Thần Dạ có thể nhìn ra, sự quan tâm của hắn đối với Tử Huyên là phát ra từ trong lòng, thương tiếc đối với Linh Nhi cũng không chút giả vờ.
Tiết Vô Nghịch này, là thật tâm chân ý đối với Tử Huyên!
Nhưng trước đó, trong miểu tả của Tử Huyên thì cao thấp Khiếu Lôi Tông đều là loại vô tình vô nghĩa, vì tư lợi cả!
Thần Dạ tin tưởng Tử Huyên, nàng không phải một người vong ân phụ nghĩa, nếu Tiết Vô Nghịch thật sự quan tâm, che chở nàng, như vậy Tử Huyên tuyệt đối không thể bởi vì hành vi của toàn bộ Khiếu Lôi Tông mà đi mạt sát người này được.
Linh Nhi cũng giống như Thần Dạ, có một ít nghi hoặc, nhưng đối với hai tay vươn ra của Tiết Vô Nghịch vẫn lựa chọn bỏ qua.
Nàng là tiểu hài tử, nhưng cũng có phán đoán ngây thơ chất phác của tiểu hài tử―― cao thấp Khiếu Lôi Tông có lẽ có người hảo tâm, nhưng cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này.
- iết sư huynh, ngươi là mang ta đến chỗ trước kia của ta, hay là?
Thần Dạ lại có chút kinh ngạc một chút, Tử Huyên nói như vậy, rõ ràng giúp Tiết Vô Nghịch hóa giải xấu hổ. . . . Như vậy thoạt nhìn giữa hai người bọn họ quan hệ hẳn không tệ!
Mà nhìn ánh mắt Tiết Vô Nghịch nhìn về phía Tử Huyên, không có gì ngoài Tử Huyên cả, phảng phất đã không cách nào dung nạp thêm bất luận thứ gì nữa, hiển nhiên, đó là một loại yêu say đắm đã xâm nhập vào tận trong xương tủy !
Lông mày Thần Dạ nhíu nhíu một cái, đã yêu tại nàng như vậy, vì sao lại bỏ mặc nàng một mình mang theo Linh Nhi lang thang thế gian tám năm?
Có lẽ mỗi người đều có nỗi khổ tâm của mình, thân là đệ tử Khiếu Lôi Tông, Tiết Vô Nghịch không cách nào bởi vì cảm tình cá nhân mà đi buông tha cho trách nhiệm của mình được
Đã không thể buông tha cho, vậy thâm tình bây giờ phải chăng lại lộ ra có chút dối trá một chút?
- Ha ha, đương nhiên là chỗ của sư muội rồi.
Tiết Vô Nghịch thu liễm nỗi lòng, ôn hòa cười, chợt đi thẳng về phía trước.
- Tử Huyên sư muội!
- Tử Huyên sư tỷ!
- Thánh nữ!
Theo mấy người đến gần đám người, từng tiếng gọi vang vọng nối liền không dứt, thân phận Thánh nữ, hoặc là nhân khí trước kia của Tử Huyên quả nhiên không tầm thường, cũng không biết, trong đó có phải là thật tâm không nữa.
- Tử Huyên sư tỷ đúng không, ta gọi là Thanh Lăng, chính là một trong những hậu tuyển Thánh nữ thế hệ này!
Mười mấy đạo thân ảnh dắt tay nhau mà đến, người phía trước nhất là một cô gái tuyệt sắc, đang mặc thanh sam thanh nhã, khuôn mặt nàng như vẽ, da thịt thắng tuyết, ba búi tóc đen mềm mại rủ xuống đến bên hông hết sức nhỏ, có tư thế tuyệt đại!
Thần Dạ không bị thân phận của nàng hù, nhưng tu vi của nàng, thực thật sự khiến Thần Dạ cũng khẽ chấn động.
Nhìn bộ dạng nàng tuyệt đối chưa vượt qua hai mươi tuổi nhưng đã có tu vị Thông Huyền nhị trọng cảnh giới, thiên phú bản thân khiến người không thể khinh thường, mà tài nguyên và hệ thống bồi dưỡng của Khiếu Lôi Tông cũng bất phàm không phải bàn cãi.
Người như vậy, nếu như đặt ở trong Đại Hoa Hoàng Triều, mặc dù là ở Thần gia, bằng chừng ấy tuổi cũng không thể nào có được thành tựu như vậy!
Đối với những người này, Tử Huyên hiển nhiên không muốn nhiều lời, đối với mọi người chỉ có chút gật đầu cho qua chuyện liền xuôi theo đường tiếp tục hướng đi về phía trước.
- Ha ha, Tử Huyên sư tỷ, ngươi kiêu ngạo thật lớn ah!
Thanh Lăng bước chân khẽ nhúc nhích, liền ngăn bọn người Tử Huyên lại, mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi dung nhan mặc dù so ra kém mình, nhưng phương diện khác đều trên mình kia, nàng giương lông mày cười cười, một vòng khiêu khích hiển lộ.
