Từ từ, Phong Tường ở trong Phong gia chỉ có sứ mạng duy nhất, chính là đâm cành nẩy nhánh. Có lẽ người Phong gia cũng không có nghĩ như vậy, thế nhưng đã có dấu hiệu cùng ý tứ như vậy.

Như vậy, cuộc sống của Phong Tường không nghi ngờ, phải là rất đau xót.

Bản thân con người Phong Tường này, mặc dù chưa tiếp xúc mấy, tóm lại cũng là nhận thấy, trong ngày thường thì hắn cũng không có sự kiêu ngạo cùng thế khí ép người của người kế thừa đại thế gia. Khi hắn đối đãi người khác, ngoài ra đối với thuộc hạ của Phong gia thì đều là khách khách khí khí.

Người như vậy, đáng giá giúp một lần !

Nghĩ đến đây, Thần Dạ chậm rãi nói:

- Một mình ngươi, quyết định được ?

Phong Tường nặng nề gật đầu đáp:

- Đã sớm quyết định xong xuôi, chỉ là một mực không có cơ hội này. Mà nay Thần công tử ngươi, ở trong mắt cha ta, Nhị gia gia bọn họ thì được phi thường kính trọng. Cho nên lời của ngươi, bọn họ nhất định sẽ nghe theo.

Nghe vậy, Thần Dạ cười một tiếng, sau đó nói:

- Ngươi liệu có suy nghĩ hay không, hiện tại ở trong Phong gia ngươi có vị trí quan trọng như thế. Nếu như theo ta đi xông xáo ở bên ngoài thì người nhà phải lo lắng như thế nào ?

- Có nghĩ tới!

Phong Tường cất tiếng cười gượng, lại đáp:

- Ta biết, với sự coi trọng cùng yêu mến của người nhà đối với ta, bọn họ nhất định là có đủ loại lý do để ngăn cản ta. Chính là Thần công tử, nếu như con người khi còn sống mà thiên địa có khả năng nhìn thấy, nếu như chỉ to bằng bàn tay loại. Thì điều đó sẽ làm cho người ta cảm giác cả đời này cũng không có chút xíu ý nghĩa.

- Nếu như ta là một kẻ phế vật, không có năng lực tự bảo vệ mình, thì cái đó còn chưa tính. Nhưng đối với ta ngược lại không phải thế!

Phong Tường nghiêm nét mặt nói:

- Thần công tử, ta cũng muốn được tự do ân oán, cũng muốn giục ngựa rong ruổi, càng muốn một ngày kia, có thể dẫn dắt Phong gia tới bậc cao hơn. Mà chính mình, cũng có thể đứng yên trên đỉnh cao cười nhìn thế gian non sông xinh đẹp.

- Ta cảm giác cuộc sống như vậy mới là thứ mà nam nhi chúng ta nên có. Chứ không phải một đời đều lớn lên ở trong phòng ấm!

- Nhưng ngươi phải biết rằng, cuộc đời tự do thường thường là kèm theo máu tươi đầm đìa. Ngươi không sợ, sau khi ra ngoài, liền cũng không thể về nhà sao?

Thần Dạ hỏi.

Sau khi trầm lặng một hồi lâu, Phong Tường nói:

- Ta sợ, cho nên ta mới chịu đi ra ngoài xông xáo, khiến cho chính mình trở nên càng cường đại hơn! Cuộc đời, không thể có hối hận!

- Hay cho một câu cuộc đời không thể có hối hận !

Thần Dạ cất tiếng cười to, hắn vỗ vỗ vào vai Phong Tường mà nói:

- Như ngươi mong muốn, sau khi xong chuyện Chúng Thần Chi Mộ đi qua, ngươi liền đi khắp nơi theo ta một chuyến.

- Vâng, đa tạ Thần công tử!

Phong Tường mặt mày hớn hở, trên gương mặt có vẻ vài phần thẹn thùng kia của hắn lập tức có hào khí mà lúc trước không có !

Có Định Hải Thần Thú dẫn đường, chẳng những có khả năng đảm bảo tốc độ mà cả sự an toàn ở dưới nước. Thần thú có linh, tất nhiên vẫn không thể người nói chuyện với nhau cùng người khác. Nhưng lại có đôi khi, nó cũng có thể nói ra một vài ý tứ mà đám người Thần Dạ có khả năng nghe được.

Mỗi lần cảm nhận được như thế thì tất cả mọi người, bao gồm cả Phong Lăng đều bỗng nhiên có cảm giác thế gian quá lớn lao, không gì không thể. Mặc dù dùng hết một đời thì cũng không thể đủ hiểu rõ rất thấu đáo thế giới này.

