Đế Quân

Chương 908: Tương phùng (2)

Nhưng nơi này là không gian bên trong mảnh đất hắc ám. Đây đều là do mình sư chân long ngưng tụ mà thành, bởi vậy ở bên trong này, nó có thể thỏa thích thi triển.

Trái lại Thần Dạ bị hàn khí nồng đậm ảnh hưởng, cùng với linh hồn chi lực đều đã không cách nào tập trung được nữa. Chỉ là thời gian trôi qua, thạch điêu mình sư chân long liền đã biến mất không thấy.

- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.

Thần Dạ quát chói tai một tiếng, giữa không trung thiết tháp xuất hiện, ngũ thải quang hoa trực tiếp bao phủ xuống dưới.

Ở nơi này, Cổ Đế Điện đã có vẻ lực bất tong tâm, vô pháp phát huy ra uy lực vốn có. Thần Dạ cũng không dám cam đoan Thiên Địa Hồng Hoang Tháp có chịu ảnh hưởng hay không, bất quá, Tháp này có năng lực luyện thiên địa vạn vật, tin tưởng cũng sẽ không bị ngăn cản.

Ngay khi ngũ thải quang hoa bắn ra không gian, Thần Dạ nhếch long mày một cái, một chiếc Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tựa như lưu tinh lướt ra ngoài, quả nhiên còn có uy lực vốn có.

Cố nhiên là vô pháp tập trung vào trên thạch điêu mình sư chân long, nhưng chí ít ở trong quá trình đi tới, Thần Dạ chịu ảnh hưởng đã ít lại càng ít hơn. Thêm nữa trải qua Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tháp linh đến cảm ứng khí tức của thạch điêu mình sư chân long cũng bị chính xác bắt được.

Chỉ cần có thể cảm ứng được nó, như vậy nó liền trốn không thoát được.

Ở nơi xa xa đồng dạng là ở dưới hắc ám cùng hàn khí song trọng bao phủ. Một đạo bóng hình xinh đẹp đang ngồi xếp bằng trên xe lăn. Nàng hai mắt nhắm nghiền, từng đạo huyền khí ba động ở bên ngoài thân thể không ngừng phát ra, ngăn trở hàn khí xâm lược.

Bất quá thoạt nhìn sắc mặt của nàng liền biết nữ tử này đã không thể chi trì được thời gian quá lâu nữa.

Mà ở ngay phía sau nữ tử này không ngờ thạch điêu mình sư chân long đứng sừng sững kia, hiện tại đang tới gần, càng them có thể cảm ứng được cỗ hàn khí bức nhân, ngay cả hư không xung quanh, mặc dù hắc ám bao phủ vẫn là có thể thấy được quang mang từng chút sang sủa trong suốt.

Nhưng điểm này là hạt châu bị ngưng đọng lại…không chút khách khí mà nói một câu, nếu như nữ tử này không kiên trì nổi, như vậy, nàng sẽ như những hạt châu này vậy.

Ở phía sau thạch điêu mình sư chân long kia chính là một tòa cung điện phi thường to lớn.

Cung điện như sơn xuyên đứng sừng sững bên trong nơi này. Thiên địa tựa như một con mãnh thú còn đang ngủ say. Từng cổ ba động huyền ảo đồng thời cường đại thỉnh thoảng lan truyền ra.

Đây là mình sư chân long. Dĩ nhiên là vật trấn thủ của cung điện này, giống như đôi sư tử bằng đá thông thường ở trước mặt tòa nhà vậy...

Không gian thập phần vắng vẻ, cho dù nữ tử đang chìm trong tu luyện, dẫn động thiên địa linh khí ba động ở chỗ này cũng có vẻ không tồn tại, tựa như phương viên nơi này phảng phất như một mảnh địa phương bị vứt bỏ.

- Bá!

Vừa lúc đó, một đạo quang ảnh từ rất xa bạo xạ mà đến. Sau đó nhanh chóng dung hợp trong mình sư chân long.

- Ầm ầm!

Thậm chí có một tiếng nổ vang thật lớn âm vọng ở chỗ này, động tĩnh thập phần khủng bố, khiến cho cả không gian cũng là run rẩy thật mạnh. Nữ tử chìm trong tu luyện từ giờ khắc này cũng đều bị chấn động tỉnh lại.

Nữ tử vừa mới tỉnh lại, ánh mắt hiển nhiên là có chút mờ mịt. Mà khi nàng đem tầm mắt đưa lên. Ở trước mắt mình sư chân long thì đôi mắt đẹp hiện ra vẻ cực độ không thể tưởng tượng. Bởi vì nàng cũng không phát hiện được bất kỳ ba động cùng khí tức nào từ trong thạch điêu mình sư chân long truyền ra.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Nữ tử không khỏi ngây người, bất chợt, lại nghe được một trận tiếng xé gió vọt tới. Nàng lập tức xoay người nhìn lại, cả người ở trong chớp mắt đó lập tức cứng đơ lại.

