Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 1: 1 Hôn Lễ Diễn Ra Thái Tử Không Đến

Đại Khương Khương Linh Đế một đời chinh chiến ngang dọc, lạm sát vô số, đến tuổi già gặp phải báo ứng kinh thiên.

Khương Linh Đế có hơn trăm phi tần nhưng lại không có nổi một hoàng tử thừa tự.

Mỗi vị hoàng tử nếu không chết non trong bụng mẹ thì đều lần lượt qua đời trước năm tám tuổi.

Vào một tháng cuối Đông, khi Du Ngọc phi hạ sinh thất hoàng tử, Khương Linh Đế lo sợ không thôi, lập tức triệu kiến quốc sư Trình Tắc nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho đứa bé.

Sau khi quay về phủ, Trình Tắc bỏ ăn bỏ uống tự nhốt mình trong phòng gieo quẻ suốt năm ngày năm đêm, đến ngày thứ sáu mới tiến cung nói với Khương Linh Đế thất hoàng tử không hề đoản mệnh như những vị hoàng tử trước, nhưng lại bị sao Phá Quân chiếu vào, định sẵn tương lai sẽ là kẻ phá nước hại dân, đồng thời là vị hoàng đế cuối cùng của Đại Khương.

Khương Linh Đế nghe xong nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh chém đầu Trình Tắc.

Trình Tắc chết rồi, Khương Linh Đế mới hối hận vì không còn ai cứu nổi thất hoàng tử.

Trong nửa năm sau đó, Khương Linh Đế thay đổi quốc sư liên tục, mà bất ai trong số họ cũng đều có kết cục giống hệt với Trình Tắc vì vô phương thay đổi vận mệnh cho thất hoàng tử.

Cuối cùng, Khương Linh Đế đã mời đồ đệ của Trình Tắc là Hi Hoài về cung, ban thưởng hậu hĩnh để Hi Hoài chịu ra sức vì ông.

Hi Hoài nói với Khương Linh Đế Trình Tắc có đứa con tên Trình Sở Y mang mệnh Thất Sát, nếu phối ngẫu với thất hoàng tử sẽ trấn áp được mệnh đại hung của y.

Khương Linh Đế bỏ mặc mọi lời cười nhạo trong thiên hạ liền ban hôn từ nhỏ cho hai đứa trẻ.

***

Thái tử Khương Mặc Hiên đánh thắng bộ tộc Thiềm Cử ở Tây biên khi mới hơn mười bảy tuổi, được văn võ bá quan toàn triều kính nể, dân chúng ca tụng không ngớt.

Sau khi Khương Mặc Hiên hồi kinh, Khương Linh Đế đặc biệt hạ chỉ hoàn thành hôn sự giữa Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y.

Lúc thánh chỉ truyền đến phủ quốc sư, cả phủ liền xôn xao không yên, chỉ có Trình Sở Y vẫn bình tĩnh ngồi ở mái đình vẽ hoa lan.

Thư đồng kiêm thị vệ của hắn Sấu Tử vừa mài mực cho hắn vừa than thở:

“Thiếu gia, phen này thì tiêu thật rồi.

Chuyện người muốn tránh nhất trước sau cũng đã đến.”

Trình Sở Y bất động thanh sắc tiếp tục vẽ.

Sấu Tử thở dài như đứt cả khúc ruột nói: “Người mà thành hôn với thái tử, ta đương nhiên cũng phải đi theo người.

Ở Trữ cung khẳng định không dễ sống như phủ quốc sư chúng ta, dù sao cũng không phải là nhà.

Huống hồ, thái tử còn chưa lấy người đã nạp hai thị thiếp.

Nếu người gả sang đó, chắc là sẽ khổ sở lắm.

Hay là…”

Trình Sở Y dừng bút ngó lên Sấu Tử: “Hay là ta thoái hôn?”

Sấu Tử vui vẻ gật liên hồi: “Đúng đúng! Ta cũng đang định nói vậy.”

“Hồ đồ!”

Một tiếng hét giận dữ bỗng truyền đến từ xa phá tan cuộc nói chuyện giữa Trình Sở Y và Sấu Tử.

Hi Hoài mặc hắc y viền chỉ bạc, tay ôm một chồng sách cao, trên mặt điểm chút mệt mỏi do phải thức khuya nhiều đêm liền nhưng bước chân vẫn cứng rắn có lực, đều đều bước về phía họ.

