Đế Tôn

Chương 1282: Hỗn Độn linh chủng (2)

- Bản dập bị người mua đi?

Giang Nam khẽ nhíu mày, nhận lấy hai kiện bảo vật, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ còn có người cũng biết Đế Tôn truyền pháp chi địa, biết rõ bản dập này là xuất từ đó?

- Châm Phong đạo huynh, xin hỏi mua đi bản dập kia, đến cùng là người nào?

Châm Phong Chân Thần lắc đầu nói:

- Chúng ta kinh thương, sẽ không tiết lộ bí mật khách quan, đợi sau khi chấm dứt đại sinh ý, liền đem trí nhớ tương quan của tất cả quản sự chi nhân lau đi, cho dù sưu hồn tác phách đều khó có khả năng biết rõ rốt cuộc là ai mua xuống bảo vật. Ta cùng với giáo chủ lần này giao dịch xong, cũng sẽ phong ấn đoạn trí nhớ này của mình, miễn cho tiết lộ tư ẩn của giáo chủ.

Trong nội tâm Giang Nam thoải mái, tinh tế xem xét Châm Phong Chân Thần đưa tới hai kiện bảo vật, trong đó một kiện dị vật đương nhiên là Hỗn Độn linh quy không có bất kỳ sinh mệnh khí tức.

Hỗn Độn linh quy này thể tích không lớn, chỉ lớn nhỏ bằng mặt bàn, hẳn là sinh linh bên trong Hỗn Độn, trong Hỗn Độn sinh ra tánh mạng, nhưng không có bất kỳ sinh khí, không coi là Hỗn Độn hiếm quý, bởi vậy giá trị cực lớn giảm nhiều, cho nên mới trở thành một loại dị vật bán ra.

Hỗn Độn hiếm quý chính thức, ví dụ như Giang Nam Hồng Mông trúc tía, có được tánh mạng, như trước đang không ngừng sinh trưởng, phun ra nuốt vào Hồng Mông đại đạo, diệu dụng vô cùng, là một loại hiếm quý giá trị cao đến không cách nào tưởng tượng!

Giá trị loại hiếm quý này, đủ để có thể cùng Hồng Mông Tử Kim, Đế cấp công pháp nguyên vẹn, thậm chí mảnh vỡ chứng đế chi bảo đặt song song, giá cả độ cao, Giang Nam táng gia bại sản cũng mua không nổi!

Nhưng mà linh quy đã không có tánh mạng, trong cơ thể không có bất kỳ Hồng Mông đại đạo lưu động, vậy thì giá trị cực lớn thấp xuống, chỉ có thể dùng để xem bói, suy diễn một ít đại sự.

- Ồ?

Giang Nam đụng chạm đến đầu Hỗn Độn linh quy này, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay hiện ra một đạo Hỗn Độn phù văn, nhẹ nhàng bay vào trong cơ thể linh quy.

Linh quy kia đạt được đạo Hỗn Độn phù văn này như trước không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mừng như điên, bởi vì hắn cảm giác được đạo Hỗn Độn phù văn này tiến vào trong cơ thể linh quy cũng không có tiêu tán, mà là ở trong cơ thể linh quy cắm rễ xuống!

- Vì sao Giáo chủ muốn mua xuống con tử Quy này?

Châm Phong Chân Thần hiếu kỳ nói:

- Đầu linh quy này dùng để luyện chế pháp bảo mà nói, cao nhất cũng không quá đáng có thể luyện thành Thần Chủ chi bảo, còn phải hao phí không biết bao nhiêu tài liệu. Nếu dùng để xem bói, chỉ có thể dùng một lần sẽ toái mất, trong mắt của ta, có chút lãng phí.

Giang Nam cười ha ha nói:

- Đạo huynh, cái này nếu là một đầu Hỗn Độn linh quy còn sống thì sao?

- Hỗn Độn hiếm quý còn sống, tự nhiên giá trị không thể đánh giá!

Châm Phong Chân Thần lắc đầu cười nói:

- Bất quá trong Cẩm Tú Minh cao nhân vô số, sớm đã giám định vô số lần, nói nó là một đầu rùa chết, không có khả năng sống. Giáo chủ muốn sửa mái nhà dột, chỉ sợ là không có nửa phần khả năng.

- Nếu đầu linh quy này chỉ là ở trong Hỗn Độn Hồng Mông sinh ra đời, còn chưa kịp sinh ra tánh mạng, ngưng tụ Hồng Mông đại đạo, liền bị người lấy ra Hỗn Độn Hồng Mông thì sao?

Giang Nam cười hỏi.

- Hỗn Độn linh chủng?

Châm Phong Chân Thần ngẩn ngơ, nhìn xem đầu linh quy trong tay hắn, thất thanh nói:

- Đầu linh quy này là Hỗn Độn Hồng Mông miêu tả thân thể, chưa thành linh? Nếu là như vậy, giá trị thật sự so với Hỗn Độn hiếm quý còn muốn cao, có thể dùng luyện thành thân thể thứ hai, tu thành Tiên Thiên Thần Ma!

