mình.

Đáng tiếc là hắn không có cơ hội.

Từ tin tức hành tỉnh tây bắc truyền về, có thể thấy cái chết của Panvi rất giống việc ngoài ý muốn, nhưng vì quá giống việc ngoài ý muốn, mới càng khiến người hoài nghi.

Nhưng Murphy hiện tại không quan tâm nguyên nhân Panvi chết, mà là trong tay Panvi có phải còn những vũ khí uy lực lớn hơn không.

Uy lực của máy bắn đá cải thiện đã tận mắt thấy, nhưng vẫn chưa đủ. Chiến tranh với Sabisand, quân đội của vương quốc muốn chiếm ưu thế tuyệt đối thì nhất định phải có vũ khí công thành uy lực lớn hơn, và vũ khí càng hoàn hảo hơn.

“Bệ hạ, trong tay Panvi, rất có thể không chỉ có máy bắn đá này.”

“Ngươi nghĩ vậy?”

“Đúng, bệ hạ.” Tể tướng ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tiếc là, phủ lãnh chủ của Panvi bị thiêu sạch, cái gì cũng không còn sót lại.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

Quốc vương và tể tướng nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài.

Nếu Panvi không phải bị thiêu chết, mà một đao đâm chết, loạn tiễn bắn chết, hoặc là độc chết, thì tốt biết bao.

Rất rõ ràng, đôi quân thần thống trị quốc gia giàu có nhất đại lục này, dùng phương thức khá khác biệt để ai điếu cho cái chết của Panvi.

“Bệ hạ, hành tỉnh tây bắc cũng cần tổng đốc mới.”

“Tổng đốc mới sao?” Hắc Viêm xoay nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay, “Tể tướng, ngươi có người thích hợp sao?”

“Đội trưởng đội kỵ binh tuần tra hành tỉnh tây bắc Saivans Ladlon.”

“Ladlon?”

“Đúng, Ladlon gia tộc đời đời hộ vệ an toàn biên giới hành tỉnh tây bắc.”

“Đội trưởng kỵ sĩ, là một kỵ sĩ sao?”

“Đúng, hắn là một kỵ sĩ anh dũng.” Murphy mang nụ cười cung kính, nhìn quốc vương, “Phụ thân của Saivans, tám năm trước chết trong trận chiến với Sabisand, hắn kế thừa di chí của phụ thân, hết sức trung thành với vương quốc.”

“Ừ.” Hắc Viêm chống cằm, Saivans Ladlon? “Cứ làm thế đi.”

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Murphy để tay lên ngực, cong lưng với Hắc Viêm.

Ông và phụ thân của Saivans có chút giao tình, dìu dắt con cháu của đối phương một chút, cũng coi như chút tình nghĩa với lão hữu.

Lệnh nhậm chức của tân tổng đốc còn chưa chính thức truyền xuống, Saivans không biết mình sắp ngồi lên bảo tọa tổng đốc. Hiện tại hắn vẫn đang ở trên thuyền tặc.

Trên thực tế, hắn đã dẫm một chân lên, chân kia chừng nào bước lên cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Đại nhân, lãnh chủ Grilan nói, thành ý của y, chính là nằm trong bức tranh này.”

Thành ý?

Thành ý của một tên cướp?

Saivans mở bức tranh Tống Mặc tặng hắn, nói thật, nhìn quen mình không mặc y phục rồi, đột nhiên thấy một ức vẽ mình thân mặc khôi giáp, cưỡi trên chiến mã, uy phong lẫm lẫm, hắn thật sự có chút không quen. Không tự giác thông qua ‘hiện tượng’ nhìn ‘bản chất’…

Trên trán Saivans lập tức hiện lên hai sợi gân xanh, nắm chặt nắm tay, quả nhiên, hắn nên trực tiếp đi giết Grilan, mổ xẻ tên khốn dám uy hiếp hắn!