- Thanh Lăng, ngươi làm gì đó?
Tiết Vô Nghịch đi đầu quát hỏi.
Thanh Lăng bĩu môi, nhõng nhẽo cười:
- Nhiều năm không gặp Tử Huyên sư tỷ, muốn cùng nàng ôn chuyện thôi. Làm sao vậy Tiết sư huynh, ngươi còn lo lắng, dùng tu vi của ta, có thể gây tổn thương có tình nhan cũ của ngươi sao?
- Tình nhân cũ?
Mọi người ở đây đều vì Tiết Vô Nghịch mà ảm đạm, năm đó trong Khiếu Lôi Tông, hai người này trong lớp trẻ có thể nói là danh tiếng thịnh nhất, đều ưu tú như nhau, khiến tất cả mọi người đều cho rằng, bọn hắn cuối cùng sẽ ở cùng một chỗ, ai có thể ngờ tới. . . .
Linh Nhi có chút nới rộng mắt, chỉ có trong mắt Thần Dạ lại có vài tia vui vẻ khó hiểu.
- Thanh Lăng, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Tiết Vô Nghịch gầm lên.
- Ta nào có nói bậy?
Thanh Lăng lộ ra cực kỳ ủy khuất, nhìn qua Tử Huyên, căm giận nói:
- Năm đó, nếu như nàng đáp ứng ngươi, thì tất cả kết cục không phải đều đã khác sao?
- Bất quá!
Thanh Lăng lạnh lùng cười:
- May mắn là thế, bằng không thì với tình hình hiện giờ, Tiết sư huynh, nàng xứng với ngươi sao?
- Thanh Lăng, im ngay!
"Ta càng muốn nói, ta muốn cho tất cả mọi người biết rõ, năm đó cái gọi là băng thanh ngọc khiết, cái gọi là đại nghĩa, tất cả đều chỉ là ngụy trang, trong bản tính của nàng căn bản đã là dâm loàn rồi, ngươi lúc ấy chỉ bị lợi dụng thôi, Tiết sư huynh.
Thanh Lăng âm thanh lạnh lùng nói:
- Tử Huyên sư tỷ, đừng cho rằng ta nói khó nghe, đã từng được lựa chọn, ngươi tự hỏi lòng đi, ngươi thật là vì Khiếu Lôi Tông? Chỉ có điều người kia, vào lúc ấy địa vị so ra kém Tiết sư huynh. Mà sự thật cũng chứng minh, ánh mắt của ngươi quả thực không được tốt lắm.
- Tiết sư huynh, người như nàng đáng cho ngươi thời khắc lo lắng sao?
Thần Dạ không khỏi lắc đầu, trước khi đến Khiếu Lôi Tông hắn đã biết, dùng dung nhan và địa vị trước kia của Tử Huyên, chuyến đi này tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, sẽ có chuyện tranh giành tình nhân xảy ra.
Ngược lại thật không ngờ, cái gọi là tranh giành tình nhân lại không phải là nam, mà là một tuyệt sắc giai nhân. Xem ra, bản thân Tiết Vô Nghịch này cũng vô cùng có mị lực ah!
- Ngươi nói đủ rồi chứ?
Tiết Vô Nghịch lại lần nữa gầm lên, sau đó bước chân đạp mạnh ngăn Thanh Lăng ở đằng sau, chợt nói:
- Tử Huyên sư muội, chúng ta đi thôi!
- Ha ha, Tử Huyên sư tỷ, nếu như trong lòng ngươi không thẹn thì lời của ta ngươi có lẽ sẽ phản bác, nếu đã không phản bác, vậy lời ta nói đều là sự thật cả, đúng không?
Thanh Lăng bỗng nhiên đề cao giọng, lớn tiếng nói
- Một ả không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa, tác phong bất chính, mắt lại bị mù, rõ ràng cũng có thể trở thành Thánh nữ, quả thật buồn cười ....!
- Ha ha, Thanh Lăng cô nương đúng không? Tử Huyên nàng đã từng buồn cười qua, nhưng những gì ngươi làm hôm nay không cảm thấy mình quá ngây thơ sao?
Giao Linh Nhi cho Tử Huyên, sau khi nhẹ ngắt bàn tay có chút lạnh buốt của nàng, lúc này Thần Dạ mới quay người nói với đám người
- Ngươi là người nào, chuyện nhà Khiếu Lôi Tông ta, còn chưa tới phiên ngoại nhân đến xen vào!
Thanh Lăng đổi lại vẻ ngang ngược và không thể nói lý trước kia, đuôi lông mày nhảy dựng, nhìn qua Thần Dạ ánh mắt chợt lóe vẻ lạnh lùng:
- Tử Huyên sư tỷ đã nhiều năm chưa quay lại tông, tuy rằng nàng luôn miệng nói nàng không còn là đệ tử Khiếu Lôi Tông, nhưng Khiếu Lôi Tông ta lại không muốn buông tha cho bất cứ người nào.