Sấu Tử lập tức cúi đầu hành lễ.

Trình Sở Y điềm đạm gọi một tiếng: “Nghĩa phụ.”

Hi Hoài trách mắng: “Sở Y, Sấu Tử không biết đúng sai, con thân làm chủ nhân lẽ ra phải dạy dỗ nghiêm khắc, sao còn đùa giỡn theo nó như vậy?”

Trình Sở Y gật đầu, nhìn chồng sách trên tay Hi Hoài nói: “Nghĩa phụ, là con đã sai.

Người bôn ba nhiều việc ở Quan Tinh Các mấy hôm rồi, vừa về phủ thì nên nghỉ ngơi một chút, đừng lại cực nhọc nữa.”

“Sắp tới là đại hôn giữa con và thái tử, từ việc chọn ngày giờ, cho đến những nghi lễ khác đều do một tay ta lo liệu, sao có thể nghỉ ngơi được?”

“Vậy thì để con phụ giúp người.

Những chuyện như chiêm tinh bói quẻ con cũng biết một chút.”

Trình Sở Y vươn tay ra định giành lấy chồng sách của Hi Hoài nhưng bị Hi Hoài gạt đi: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Mấy thứ thế này ta chỉ muốn con biết qua chứ không muốn con kế thừa.

Dù sao xem trước vận mệnh là chuyện cực kỳ tội lỗi, làm trái ý trời, sẽ liên lụy không chỉ bản thân mà còn những người xung quanh.

Con cứ ở yên một chỗ chờ đến ngày gả đi là được rồi.”

Hi Hoài còn nhiều công vụ trên người, xoay lưng định đi nhưng Trình Sở Y bỗng nắm tay áo của Hi Hoài kéo lại.

Hắn cho Sấu Tử lui khỏi rồi mới dám nói: “Nghĩa phụ, con có thể nào…không lấy thái tử được không?”

Hi Hoài hít sâu một hơi nặng nề rồi thở ra: “Không thể!”

Trình Sở Y giải thích: “Nhưng con không có cảm tình gì với thái tử.

Con thậm chí còn chưa từng gặp qua mặt y lúc trưởng thành.

Càng huống hồ, con…con đã có người trong lòng rồi.”

Hi Hoài quay lại nhìn Trình Sở Y với vẻ cảm thông: “Ta biết con và Nguyên Minh Lan là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nhưng ta lặp lại lần nữa, hôn sự này con chỉ có thể chấp nhận, không thể phản kháng.

Sở Y, ta đã nói với con từ sớm.

Con và thái tử có hôn ước, không được động tình với bất cứ ai ngoài thái tử.

Đây là mệnh của con.

Con chỉ có cách quên đi Nguyên Minh Lan thì mới là điều tốt nhất cho nàng ta và cho cả con.”

Hi Hoài nhìn sang bức tranh hoa lan trên bàn nói tiếp: “Có những thứ ngay từ lúc ban đầu đã không thuộc về con rồi.

Con càng cố níu kéo chỉ càng thêm tổn thương mà thôi.”

Trình Sở Y thất vọng buông tay, thật lâu sau mới buông ra mấy chữ chua chát: “Con hiểu rồi.”

“Tạm thời con đừng rời khỏi phủ, tránh để suy nghĩ lung tung.

Thành hôn rồi thì lòng con tự sẽ hướng về thái tử.”

Hi Hoài bỏ đi.

Trình Sở Y bước lại bàn cầm lên bức tranh hoa lan, dằn xuống nỗi đau tự hỏi: “Vì sao đây lại là mệnh của ta?”

Hai hôm sau, trời đổ mưa to.

Trình Sở Y đứng trước cửa phủ đang khép chặt của Nguyên thị lang, mắt nhìn mông lung xuyên qua màn mưa, nửa muốn tiến đến gõ, nửa lại không.

Sấu Tử ở bên cạnh giơ cao chiếc ô trắng che cho hắn và giục:

“Thiếu gia, giờ này chắc quốc sư sắp về phủ rồi, chúng ta phải về trước ngài ấy.

Nếu để ngài ấy phát giác chúng ta rời phủ thì nguy to.”

“…”

“Thiếu gia à!”

“Ta muốn nói lời từ biệt với Lan nhi, chỉ một lời mà thôi, nhưng tự nghĩ đã ly biệt rồi thì có hay không lời này cũng như nhau.

Thôi bỏ đi vậy.”