Nhưng…

Ánh mắt Saivans lại trở về bức tranh, ánh mắt nhìn chăm chăm vị trí tùy tùng chỉ cho hắn xem.

Một vũ khí công thành, hình dáng rất giống cung nỏ được phóng to gấp chục lần. Nhưng Saivans không cách nào nhìn ra làm sao thao tác vũ khí này từ bức tranh, uy lực rốt cuộc lớn thế nào.

Panvi có thể chỉ dựa vào một bức vẽ đơn giản chế tạo ra máy bắn đá bản cải thiện, còn được quốc vương khen thưởng, là vì hắn có chu nho. Nhưng Saivans lại không có điều kiện này, sớm biết vậy, thì nên giữ lại vài chu nho…

Đáng chết, sao hắn phải tiếp tục hợp tác với cái tên vô sỉ kia?!

Tuyệt đối không có cửa, không, cửa sổ cũng không có!

Saivans túm lấy bức tranh, hai tay bóp mạnh, nhưng mấy phút sau, tranh vẫn còn nằm yên ổn trong tay hắn.

Cứu chu nho chỉ là cái cớ, sự bội tín của Panvi khiến hắn phẫn nộ, vinh dự và địa vị gã nhận được khiến hắn ghen tỵ, nếu không, hắn cũng sẽ không chấp nhận mạo hiểm, thiêu cả phủ tổng đốc. Hiện tại, một cơ hội tốt hơn đang bày ra trước mắt hắn..

Saivans cúi đầu, ánh mắt tối tăm không rõ, cuối cùng, khát vọng đối với quyền lực và địa vị áp đảo tất cả.

“Morri.”

“Vâng, đại nhân.”

“Ngươi lại đến Grilan một chuyến, nói với y, ta đáp ứng.”

“Tuân lệnh, đại nhân.”

Saivans phất tay, tùy tùng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, y phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.

Hắn nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng, kiếm của đội trưởng đại nhân, đã ra khỏi vỏ, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh của lãnh chủ Grilan, thì lại đổi ý.

Ngươi sẽ cảm kích ta…

Morri nhớ lại lời của Tống Mặc, không khỏi rùng mình. Tuy Saivans mới là chủ nhân của hắn, nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn sống, hắn quyết định sẽ biểu đạt một chút ‘tạ ý’ của mình với lãnh chủ Grilan.

Mùa đông rét lạnh sắp tới, các lãnh dân của Grilan bắt dầu chuẩn bị qua mùa đông. Đối với các lãnh dân mà nói, có thể mặc y phục không chắp vá, nhà không tứ bề lộ gió, mỗi ngày ăn cơm no, thì đã là cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng Tống Mặc thì không nghĩ thế. Có lẽ mùa đông năm nay không cần lo lắng, nhưng năm tới thì sao? Năm sau nữa? Không phải luôn có loại bánh bao mềm như địa tinh cho họ xuống tay, vũ khí có thể tạo, nhân thủ thì vẫn là vấn đề lớn.

Vũ khí của mì Ý đủ hoàn hảo sao? Vẫn bị Sudan giơ đại đao trường mâu đánh cho chạy té khói. Đại binh của Mỹ đủ mạnh sao? Vẫn bị gạo và súng trường đánh cho xì hơi.

Vũ khí rất quan trọng, nhưng người càng quan trọng.

Một trăm nông phu cầm súng trường, đối diện với chiến mã trên trăm trên vạn, kỵ binh mặc khôi giáp, vẫn không có phần thắng.

Tống Mặc rất muốn nói với các lãnh dân: Người nhiều sức lực lớn, sinh nhiều hài tử có tiền tiêu!

Nhưng y rốt cuộc không nói, câu này mà nói ra, các lãnh dân sẽ cho rằng lãnh chủ của họ điên rồi. Huống hồ sinh con cũng không phải vấn đề có thể lập tức giải quyết. Sinh ra liền biết chạy biết nhảy, vung đao múa kiếm, vậy không phải người, là yêu quái.

