Châu Việt là con trai độc nhất của nhà họ Châu, ba vẫn còn khoẻ mạnh, không có áp lực tranh đoạt gia sản, cũng không có áp lực kế thừa gia sản, mỗi ngày chơi bời lêu lổng, cuộc sống rất thoải mái.

Hôm đó anh ta không có việc gì nên buổi chiều đến công ty Cố Dữ Thâm tìm anh.

Mọi người trong công ty đều rất quý mến anh ta, bởi vì giám đốc nhà mình quá lạnh lùng không hợp tình người, còn Châu Việt đối xử với bọn họ thân thiện hơn, thường xuyên mang đồ ngọt đắt tiền đến.

Thư ký nhận đồ ăn nhẹ của Châu Việt ngoài văn phòng giám đốc, cười tươi rói: “Cảm ơn sếp Châu, sao anh lại đến đây?”

“Đặc biệt mang đồ ăn nhẹ đến cho em đó. “Châu Việt thuận miệng đùa một câu, lại hỏi, “Sếp Cố của tụi em có ở đây không?”

“Có ạ, đã thông báo rồi, anh vào đi.”

Châu Việt đi vào liền thấy Cố Dữ Thâm đang làm việc, không ngẩng đầu, anh chậc chậc vài tiếng, tự mình ngồi xuống.

Cố Dữ Thâm ký xong phần tài liệu cuối cùng, ném sang một bên, sau đó lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Thoát khỏi trạng thái làm việc, anh dường như không khác gì một công tử ăn chơi như Châu Việt, phong độ phóng khoáng thoải mái, khác hẳn với cái tính suồng sã sao đãng của Châu Việt, anh là lưu manh lạnh lùng.

Cố Dữ Thâm dùng ngón trỏ gõ nhẹ điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết Dịch Bân Đình không?”

Châu Việt: “Cũng coi như biết đi, sao vậy?”

“Không có gì.”

Châu Việt nghi ngờ nhìn anh: “Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến cậu ta? Trước mặt người khác thì cũng ra dáng lắm, nhưng sau lưng lại khá hỗn loạn, chơi cũng khá thoáng, tôi cũng không thường tụ tập với nhóm của cậu ta.”

Nghe vậy, Cố Dữ Thâm nhướng mi, cười giễu.

Châu Việt vừa muốn hỏi lại, thư ký đã đến thông báo: “Sếp Cố, giám đốc Nam đến rồi ạ.”

Anh nhàn nhạt đáp “Ừ”: “Mời ông ấy vào đi.”

Châu Việt ngơ ngác: “Giám đốc Nam? Giám đốc Nam nào cơ?”

Họ Nam không phổ biến, trước kia cả thành phố Bắc Kinh có một người được xưng là “giám đốc Nam”, mà bây giờ… hình như “giám đốc Nam” cũng trở về rồi.

Nhưng anh ta vẫn không dám tin, tại sao Nam Kiêm Thạch lại đến tìm Cố Dữ Thâm?!

Mà nhìn vẻ mặt của Cố Dữ Thâm liền biết, “giám đốc Nam” trong miệng thư ký quả thực chính là Nam Kiêm Thạch.

Châu Việt giơ ngón cái cho anh, ngơ ngẩn rời phòng làm việc, đi ngang qua Nam Kiêm Thạch.

Đã nhiều năm rồi, Nam Kiêm Thạch không nhận ra anh ta.

Nhưng Nam Kiêm Thạch đương nhiên biết Cố Dữ Thâm, hồi trước sống ở khu chung cư Lung Hồ gia tộc quyền thế nhất chính là nhà họ Cố, về sau ba Cố mất sớm được báo chí đưa tin, Nam Kiêm Thạch ở ngoài nước cũng biết chuyện, sau này lại nghe nói về bản lĩnh sấm sét của Cố Dữ Thâm, nhà họ Cố không suy mà còn thịnh, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.

Chỉ là không biết hai nhà chưa từng tiếp xúc, tại sao giám đốc Cố lại đột nhiên mời ông đến đây?

“Tổng giám đốc Cố.” Nam Kiêm Thạch bước vào.