Trình Sở Y xoay người, cuối cùng cũng chịu theo Sấu Tử về lại phủ quốc sư.

Sấu Tử thấy hắn cứ lầm lầm lì lì mà đi, trong lòng chua xót nói thẳng: “Thiếu gia, hay là người gào thét một trận, còn không thì khóc lớn một trận.

Người cái gì cũng giữ trong lòng, âm thầm chịu đựng, thế càng đau khổ hơn.”

Trình Sở Y bẽ bàng hỏi lại: “Ta gào thét hay khóc lớn thì được ích lợi gì? Những điều đó chỉ càng khiến cho bản thân ta trở nên thảm hại hơn thôi.

Nghĩa phụ nói đúng.

Đây chắc là mệnh của ta.

Nếu ta muốn trách, không thể trách ai được, chỉ có thể trách mệnh mình quá bạc.”

Trình Sở Y vừa nói đến đây liền đứng khựng lại nhìn xung quanh.

Sấu Tử ngạc nhiên hỏi hắn: “Thiếu gia, sao vậy?”

“Ngươi không cảm thấy đường phố hôm nay vắng lặng hơn ngày thường sao?”

“Thì là vì trời đang mưa to mà.”

“Nhưng ngay cả người qua đường trú mưa cũng không thấy.”

Không ngoài những gì Trình Sở Y suy đoán, gió kéo tới một trận lớn xô ngả cây cối xung quanh.

Trong màn mưa nặng hạt, có đám hắc y nhân hơn mười người phi thân từ mái ngói xuống, trên tay mỗi người đều cầm trường kiếm sáng bóng.

Bọn họ không nói lời nào lập tức lao vào tấn công Trình Sở Y.

Sấu Tử buông ô, hốt hoảng đẩy Trình Sở Y ra sau, rút nhuyễn tiên giắt bên hông ra nghênh chiến.

Trình Sở Y tuy không biết võ nhưng ngày thường có đọc qua không ít sách về võ công.

Hắn bình tĩnh nhìn chiêu thức của đám hắc y nhân, ngầm hiểu bọn họ cố tình che giấu võ công thật.

Nếu vậy chỉ có hai khả năng.

Một là bọn họ có xuất thân đặc biệt, hai là do người quen của hắn phái tới.

Một hắc y nhân tách khỏi Sấu Tử khinh công đến gần Trình Sở Y chém một nhát.

Trình Sở Y né đi, tên này liền chém thêm nhát nữa trúng ngay bả vai của hắn.

Sấu Tử lo lắng hét lên: “Thiếu gia!” sau đó phóng như bay tới bảo hộ ngay bên cạnh hắn.

Hắn trấn an Sấu Tử: “Ta không sao đâu!”

Sấu Tử hỏi lớn: “Người đến là ai? Có hiểu lầm gì không? Thiếu gia của ta xưa nay không hề đắc tội ai cả.”

Đám hắc y nhân không trả lời Sấu Tử mà tiếp tục công kích.

Sấu Tử vừa chống chọi vừa tranh thủ rút cây pháo giấu trong thắt lưng bắn lên trời.

Đám hắc y nhân trông thấy tín hiệu này liền tản ra trốn đi.

Lát sau, thị vệ trong phủ quốc sư kéo đến, gấp gáp hộ tống Trình Sở Y và Sấu Tử trở về.

Trình Sở Y bị thương, Hi Hoài lấy cớ này bèn cấm túc không cho hắn xuất phủ nữa, không chỉ vậy còn gia tăng thêm thị vệ bảo vệ hắn.

Trình Sở Y đi đâu cũng bị một đám người vây quanh nên rất khó chịu.

Hắn đọc sách không có tâm trạng, vẽ tranh cũng không có tâm trạng, chỉ đành đi loanh quanh bên bờ hồ ngắm đàn cá chép bơi và nghĩ về chuyện hôm đó.

Hắn bình sinh không có kẻ thù, vào lúc này người muốn hắn chết nhất chắc chỉ có một mà thôi.

Đương kim thái tử Khương Mặc Hiên.

Trình Sở Y hỏi Sấu Tử đi bên cạnh: “Gần đây ngoài phố có đồn đại gì về thái tử không?”

Sấu Tử trố mắt, nghĩ nghĩ nói: “Chắc cũng chỉ là mấy tin nhàn rỗi như trước thôi, ví như thái tử đánh Thiềm Cử thương tích chưa lành, thái tử sủng hai thị thiếp đến mức nào, nói chung ta không nghĩ có chuyện gì to tát.