Không thể tiếp tục như thế.

Tống Mặc nhốt mình trong phòng cả ngày, cơm trưa và cơm tối cũng không ăn, lão John gõ cửa mấy lần, bên trong không có tiếng đáp, cho tới khi tùy tùng tới báo, người lùn Rode vẫn chuyển đợt khoáng thạch đầu tiên tới rồi, Tống Mặc mới ra khỏi phòng.

Khác với vẻ tiều tụy mà lão John nghĩ, Tống Mặc lúc này hai mắt phát sáng, khóe miệng mang ý cười, rõ ràng, có người sắp xui xẻo nữa rồi.

Rode vẫn ăn mặc như chiến sĩ, rìu trên vai xem ra vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng chém chết bất cứ kẻ nào dám đánh chủ ý với kim tệ của hắn.

Có lẽ lần trước đã chịu thiệt lớn trong tay Tống Mặc, Rode đánh chết cũng không đến phủ lãnh chủ ‘làm khách’. Cho dù giao dịch ở biên giới không an toàn, hắn cũng cho rằng, tốt hơn đi vào hang ổ của thủ lĩnh kẻ cướp nhiều.

Nhìn người lùn cố chấp, Tống Mặc bất đắc dĩ thở dài, nhân sinh không được lý giải, thật sự là cô đơn lạnh lẽo mà, nếu đã không được lý giải, y còn khách khí làm gì? Nhân sinh cô đơn lạnh lẽo, đồng dạng cũng có thể sống vô cùng anh dũng.

Với lý do phí tổn thất tinh thần, kim tệ Rode nhận được, bị giảm như nước rút.

Rode tức dựng râu trừng mắt, giơ rìu lên.

Tống Mặc cười thấy răng không thấy mắt, giơ nỏ lên.

Rìu đối với nỏ, hơn nữa là tình huống một chống sáu, Rode thông minh chọn lựa buông vũ khí, “Chỉ là đùa thôi.”

“Ồ.” Tống Mặc gật đầu, ý bảo đã hiểu, “Ta cũng vậy.”

Nói tóm lại, giao dịch lần này vẫn vô cùng thuận lợi, Rode an toàn đưa khoáng thạch tới tay người mua, cũng đạt được kim tệ gần như tương ứng với giá gốc của nó.

Người lùn tức giận phừng phừng, Tống Mặc quyết định cho hắn một miếng táo ngọt.

“Rode, có muốn một bộ nỏ không?”

Mắt Rode lập tức sáng lên, nhưng rồi hoài nghi nhìn Tống Mặc một cái, hắn mới không tin, cái tên còn cường đạo hơn cường đạo này, sẽ có lương tâm như thế.

“Đương nhiên, không cho không.”

Quả nhiên!

Tống Mặc cười híp mắt ghé vào tai Rode, thấp giọng nói vài câu, Rode trước tiên là lắc đầu, Tống Mặc lại nói vài câu, trên mặt Rode bắt đầu hiện lên vẻ do dự, cuối cùng, vẫn gật đầu.

“Ngươi thật sự sẽ cho ta nỏ?”

“Đương nhiên.” Tống Mặc gật đầu.

“Được.”

Tống Mặc và Rode ký khế ước, Rode mang khế ước đi, Tống Mặc tâm tình tốt huýt sáo vang trời.

Johnson chần chờ hỏi một câu, “Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự dự định cho người lùn đó nỏ liên phát sao?”

“Ai nói?”

“Ngài nói.”

“Ta chỉ nói là cho hắn nỏ, không nói là cho hắn nỏ liên phát.” Tống Mặc nghiêm túc sửa sai cho Johnson. “Làm ăn phải lấy thành tín làm gốc, biết chưa?”

Thành tín… làm gốc?

Johnson cảm thấy mình đi thảo luận vấn đề này với lãnh chủ, thật là ngu bốc khói.