Cố Dữ Thâm chỉ vào chỗ ngồi trước mặt: “Mời ngồi.”

“Hôm nay giám đốc Cố mời tôi đến đây có chuyện gì không?”

“Đề nghị kết thông gia.”

Chỉ có mấy chữ, nhưng Nam Kiêm Thạch hoàn toàn không hiểu được ý của anh là gì.

Cố Dữ Thâm nhìn ông, nhẹ tiếng nói: “Không biết hai nhà Nam Cố có bằng lòng liên hôn không?”

Thế này làm sao có thể gọi là liên hôn.

Liên hôn là phương pháp để đôi bên cùng có lợi giữa hai tập đoàn doanh nghiệp có quy mô tương tự nhau, nhưng hiện nay Nam thị và nhà họ Cố quả thực cách nhau một trời một vực, nếu thực sự là liên hôn thì chỉ có nhà họ Nam mới có thể chiếm được lợi.

Cố Dữ Thâm tuổi còn trẻ đã có thể đưa tập đoàn Cố thị đến vị trí hiện tại, mối quan hệ giữa lợi và hại trong đó không thể không rõ ràng.

Nam Kiêm Thạch dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: Tổng giám đốc Cố, xin hỏi vì sao cậu lại chọn công ty của chúng tôi để liên hôn?”

“Tôi và con gái bác đã quen nhau từ trước, coi như là hiểu nhau, với quyền thế của nhà họ Cố bây giờ, thực ra không cần phải liên hôn với tập đoàn nào, nhưng lợi ích đan xen trong đó, tôi không thể tùy tiện liên hôn, cho nên tôi nghĩ là Nam thị là một lựa chọn một không tồi.”

Anh nói cực kỳ rõ ràng, không hề có vẻ khách sáo của người thật sự muốn cầu hôn.

Bọn họ nói là liên hôn, nhưng thực chỉ cảm thấy Nam thị bây giờ không có đủ nền tảng để anh toàn quyền kiểm soát.

Mà trong số rất nhiều thứ anh có thể kiểm soát, Nam Tri có thể là lý do khiến ông được chọn.

Mặc dù trước đây Nam Tri không thường nói với ông, nhưng Nam Kiêm Thạch cũng biết con gái rất thân với tụi nhỏ cùng tuổi ở khu chung cư Lung Hồ, nhưng mối quan hệ này phai nhạt dần theo ngăn cách về địa lý và thời gian, người bình thường còn như vậy, chưa kể giữa bọn họ còn có nhiều vướng mắc lợi ích và cuồn cuộn sóng ngầm.

Nam Kiêm Thạch nói: “Cảm ơn giám đốc Cố đã coi trọng tôi, nhưng con gái nhà tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, việc này tôi phải về nói với nó, hỏi xem nó có đồng ý không.”

Nói đến cũng buồn cười, lúc này Cố Dữ Thâm thân là người cầu hôn nhà họ Nam lại tây trang giày da, lười nhác và cao lớn ngồi trước mặt Nam Kiêm Thạch, còn Nam Kiêm Thạch lại mất tự nhiên hơn.

Khói thuốc vương vấn giữa hai người, Cố Dữ Thâm nhẹ giọng nói: “Được thôi. “

Châu Việt ra ngoài không rời đi mà nói chuyện với thư ký, kết quả chưa nói được mấy câu đã nghe được nội dung về việc kết hôn.

Ngay lập tức anh ta và thư ký nhìn nhau, mặt mũi đầy vẻ khó tin.

Thư ký không thể tin sếp Cố lạnh lùng máu lạnh lại có ý định kết hôn.

Nhưng điều Châu Việt không thể tin thì là tên điên này lại định dùng liên hôn trói buộc Nam Tri. Có thể liên hôn với nhà họ Cố, có thương nhân nào mà không động lòng.

Sau khi Nam Kiêm Thạch đi, Châu Việt lại bước vào văn phòng.

“Cậu tính thế nào?” Châu Việt hỏi.

Anh rất thản nhiên: “Thì như cậu đã nghe đó.”

“Liên hôn thương mại với bạn gái cũ.” Châu Việt kinh ngạc đến bật cười, “Cố Dữ Thâm, cậu nghĩ gì thế hả?”