Sao thiếu gia lại hỏi vậy?”

Trình Sở Y lắc đầu: “Chỉ tiện miệng mà thôi.”

Trình Sở Y ngẩng đầu lên ngắm mây bay, trong lòng thầm cầu mong cho thời gian có thể trôi qua chậm hơn, tốt nhất là chậm đến mức đứng yên tại giây phút này, để hắn vĩnh viễn ở lại phủ quốc sư cả đời vô ưu vô lo.

Thế nhưng trời xanh không chiều lòng người, ngày đại hôn giữa hắn và Khương Mặc Hiên cứ vậy mà đến gần.

Đêm trước hôn lễ, hắn lo lắng đi qua đi lại trong phòng, ánh đèn đến tận canh ba vẫn chưa tắt.

Hi Hoài đứng bên ngoài hành lang nhìn vào, nhịn không được đến gần gõ cửa phòng hắn.

Trình Sở Y bước ra mở, dáng vẻ bơ phờ gọi: “Nghĩa phụ.”

“Sao vẫn chưa ngủ?”

Trình Sở Y cụp mắt nói ra hoài nghi trong lòng: “Nghĩa phụ, đám hắc y nhân muốn giết con là người của thái tử, chuyện này nghĩa phụ cũng biết phải không?”

Hi Hoài bước vào trong khép cửa lại.

Y vươn tay vuốt nhẹ lên tóc hắn: “Có nhiều chuyện con đừng nên hỏi thì hơn.”

Trình Sở Y nắm lấy bàn tay Hi Hoài.

Tuy rằng bọn họ mang danh phận nghĩa phụ nghĩa tử, nhưng nhìn bề ngoài thì khó ai nhận ra Hi Hoài lại lớn hơn hắn đến hai mươi tuổi.

Hi Hoài có tướng mạo vô cùng tốt, ngọc thụ lâm phong, khiến cho rất nhiều thiếu nữ kinh thành mơ mộng đêm ngày.

Chỉ tiếc người nghĩa phụ này của hắn không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài bói quẻ và mệnh số, nếu không thì hắn sớm đã có nghĩa mẫu.

“Nghĩa phụ, con đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.

Những chuyện cần biết thì con phải biết, bởi vì từ ngày mai, người sẽ không thể bảo vệ cho con được nữa.

Cung cấm sâu như biển, con muốn gặp mặt người cũng không biết phải làm cách nào.”

Hi Hoài vỗ lên mu bàn tay hắn mấy cái: “Tiểu hài tử, con chỉ là gả cho thái tử, không phải trở thành phi tần của hoàng đế, sẽ không đến mức thảm thương như con nói.

Con là đứa trẻ biết suy nghĩ, không cần ta phải lo lắng gì cả.

Chỉ là…có một chuyện ta muốn nhắc nhở con.

Con không yêu thích thái tử không sao, nhưng con nhất định phải luôn ở bên cạnh thái tử, lấy được sự tin tưởng của thái tử.”

Trình Sở Y khó hiểu nhíu mày lại: “Nghĩa phụ, lời này có ý gì?”

“Bây giờ ta chưa thể nói rõ lý do cùng con.

Một ngày nào đó, khi thời cơ đến, ta tự sẽ cho con biết đáp án.

Điều này rất quan trọng, con tuyệt đối không thể quên.”

Hi Hoài rút cây trâm phỉ thúy đang giắt trên tóc xuống nhét vào tay Trình Sở Y nói: “Ta không biết có thể tặng cho con thứ gì.

Thứ tốt nhất trên người ta chỉ có vật này.

Trong thân trâm chứa một loại độc cực mạnh không màu không vị gọi là Tiếu Tử, giết người trong chớp mắt mà không lưu lại dấu vết gì.

Khi cần dùng thì nên dùng, đừng nhân từ như nữ nhân, cũng đừng để cho ai tổn hại con.”

Trình Sở Y cảm thấy những lời đêm nay Hi Hoài nói, mỗi lời đều rất kỳ lạ nhưng tự biết có hỏi Hi Hoài cũng sẽ không nói ra lý do.

Hắn giả vờ mỉm cười để cho Hi Hoài yên tâm: “Nghĩa phụ, con sẽ ghi nhớ thật kỹ.”

