Trở lại chỗ phòng ngủ, gian phòng của Tử Huyên và Linh Nhi đều đã tắt đèn. Thần Dạ liền dẹp đi ý muốn trò chuyện cùng Tử Huyên. Hắn quay lại đi vào trong gian phòng của mình.
Dưới bóng đêm, hải vực Phong Thành cũng là cực kì im lặng...
Sau nửa canh giờ, có một bóng người được bộ áo khoác màu đen phủ kín đi ra từ trong quán trọ nơi Thần Dạ nghỉ. Rồi lập tức, đi rất nhanh như tia chớp về hướng dinh thự của Chung gia...
- Liễu lão gia tử, Tả thúc thúc, Sở thúc thúc, Hổ Lực tiên sinh, Mặc Lăng tiên sinh, cha!
Vừa bước vào phòng khách, Chung Kỳ đã thu lại tâm tình hơi hơi nóng này vừa rồi, rồi lấy vẻ mặt tươi cười mà ân cần thăm hỏi đám người đang chờ trong sảnh.
- Kỳ nhi, ngươi rốt cục đã về, đã nói những gì cùng tiểu tử kia ?
Chung Kỳ vừa mới nói xong, Liễu Hàn Sơn không thể chờ đợi được liền hỏi.
Nơi này là Chung gia, về công về tư, tựa hồ đều hẳn là để cho Chung Khiếu hỏi trước, Mặc dù tất cả mọi người rất sốt ruột, cũng rất quen biết nhau, nhưng dù sao mỗi người đều có thân phận phi phàm, nên loại chuyện quá mức hẳn là sẽ không làm.
Nhưng mà Chung Khiếu cũng không có ý muốn mở miệng hỏi, ánh mắt của lão có hơi lạnh lẽo nhìn Chung Kỳ, mâu thuẫn giữa hai người cha con rõ ràng là không nhỏ a!
Chung Kỳ đáp:
- Tùy tiện hàn huyên một chút, ta đã khuyên hắn, muốn hắn hợp tác cùng chúng ta...
- Vậy kết quả như thế nào?
Lại là Liễu Hàn Sơn sốt ruột hỏi thêm câu nữa.
Chung Kỳ lắc đầu, đáp:
- Tạm thời vẫn còn không có câu trả lời thuyết phục nào. Người này hơi có chút cứng mềm đều không chịu. Với lấy thủ đoạn của ta, tất nhiên là có khả năng so sánh người bình thường thì càng dễ dàng hơn trong việc thuyết phục hắn. Có điều cái giá phải trả thật sự không nhỏ.
Nghe vậy, Liễu Hàn Sơn cau cau gương mặt già nua mà hỏi:
- Trả giá? Đám người Phong Kình cho hắn cái gì, chúng ta cũng làm theo như vậy.
Vừa nói xong, Liễu Hàn Sơn giống như mới lại tỉnh ngộ, âm thanh trở nên nặng nề hơn rất nhiều:
- Kỳ nhi, ý của ngươi là, thứ mà chúng ta có khả năng dành cho hắn, thì không cách nào làm cho hắn vừa lòng. Hoặc là, thứ hắn muốn, chúng ta rất khó cấp được ?
- Không sai, cho nên ta tốn công vô ích!
Chung Kỳ đáp.
- Không biết, tiểu tử kia rốt cuộc phải như thế nào?
Nhìn Chung Kỳ, Liễu Hàn Sơn hỏi lại rồi đột nhiên sáng tỏ, lập tức gương mặt già nua bắt đầu hiện ra một cơn tức giận:
- Tiểu tử kia là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, quả thực không biết trời cao đất dày! Kỳ nhi, không cần để ý tới hắn. Lần này đây chúng ta đã chịu thiệt, mất hai suất lại thêm Định Hải Thần Thú. Nhưng mà chỉ là lần này mà thôi, chứ không thể lâu dài.
- Lời tuy như thế, nhưng chỗ đáng sợ của tiểu tử kia thì chúng ta cũng là tận mắt nhìn thấy, bản thân đã lĩnh giáo rồi.
Chung Khiếu đã lâu không lên tiếng, lúc này nặng nề nói:
- Chung Kỳ, chuyện này khởi nguồn nguyên nhân là do ngươi. Nếu như không có lời của ngươi nói, chúng ta căn bản sẽ không mưu hại Phong Kình bọn họ, nên cũng không có chuyện phải trả giá lớn như hiện nay. Giờ cũng là lúc ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích.
Nếu như quan hệ giữa hai người cha con mà tốt đẹp, thì lần này là lão phải nói, nhất định phải cho mọi người một lời giải thích. Tuy nhiên, tuyệt sẽ không nói, cho 'Chúng ta' một lời giải thích.
- Chung lão đệ, cái này ngươi xem như người ngoài rồi. Việc đó đâu có cần phải giải thích như thế nào. Lúc ban đầu, cũng đều là mọi người đồng ý.