Cố Dữ Thâm: “Hôm qua Nam Kiêm Thạch dẫn cô ấy đi ăn với nhà họ Dịch.”

Châu Việt sửng sốt: “Dịch Bân Đình?”

“Ừm.”

Châu Việt cũng có nghe thấy về việc Nam Kiêm Thạch đã sẵn sàng làm lại, nghe nói là được tập đoàn Dịch thị giúp đỡ, nếu vậy thì tiền căn hậu quả trong đó đã rõ ràng.

“Vậy Nam Tri cũng thích Dịch Bân Đình?”

Châu Việt vừa hỏi đã bị Cố Dữ Thâm lạnh lùng liếc nhìn.

Châu Việt cười rộ lên: “Ngay cả cái này mà cậu cũng không nghe được à?”

Cố Dữ Thâm châm một điếu thuốc nữa, ném bật lửa lên bàn, lười đáp.

Châu Việt không hề cảm thấy Nam Tri sẽ thích Dịch Bân Đình, cũng không nghĩ cho dù Nam Kiêm Thạch ban đầu thực sự muốn liên hôn với Dịch thị thì Nam Tri sẽ đồng ý.

Nhưng Nam Tri có thể sẽ mài dũa được tính tình của Cố Dữ Thâm.

Tính cách bướng bỉnh lại kiên quyết, bản chất là cùng một loại người với Cố Dữ Thâm.

“Nói thật nhé, ban đầu là cậu nói lời cay nghiệt trước, đừng trách người ta rời bỏ cậu.” Châu Việt nói, “Bây giờ lại dùng thủ đoạn gây áp lực để ép buộc người ta ở lại bên cậu, nào có ai chơi như cậu chứ…”

Nói đến đây, Châu Việt vẫn cười nói đùa: “Tôi khuyên cậu gần đây nên cẩn thận chút đê, nếu không với tính cách của Nam Tri, sau khi biết chuyện này có thể muốn giết cậu đó.”

Tay kẹp thuốc của Cố Dữ Thâm thật lâu không nhúc nhích.

Ngay khi Châu Việt cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng, Cố Dữ Thâm đột nhiên nghiêng đầu, chế nhạo: “Vậy thì để cô ấy thử xem có thể giết được tôi không.”

Trời lại bắt đầu có tuyết.

Sau vài ngày, tất cả mọi người trong vũ đoàn đã quen nhau, Cao Tịch và Nam Tri vẫn không hòa thuận, nhưng miễn cưỡng không can thiệp vào chuyện của nhau.

Vừa thấy tuyết rơi, lập tức có người kêu muốn ăn gà rán với bia, đúng lúc bị trưởng nhóm múa nghe thấy: “Cuộc đời của diễn viên múa ba lê không có gà rán.”

Mọi người kêu rên: “Ngày tuyết rơi không có bạn trai lại không có gà rán thì còn ý nghĩa gì đâu.”

“Lúc trước mọi người không có bạn trai, đừng có lôi bạn trai với tuyết rơi vào.”

“Trưởng nhóm, chị không hiểu đâu! Gần đây có một bộ phim hot lắm, kể về vào ngày tuyết đầu mùa được ăn gà rán và uống bia với người mình thích đó.”

“Hôm nay cũng đâu phải tuyết đầu mùa.”

“Trưởng nhóm ơi, chị không lãng mạn gì hết á.”

Trưởng nhóm múa: “Được, vậy chị tiếp nhận sự hun đúc lãng mạn của mấy đứa, phim đó nói về cái gì?”

“Là chuyện về nam nữ chính vô tình kết hôn, sau khi cưới thì dần dần yêu nhau.”

Trưởng nhóm múa ngạc nhiên: “Còn có thể vô tình kết hôn á?”

Cả ngày hôm nay Nam Tri cứ ngơ ngơ ngác ngác, vốn đang ở một bên ép chân, lời trò chuyện của bọn họ truyền đến bên tai cô, suýt nữa trượt chân ngã sấp mặt.

Nhớ tới câu Cố Dữ Thâm nói lúc sáng “Nếu là ai cũng được, không bằng gả cho tôi đi.”

