Nhìn trường kiếm bên trong hắc mang, Thần Dạ nhe răng cười:
- Tốt, vậy thì xem một chút rốt cuộc là người nào ngoan độc!
Ánh mắt bỗng nhiên lạnh lại, năng lượng huyền khí không ngừng lướt đi như vô số trọng chùy hung hăng đánh tới trường kiếm, thanh âm gào thét nhất thời càng tăng lên!
- Phá cho ta!
Ở thời khác này, tay nắm trường kiếm của Thần Dạ ở trong không gian nặng nề vung lên, phịch một tiếng chẳng những hắc mang bạo liệt mà ra, thanh sắc quang mang ở bên trong kèm theo trường kiếm cũng là đồng thời có một đạo khe hở hiện lên trên thân kiếm.
Một đạo khí tức như có như không, cực kỳ khó bị phát hiện từ trong cái khe trên thân kiếm kia nhanh chóng phiêu lướt ra, chợt hướng chỗ sâu hư không vọt tới.
Nhưng vào lúc này, trong cung điện có một đạo hào quang nahnh như tia chớp bắn tới, đem khí tức kia bao phủ vào, bay ngược trở về, mắt thấy liền muốn biến mất không thấy.
- Linh tính của trường kiếm sao?
Thần Dạ ngẩng đầu, lạnh giọng cười nói:
- Muốn mang đi cũng không dễ dàng như vậy!
Trong tiếng cười lạnh, tâm thần của Thần Dạ vừa động, một luồng bạch quang từ trong mi tâm lướt đi, bạch quang tựa như điện, sau chốc lát liền là truy cản kịp đạo hào quang này, chợt không chút khách khí mà bao vây lại.
Tử Huyên ở bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng là trong mắt hàn quang tận hiện, thời gian ba ngày thật để cho Khiếu Lôi tông có quá nhiều chuẩn bị.
Đang ở thời điểm bạch quang đem hào quang cùng với linh tính của trường kiếm kia cùng nhau bao phủ, một điểm tử mang hóa thành tử sắc lôi đình từ trên trời mà rơi xuống, nộ phách mà qua.
- Oanh!
Thanh âm bạo tạc rất nhỏ vang lên cũng là để cho Thần Dạ cùng Tử Huyên đều là tâm thần run rẩy, nguyên lai vô luận là bạch quang kia hay là tử sắc lôi đình đều ở trong trùng kích hào quang hóa thành từng điểm ánh sáng, tiêu tán ở trong không gian.
- Đây là?
Lông mày của Tử Huyên nhăn lại, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi, hiển nhiên nàng đoán được hào quang kia là do ai lưu lại.
Thần Dạ nhưng không có vẻ mặt giống như Tử Huyên, ở sát na bạch quang cùng tử sắc lôi đình tiêu tán, trong cơ thể hắn lại là một đạo bạch quang xen lẫn khí tức sát phạt lăng lệ trùng dũng mà ra!
Có thể nhìn thấy, trong bạch quang kia rõ ràng là có hình ảnh một thanh trảm đao... Chính là Thiên Đao!
Từ lúc Đao linh ngủ say, trong khoảng thời gian này Thần Dạ chưa bao giờ vận dụng qua bản thể Thiên Đao, thật sự không muốn quấy rầy đến sự khôi phục của Thiên Đao.
Mà nay linh tính của trường kiếm ở đây, không tiện nghi cho Đao linh thì tiện nghi cho người nào? Mặc dù Thần Dạ cũng không biết đến tột cùng linh tính này có thể trợ giúp được Đao linh hay không!
Thiên Đao ra, bạch quang đầy trời, đem trọn cái cung điện này đều là bao trùm xuống, tất cả binh khí giờ phút này đều đang phát run lên, cảm xúc sợ hãi không giống với lúc trước là sợ hãi Thần Dạ, đây hoàn toàn là phát ra từ bên trong bản thể.
Hào quang kia tuy mạnh nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phá vỡ rời đi.
- Trảm!
Bạch quang bao phủ, Thiên Đao nộ trảm mà xuống!
Hào quang lúc này phảng phất cũng cảm thấy nguy hiểm đã tới, từ trong quang mang kia thiểm lướt ra một điểm quang trụ, nặng nề bạo xạ mà ra.
Thần Dạ đột nhiên cười lên quỷ dị, hành động lần này của hắn cũng không phải là muốn đánh tan hào quang, mà là đơn thuần cướp lấy linh tính của trường kiếm.