Bình minh lên, tổng quản thái giám Liên Cẩn dẫn theo hơn trăm thái giám và cung nữ đến đưa Trình Sở Y đi.

Hắn mặc một thân hỉ phục đỏ rực, ngồi trên kiệu lớn có màn nhung che chắn, tâm trạng giống như đưa tang cho chính mình nhưng lại phải giữ vững nụ cười trên môi.

Hắn không thể không cười.

Mọi người không quan tâm hắn có tự nguyện hay không, cái mà họ quan tâm là việc hắn xuất thân từ phủ quốc sư, nhất cử nhất động của hắn đều đại diện cho bộ mặt của cả phủ.

Hắn phải cười để những kẻ muốn nói xấu phủ quốc sư, hoặc là nhạo báng về việc thái tử bị ép cưới nam thê sẽ không còn cơ hội bày vẽ thêm trò.

Sau những lớp cửa cung kiên cố, cỗ kiệu được đưa thẳng đến bên ngoài Thiên Điện, nơi sắp diễn ra hôn lễ long trọng có một không hai của Đại Khương.

Lụa đỏ và đèn lồng rực sáng được treo trải dài từ lớp cổng đầu tiên của Thiên Điện, vượt qua ba trăm sáu mươi lăm bậc thang cao ngất để đến trước lớp cổng thứ hai.

Từ lớp cổng này trở đi, Trình Sở Y cầm ngọc như ý một mình bước vào, hài thêu mây đạp trên những cánh hoa sen đỏ được rải dọc lối đi, hai bên là văn võ bá quan quyền cao chức trọng trong triều.

Hắn tự trấn an bản thân xem như không thấy gì, cứ hiên ngang hướng về trước mà đi, lần lượt bước qua mười hai bậc thang nhỏ tiến lên đài cao nhất.

Khương Linh Đế và Hi Hoài đang có mặt ở đó, nhưng người quan trọng nhất không thể thiếu trong hôn lễ hôm nay là Khương Mặc Hiên thì chẳng thấy đâu.

Hi Hoài hướng sang Khương Linh Đế nhắc nhở: “Hoàng thượng, đã sắp đến giờ lành.”

Khương Linh Đế im lặng.

Văn võ bá quan bên dưới ngấm ngầm bàn tán với nhau.

Cho dù không nghe rõ thanh âm thì Trình Sở Y cũng thừa biết họ đang bàn chuyện gì.

Khương Mặc Hiên ngang nhiên chống đối thánh ý, nhưng mà y là đứa con duy nhất của hoàng đế, gần như là con cầu con khẩn, vậy nên nếu y làm tốt, mọi người sẽ ca tụng, còn như gây ra lỗi lầm, hoàng đế cũng không nỡ trách phạt gì.

Người bị mất mặt nhất suy cho cùng vẫn chỉ có Trình Sở Y hắn mà thôi.

Sắc mặt của Hi Hoài hơi xám lại, nhìn về Trình Sở Y như thể rất áy náy.

Trình Sở Y không chút nao núng nhìn lại y, muốn chứng tỏ cho y biết bản thân không xem chuyện này ra gì.

Lát sau, Liên Cẩn gấp gáp chạy vào bẩm báo với Khương Linh Đế:

“Hồi hoàng thượng, vừa nhận được tin từ Trữ cung vết thương cũ của thái tử trở nặng, e rằng…e rằng không thể đến được.”

Khương Linh Đế hừ một tiếng, có vẻ cũng không vui gì mấy.

Ông nói với Hi Hoài: “Hôn lễ xem như đã hoàn thành đi.”

Hi Hoài định lên tiếng, sau đó suy nghĩ lại rồi cân nhắc nói: “Theo ý hoàng thượng.”

Khương Linh Đế nhìn Trình Sở Y nói: “Thái tử phi, thái tử vừa trở về từ Tây biên không lâu, vết thương do trận chiến đó còn để lại đến giờ.

Mong ngươi hãy hiểu cho thái tử, đừng vì chuyện này mà phiền muộn.”

Trình Sở Y cúi đầu: “Thần không dám.” Có được một tiếng gọi thái tử phi từ Khương Linh Đế, cho dù thái tử có đến hay không, danh phận của hắn xem như đã đường hoàng được xác nhận trước mặt mọi người.

Khương Linh Đế hạ lệnh cho Liên Cẩn đưa Trình Sở Y ra kiệu đến thẳng Trữ cung..