Trong thời gian mấy ngày đi giữa biển khơi, dọc trên đường đi cũng gặp được không ít yêu thú. Nhưng có đông đảo cao thủ ở đây nên không cần động thủ, chỉ cần phát tán khí tức ra ngoài là cũng uy hiếp những yêu thú này không dám tới quấy rầy, cho nên trái lại tịnh không hề xuất hiện tình trạng bất thường nào.

Mặc dù đi đường như vậy thì có hơi hiu quạnh chán nản, cũng may mọi người đều là Võ Giả nên sau khi cảm giác mới mẻ qua đi thì ai nấy đều đều trực tiếp tiến vào đắm chìm trong tu luyện ở trên lưng thần thú.

- Bịch!

Không biết từ lúc nào, Định Hải Thần Thú đột nhiên bị chấn động rất mạnh, hình như là gặp phải biển động, phảng phất là dường như muốn hất tung nó lên.

Mọi người vội vàng bừng tỉnh mà nhìn lại. Thế giới đáy biển bởi vì ánh mặt trời không chiếu đến được nên cũng không phải rất sáng, thế nhưng các loại sinh vật dưới đáy biển cùng với bản thân Định Hải Thần Thú đều tản mát ra một đạo hào quang. Điều đó khiến cho ở chỗ dưới sâu này không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.

Tuy nhiên hiện tại, cũng là có một loại đen ngòm bao phủ đang lan đến, không giống như là do sắc trời tối sầm lại mà như là do có người tạo thành.

- Có yêu thú đến gây phiền toái.

Phong Kình có kinh nghiệm lão luyện trầm giọng nói một câu, lập tức vung tay lên. Phong gia cùng những người khác của bốn thế lực lớn tức thì đứng phân tán ra, làm tốt tư thế chuẩn bị đại chiến.

Thần Dạ nhướn mày một cái. Đoàn người bọn họ đi ở chỗ sâu trong đáy biển, chẳng những có tứ đại cao thủ Địa Huyền Phong Kình, còn có vị siêu cấp cao thủ Phong Lăng ở đây. Bởi vậy mà suốt dọc đường coi như là yên tĩnh.

Đội hình như thế đều còn có yêu thú đến gây chuyện, như vậy những kẻ đang tới này nhất định là cực kỳ cường đại.

- Hắc hắc, rốt cục tìm được các ngươi.

Một lát sau, một tràng tiếng cười quái dị ở bên ngoài hắc ám bỗng nhiên vang vọng đầy hung ác.

Nghe vậy, khiến cho thần sắc của mọi người càng nạng nề hơn. Bọn người kia lại là đặc biệt đến tìm bọn họ, vậy phiền toái liền càng lớn hơn một chút.

- Lão phu Phong gia Phong Lăng, không biết là bằng hữu Yêu Tộc, xin hiện thân gặp mặt đi!

Thân là cao thủ cảnh giới Địa Huyền Bát Trọng, bất kể là đến địa phương nào đều không khiến cho người ta coi thường. Sau khi một tiếng này truyền đi khỏi đây, nước biển liền rung rinh. Mắt thấy, có một tia sáng theo âm thanh của lão đang lặng yên hiện lên.

Vì vậy mọi người rõ ràng nhìn thấy, do tia sáng kia chiếu rọi xuống mà có thể thấy được vây kín ở chung quanh chính là những con Bát Trảo Chương Ngư vô cùng khổng lồ.

Đúng là do đám gia hỏa kia dứng san sát chung một chỗ mà làm thành một màn trời thật lớn, khiến cả một vùng hải vực phạm vi mấy ngàn thước đều là bị che lấp, do đó hình thành sự hắc ám không cách nào hình dung.

- Là Mặc Lăng!

Thần Dạ mặt mày nhăn nhó.

Ngày đó ở Chung gia, Mặc Lăng cùng Hổ Lực đồng thời cảm ứng được long khí tồn tại ở trên người mình. Hổ Lực lựa chọn kết giao bằng hữu cùng chính mình, nhưng xem ra Mặc Lăng này cùng tộc Bát Trảo Chương Ngư là nảy ý tham lam.

Tìm chính mình kết giao bằng hữu thì đâu cần đến lập trận thế lớn như vậy !

- Hắc hắc, cảnh giới Địa Huyền Bát Trọng xác thực có vài phần thực lực. Đáng tiếc, đừng nói ở chỗ sâu trong đáy biển này, mà cho dù là trên lục địa thì kẻ như ngươi còn chưa đủ tư cách trở thành bằng hữu của ta !

Trong tiếng cười quái dị kia, có hai bóng ngườiđi theo tia sáng kia lướt nhanh đến. Một người trong đó, đúng là Mặc Lăng.