Vì vậy khi nhìn thấy phản kích của hào quang kia, tâm thần hắn nhanh chóng mà động, Thiên Đao vốn là nộ phách mà xuống sinh sôi hướng sang một bên khẽ di động, đồng thời tránh ra quang trụ trùng kích, lực lượng Thiên Đao ngưng lại thành motojd dạo trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài hào quang.
Lúc này cường đại cùng uy lực của Hỗn Nguyên chi bảo tận tình abfy ra.
Ở trong hào quang, linh tính của trường kiếm vốn là yên lặng bất động, nhưng au khi lực lượng Thiên Đao tiến tới, nó ngược lại vùng vẫy lên, như muốn tự hành bị Thiên Đao dung hợp.
Tiên thiên linh bảo ở trước mặt Hỗn Nguyên chi bảo quả nhiên là không có nửa điểm lực phản kháng.
Cảm ứng được một màn này, đạo hào quang kia tựa như cũng trở nên bối rối, liều mạng muốn ngăn cản, song, lại như thế nào có thể ngăn cản được, mắt thấy linh tính của trường kiếm một tia không mất toàn bộ đều bị hút đi.
Vật tranh đạot đã không còn, hào quang lập tức muốn thối lui, nhưng Thần Dạ ha ha cười lên:
- Nếu như đã tới, vậy thì vĩnh viễn lưu lại nơi này đi.
Tiếng nói vừa dứt, tử mang dữ dội vẩy tung khắp cung điện, mượn lực lượng của Cổ Đế điện phong ấn phương thiên địa này, đồng thời Thiên Đao mang theo xu thế vô kiên bất tồi truy cản hào quang, chợt một đao nặng nề chém xuống!
Thấy hành động như vậy của Thần Dạ, Tử Huyên cũng là kinh ngạc, chủ nhân của đạo hào quang kia nhưng là Khiếu Lôi tông..... Tuy nói người không biết không sợ, nhưng cường đại của hào quang Thần Dạ hẳn là nghĩ đến do ai lưu lại rồi.
- Bồng!
Trong tiếng nổ vang trầm muộn, hào quang mặc dù lai lịch bất phàm, nhưng cũng vẻn vẹn là một đạo quang mang do một cao thủ phòng ngừa vạn nhất để lại mà thôi, cao thủ này căn bản cũng không biết Thần Dạ tiến vào trong Bách Binh các sẽ có hai đại thần vật nơi tay.
Vì vậy quang mang này còn không địch nổi sự liên thủ của hai đại thần vật Thiên Đao cùng Cổ Đế điện, chỉ sau một lát đã bị Thiên Đao sinh sôi đánh tan, tiêu tán ở trong cung điện.
Làm xong những thứ này, Thần Dạ hiển nhiên còn không có thu tay lại, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía đông đảo binh khí kia, cười hắc hắc:
- Thiên Đao, những cái này đều là lễ vật cho ngươi, tận tình đến hấp thu đi.
Nghe được lời này của Thần Dạ, Thiên Đao lướt lên trên không trung, lực lượng của nó giống như là thủy triều bao trùm lên mỗi một chuôi binh khí.
Tử Huyên rõ ràng cảm ứng được linh tính trong những binh khí này bất kể mạnh yếu đều sau một sát na theo bạch sắc quang mang tràn vào trong trảm đao ở giữa không trung, hơn nữa còn là bọn chúng tự nguyện.
- Đây là?
Tử Huyên phát hiện nàng thế nhưng không cách nào cảm giác được phẩm chất của chuôi trảm đao này, nếu nói là Thần binh cũng không quá giống, nhưng không phải mà nói, lại như thế nào giải thích được một màn trước này này?
- Bất kể, chỉ cần là của Thần Dạ thì tốt rồi, khó trách hắn lòng tin tràn đầy muốn theo chính mình tới Bách Binh các... Bất quá một chiêu này thật quá độc ác, ngày sau bị người ở bên ngoài biết được mà nói, chỉ sợ sẽ giận đến gần chết đi?
Tử Huyên nghĩ như vậy, trên mỹ mâu không khỏi hiện lên nụ cười mê hoặc tất cả chúng sinh!
Rốt cục tới điện rồi!
Trong sơn động của một chỗ yên tĩnh của Khiếu Lôi sơn mạch, lại có một người trung niên nhắm mắt ngồi xếp bằng, toàn thân không có một chút khí tức lộ ra, ngay cả hô hấp cũng giống như là không có, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng để cho người ta biết hắn cũng chưa chết, nhưng thoạt nhìn cùng hoạt tử nhân (người thực vật) không có gì khác nhau...