Liễu Hàn Sơn mỉm cười mà nói. Tả Tuất cùng Sở Phong cũng là có ý như vậy, nhưng mà bọn hắn đều nhất tề nhìn Chung Kỳ. Hiển nhiên, coi như bọn họ không hề tính toán phải giải thích như thế nào, nhưng nhất định phải có đề cập tới nên cũng là muốn Chung Kỳ nói vài ba lời.
Hơi hơi do dự chỉ chốc lát, Chung Kỳ nói:
- Cho tới bây giờ ta cũng không hề phủ nhận, kế hoạch lần này hoàn toàn là xuất phát từ trong tay ta. Kế hoạch này cũng đã có từ mấy năm trước, tất cả mọi người đã biết rõ ràng.
- Bất luận lúc ta bắt đầu có kế hoạch này hay là khi phải chuẩn bị cho việc áp dụng thì đều đã nhiều lần nói qua cùng các ngươi. Bất kể kế hoạch như thế nào thì đều không có khả năng nói đến hoàn mỹ. Trong thế gian cũng không có khả năng nói đến tuyệt đối. Chuyện ngoài ý muốn chứ cũng không phải bản ý của ta. Nhưng nếu như muốn dùng cái này để làm khó dễ ta thì còn có chút quá mức.
- Đương nhiên !
Chung Kỳ nghiêm nét mặt nói:
- Một tiếng xin lỗi, ta nhất định phải nói. Hơn nữa, sau này vào lúc thích hợp, ta sẽ bồi thường cho các ngươi.
- Lúc thích hợp sau này?
Chung Khiếu lạnh lùng cất tiếng cười, nhưng tức thì cũng lại không nói cái gì.
Thế nhưng ba người khác chính là ngượng ngùng cười một tiếng, rồi cùng kêu lên:
- Kỳ nhi, ngươi nói lời này liền rất khách sáo. Đều là người một nhà, cớ gì mà nói đế chuyện bồi thường làm chi. Chỉ cần mọi người sau này phát triển hải vực Phong Thành càng ngày càng tốt, là chúng ta cũng rất vừa lòng.
- Đây là khẳng định, xin các ngươi yên tâm!
Liễu Hàn Sơn liên tục gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì nên sắc mặt lão bỗng lạnh lẽo mà nói:
- Kỳ nhi, ngươi thử xem, chúng ta có cần phải phái người ám sát tiểu tử kia hay không ? Không có tiểu tử kia, nói vậy đám người Phong Kình liền không có quyết tâm lớn như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể có một chút cơ hội.
Chung Kỳ còn chưa kịp nói cái gì, Hổ Lực dường như một pho Thiết Tháp bỗng nhiên đứng lên mà nói oang oang:
- Ta mặc kệ các ngươi nghĩ đến cái gì, muốn làm cái gì. Nhưng có một điều, Thần Dạ tiểu tử kia, bất kì ai trong các ngươi cũng đều đừng nghĩ làm thương tổn đến hắn. Nếu không sẽ là địch cùng tộc Hổ Sa chúng ta. Đến lúc đó, đừng trách ta không khách khí.
Đám người trong đại sảnh, không khỏi tất cả đều ngẩn ra...
- Hổ Lực tiên sinh, ngươi nói lời này là có ý tứ gì?
Liễu Hàn Sơn lập tức lạnh lùng hỏi.
- Ý của ta đã rất rõ ràng, Liễu Hàn Sơn, ngươi đây đều nghe không hiểu sao? Được rồi, ta mặc kệ ở chỗ này. Nếu không muốn dẫn đến phiền toái, thì cứ dựa theo ý của ta mà làm.
Hổ Lực ôm quyền nói với Chung Kỳ:
- Chung cô nương, ta đi trước, cha ta bảo ta thay mặt người vấn an ngươi.
- Hổ Lực tiên sinh đi thong thả!
Chung Kỳ cất tiếng cười. Vào lúc đang muốn chuẩn bị đưa tiễn hắn thì đột nhiên, nàng liền biến sắc mặt. Chẳng những là nàng, mà thần sắc mọi người trong sảnh đều là biến đổi nhiều lần.
- Chung Khiếu, lăn ra đây!
Một đạo âm thanh trong trẻo mang theo ý định giết người sắc bén vang vọng như sấm sét ở trong không trung Chung phủ. Nó gây chấn động cảnh đêm này, lập tức phá tan sự yên lặng lúc đầu...
Gia chủ Chung gia, một trong bốn thế lực lớn Hải vực Phong Thành, đã bao nhiêu năm mặc dù trong lòng rất nhiều người đối với Chung Khiếu này cũng có ý định muốn giết. Nhưng lại chưa từng có người nào dám đường đường chính chính đến đây khiêu khích như thế.