Thân ảnh xuyên phá không gian mà đến...

- Thần Dạ!

- Thần Dạ!

Trong tiếng nhẹ giọng nỉ non, đôi má kiên cường không chút biểu lộ của nữ tử kia đột nhiên bắt đầu run rẩy lấy, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đẹp rất nhanh chảy xuống, chỉ một lúc đã ước đẫm váy nàng. Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới vào lúc này lại có thể nhin thấy người mình ngày nhớ đêm mong kia.

Cũng chính vì thanh âm nỉ non này, thân ảnh đang bao trong ngũ thải quang hoa lại đột ngột dừng bước, nhìn về phía trước, sau chớp mắt đã đẩy nhanh tốc độ vọt tới trước mặt nử tử!

- Thần Dạ!

Nữ tử nước mắt rơi vãi như mưa, nàng run run rẩy rẩy vươn tay ra muốn vuốt ve người trước mắt, nhưng tay đến giữa không trung đã liền rụt về, nàng đang kích động, nhưng càng sợ hãi, sợ đây chỉ là do nàng mơ mộng, nhưng mà, nàng càng hi vọng đây là đang nằm mơ hơn!

Thần Dạ cúi người, nhìn nử tử xinh đẹp kia, chăm chú ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn chưa bao giờ có:

- Ngươi có phải định cả kiếp này đều gạt ta không?

Nghe vậy, đôi mắt dễ thương rưng rưng nước mắt cúa nữ tử liền cong lên một độ cong đẹp mắt, hai tay ôm lấy Thần Dạ, ôn nhu thì thào:

- Ta thật vui vẻ, thật sự, có thể vào lúc sắp chết được nhìn thấy ngươi lần cuối cùng, ta thật sự rất vui vẻ. Nhưng ta tuyệt không hi vọng lại chết trong ngực ngươi ở chỗ này. . . .

Thần Dạ hiểu ý của nàng, đây đang là trong Nhất Tuyến Thiên, không có Băng Tâm ** công tâm pháp nơi thân, liền không cách nào quyết định sinh tử bản thân được, tuy rằng một đường tới còn chưa gặp phải quá nhiều nguy hiểm, nhưng những lời này hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, bằng không thì Càn lão cũng không cần phải tìm hắn tới.

Ôm nàng, trong lòng Thần Dạ bất chợt thương tiêu, nhưng lại có thương tiếc thật sâu, vì mình, nàng thật sự đã phải trả giá quá lớn.

- Cho nên, ngươi phải lập tức rời khỏi đây đi!

Nữ tử mạnh mẽ đẩy Thần Dạ ra, trên gương mặt tinh xảo đột nhiên hiện lên một mảnh ửng hồng, nàng hai tay trước người, rất nhanh kết xuất ra một đạo pháp ấn, ngay khi ấn quyết này thành hình, chỉ thấy được, trên đỉnh đầu, có một đạo khe hở chậm rãi xuất hiện.

Ngay vào lúc này, một cổ chấn động kỳ lạ từ trong khe hở truyền đến, rơi vào trên người Thần Dạ muốn cưỡng ép mang hắn đi.

- Cùng đi!

Nữ tử lắc đầu, nhẹ giọng cười:

- Không có tác dụng đâu, nếu như ta có thể rời đi thì ta đã không chờ tới giờ rồi, Thần Dạ, rất vui vì ngươi có thể đến, để ta được thấy ngươi lần cuối. . .

- Nếu ngươi đã không thể rời đi, vậy thì ta sẽ lưu lại cùng ngươi!

Nhìn khe hở kia kéo ra, cuối cùng nhất tạo thành một môn hộ tựa hồ chỉ đủ cho một người, Thần Dạ cười lắc đầu, bàn tay vung lên, huyền khí bàng bạc mãnh liệt bắn ra, đồng thời khi đánh tan chấn động bên ngoài thân thể còn trực tiếp xua tan khe hở đi.

- Ngươi?

Nữ tử giận dữ không thôi!

Thần Dạ đi đến bên người nàng, cười nói:

- Nhất Tuyến Thiên tuy thâm bất khả trắc, nhưng chưa hẳn, chúng ta sẽ không có cái gọi là một đường sinh cơ, yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể còn sống rời đi mà.

- Còn sống rời đi? Ta nhất định sẽ khiến ngươi còn sống rời đi!