“…”

Đồ khùng!

Sao người này càng lớn càng điên vậy!

Nam Tri không nhịn được, xấu hổ đến mặt đỏ, tức giận tự mắng mình.

“Chị Tư Tư. ” Có người kêu cô, “Có điện thoại.”

“Của ai thế?” Nam Tri hỏi.

Người nọ nhìn màn hình giúp: “Ba chị.”

Cô vỗ mặt, để chân xuống khỏi cột, đi tới cầm điện thoại lên: “Ba.”

Gần đây phim truyền hình trước cưới sau yêu thật sự rất hot, mặc dù trưởng nhóm múa vẫn không hiểu được logic “vô tình kết hôn”, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc mọi người nhiệt tình thảo luận về cốt truyện.

Thỉnh thoảng lại cảm khái “A a a a kswl”, “Tôi cũng muốn kết hôn chớp nhoáng”, “Khi nào tôi mới tìm được đối tượng kết hôn chớp nhoáng vừa đẹp trai vừa giàu có đây”.

Mà lúc này Nam Tri ở một bên càng lúc càng cau chặt mày lại.

Nam Kiêm Thạch thuật lại một cách đơn giản, nhưng cô cũng dường như không thể nào hiểu được.

Nghe xong, hốc mắt Nam Tri cũng dần đỏ lên, không phải vì muốn khóc, mà là vì tức giận.

Từ đầu đến cuối cô không nói gì, đứng ở một bên, sống lưng quá thẳng lại khiến cô trông có chút mong manh, như thể chỉ bị gõ vào sẽ vỡ vụn hoàn toàn.

Cuối cùng là trưởng nhóm múa chú ý đến cô đầu tiên: “Tư Tư?”

Cô để điện thoại xuống.

Trưởng nhóm múa nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Nam Tri lắc đầu, giọng đột nhiên hơi khàn: “Không. “

Sau ba giây, cô đột nhiên nói “Em ra ngoài một lát”, rồi bước đi không quay đầu lại, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Mùa đông ở Bắc Kinh trời rất mau tối, tối tăm mờ mịt, bông tuyết rơi xuống như tô điểm cho tấm lụa đen.

Đã đến giờ tan tầm, mọi người trong tập đoàn Cố thị lần lượt rời đi.

Đúng lúc đại sảnh đông đúc nhất, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp bước thẳng vào, đi ngược chiều với mọi người đang rời đi.

Cô sải dài bước chân, áo khoác bay về phía sau, tạo ra thần thái phóng khoáng quá mức, cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Nam Tri đi thẳng đến quầy lễ tân, vào thẳng vấn đề: “Xin chào, tôi tìm Cố Dữ Thâm, tổng giám đốc Cố.”

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn cô một lúc, hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

“Không, cô chỉ cần nói với giám đốc Cố của các cô biết tôi tên Nam Tri là được.”

Đây là lần đầu tiên cô gái ở quầy lễ tân thấy có người phụ nữ lại tin dựa vào tên mình để gặp sếp Cố, nhưng người phụ nữ trước mặt thật sự xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

“Vâng, để tôi thông báo.” Cô gái vừa nhấc máy lên thì thấy Cố Dữ Thâm từ trong chỗ rẽ đi ra, “Ấy, giám đốc Cố, ở đây có cô Nam…”

Cô còn chưa dứt lời, Nam Tri đã đi thẳng về phía anh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng “Chát…”.

Mặt Cố Dữ Thâm nghiêng sang một bên.

Sáng nay anh trực tiếp từ nhà Nam Tri đến công ty, không chải chuốt tóc tai hẳn hoi, bây giờ mái tóc đen lộn xộn che mất mặt mày, chỉ có kinh mạch trên cổ rõ ràng đến mức đáng sợ.

Trước sự chứng kiến của bao người.

Anh giữ nguyên tư thế này, mặc áo vest mang giày da sống lưng thẳng tắp, cổ gục xuống.

Như một vị vua suy đồi, ngả mũi vào vòi gươm.
Tác giả có lời muốn nói:

Tư Tư đánh giỏi lắm!