- Đầu linh quy này, chỉ là có khả năng mà thôi, cụ thể có phải là Hỗn Độn linh chủng hay không ta còn không rõ lắm.

Giang Nam tâm niệm vừa động, Hỗn Độn Động Thiên mở ra, đem linh quy đưa vào bên trong Động Thiên, chỉ thấy trúc tía hoa nở, từng sợi Hồng Mông đại đạo hóa thành phù văn, không ngừng chảy vào trong cơ thể linh quy.

Mà đầu linh quy này, thì chậm rãi phun ra nuốt vào Hồng Mông tử khí bên trong Động Thiên, thấy thế không giống như là bộ dạng đã chết mất.

Châm Phong Chân Thần thấy ngây người, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Giáo chủ, ngươi mua xuống một kiện bảo vật khác, lại có chú ý gì?

- Ta chỉ là tiện tay mua xuống, gom góp vui vẻ.

Giang Nam lấy ra một kiện dị vật khác, tiện tay ném vào bên trong Hỗn Độn Động Thiên, ha ha cười nói.

Châm Phong Chân Thần nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Ta còn tưởng rằng cái hồ lô tử nhi này cũng là bảo vật kinh thiên động địa gì chứ. Giáo chủ, Thi Chiến Thần, ta liền không cùng hai vị dây dưa nữa, ngày khác linh thạch đưa đến, ta liền đem đoạn trí nhớ này niêm phong cất vào kho. Châm Phong cáo lui.

- Khỏa hồ lô tử kia bị người mua đi rồi hả?

Ở bên trong thuyền hoa của Cẩm Tú Minh, đột nhiên truyền đến một thanh âm êm ái, nói khẽ:

- Xin hỏi quản sự, đến cùng là người nào mua đi bảo vật này?

- Hồi bẩm tiểu thư, là Nam Hải Thương Minh mua xuống hồ lô tử cùng một kiện Hỗn Độn linh quy khác, về phần là ai mua, cái này không thể nào biết đến.

Cẩm Tú Minh một vị Chân Thần quản sự cười nói:

- Xin hỏi tiểu thư, cái hồ lô tử này đến cùng có thần dị gì, ngay cả ngươi cũng coi trọng như thế?

- Nếu quả thật như ta đoán loại kia, viên hồ lô tử này hẳn là một vật vô cùng Cổ lão.

Thuyền hoa như cũ chưa từng có người xuống, nhưng thanh âm nàng kia cực kỳ dễ nghe, cười nói:

- Giá trị đồ vật này cực cao, đem Cẩm Tú Minh các ngươi bán cũng không đổi được một viên.

Cẩm Tú Minh quản sự trong lòng giật mình, thất thanh cười nói:

- Linh Tuyết tiểu thư, đại khái ngươi còn không biết lai lịch Cẩm Tú Minh ta, này mới nói ra lời như thế. Cẩm Tú Minh ta đứng vững vàng ở Thần Giới đã có mấy ngàn vạn năm, kinh nghiệm Đế chiến, vì sao ngật đứng không ngã?

Trong thuyền hoa, bức rèm che bị một bàn tay trắng nõn vén lên, một cung trang mỹ nhân quần áo hoa mỹ tuyệt sắc nhẹ nhàng đi ra, làm nhiều Thần Ma chung quanh thuyền hoa đón chào tim đập đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy cổ họng có chút phát khô.

- Sớm nghe được tin đồn, nàng này là Thần Giới Đại mỹ nhân, hòn ngọc quý trên tay Thiên Đô, hôm nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm!

Nhiều Thần Ma Cẩm Tú Minh mới vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy mỹ nhân kia khom người, thấp giọng nói:

- Tiểu thư...

Nhiều Thần Ma không khỏi dại ra, mỹ nhân này đã là tuyệt sắc, không nghĩ tới chỉ là một nha hoàn!

Một ngọc thủ khoác lên trên tay ngọc mỹ nhân này, sau đó một nữ tử nhẹ nhàng bước ra thuyền hoa, một bước này đi ra, mọi người chỉ cảm thấy thế giới phảng phất thoáng cái trở nên thất thải rực rỡ, thần nhật quang mang càng thêm sáng rỡ, hoa tươi rất đẹp, nước chảy càng thêm trong suốt, trong Thần Thành tràn ngập đạo âm càng thêm dễ nghe!

Thị nữ đã là xinh đẹp tới cực điểm, nhưng mà cùng nàng so sánh, nhất thời thất sắc rất nhiều, một sát na, ánh mắt của mọi người không khỏi rơi vào trên người của nàng, phảng phất nàng vừa ra tràng, liền có một loại mị lực tập hàng vạn hàng nghìn ánh mắt cho một thân.