- Phụ thân, ngài yên tâm, con sẽ không để cho hỗn trướng kia tiếp tục xằng bậy.
Thần Lệ biết suy nghĩ của lão gia tử nên vội nói.
Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở dài, rồi bảo:
- Đều là cháu của mình, lão phu sao lại nặng bên này nhẹ bên kia. Nguyên nhi hành động, có phần có hơi quá khích .
Nói tới chỗ này, trong đôi mắt Thần lão gia tử bỗng đột nhiên lóe lên những tia sáng lấp lánh:
- Nhưng cũng không cần phải lo, Dạ nhi nói rất đúng. Đây là chuyện của đám trẻ con đồng lứa bọn chúng, chúng ta không cần tham gia quá nhiều.
- Người trẻ tuổi tự có con đường chính bọn hắn còn phải đi. Bất kể ở cuối con đường này là phong cảnh gì, thì đều là do chính bọn hắn lựa chọn. Nếu đã lựa chọn , vậy liền đừng để sau này phải hối hận.
- Sự thực, bọn chúng cũng sẽ không hối hận! Đây mới là con cháu Thần Trung ta!
- Đúng vậy, phụ thân. . . .
- Không có gì là đúng vậy.
Ánh mắt của Thần lão gia tử nhìn thẳng Thần Lệ, ngữ điệu không cao, nhưng lại có vẻ cực kì lạnh lùng đến vô cùng:
- Nguyên nhi đi con đường này, trong tim của hắn, so với bất cứ một người nào trong chúng ta đều hiểu rõ hơn, hậu quả phải gánh chịu sẽ là cái gì. Mà chúng ta cũng biết rõ ràng, kết quả cuối cùng chỉ có thể để cho huynh đệ bọn họ tự mình giải quyết.
- Mấy cha con chúng ta, ai đi làm, ai sẽ đi làm, ai dám đi làm, ai lại nhẫn nhịn đi làm?
Âm thanh tuy là kiên quyết, lại vẫn tiết lộ sự hiu quạnh cô đơn. Đây là nhà quyền thế vọng tộc, sự tồn tại của việc này đều không ai tránh được. Đó cũng là nỗi xót xa sâu sắc!
Trong Hoàng Thành, có một con đường. Con đường này rất sâu, hơn nữa đoạn cuối con đường không có lối ra. Bởi vậy, nó cũng bị mọi người gọi là ngõ hẻm.
So cùng ngõ hẻm bình thường thì điều không giống chính là, ngõ hẻm này rất rộng rãi. Vài cỗ xe ngựa chạy song song cũng có thể đi lại bình thường. Ngoài ra nó cũng không có sự tĩnh mịch như những ngõ hẻm bình thường. Ở chỗ này, ngươi có thể cảm nhận được một loại mùi vị xa hoa lãng phí đến mức độ cao nhất .
Con đường này bị người ta gọi là ngõ hẻm Phong Hoa. Tên đúng như ý nghĩa, thứ tồn tại ở nơi này, chính là những tụ điểm san sát có thể khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại !
Vào lúc còn chưa tới ban đêm, một người thiếu niên mặc trường sam trắng tinh nhẹ nhàng cất bước để đi vào trong con ngõ hẻm Phong Hoa này !
Lúc này thời gian hãy còn sớm, việc kinh doanh ở hai bên đường của ngõ hẻm vẫn còn chưa bắt đầu. Bởi vậy sau lúc người thiếu niên áo trắng đi tới, thì cũng không có người nào đứng hai bên đường rao to mời chào mua bán. Mà người thiếu niên áo trắng này tựa hồ cũng rất tinh tường đối với nơi đây. Hắn không hề nhìn ngó nhiều mọi nơi xung quanh, mà cứ đi thẳng về hướng chỗ sâu nhất cuối ngõ hẻm.
Ở cuối ngõ hẻm là một tòa kiến trúc mà so sánh với mọi tòa nhà đã từng nhìn thấy suốt dọc đường đến đây thì nó đều phải cao lớn hơn, mà lại càng tráng lệ nguy nga lộng lẫy hơn, dường như một tòa cung điện vậy!
Cửa lớn gồm tám phiến, chỉ đơn cử một điểm này liền biểu hiện ra phong thái nơi đây. Lầu cao hơn mười tầng, nó ngạo nghễ quan sát được khắp nơi chung quanh!
- Chào công tử , ở chỗ chúng ta còn chưa đầu buôn bán?
Ở cánh cửa đại môn, một người trung niên trong trang phục của bảo vệ cung kính nói. Nhưng trong con ngươi lại cực kì nhanh chóng mà xẹt qua một vẻ kỳ quái. Hiển nhiên là hắn có cảm giác, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã tới chỗ như thế, rất ăn chơi trác táng .
Người thiếu niên áo trắng cười cười. Hắn vừa ngẩng đầu, thì đập vào mắt là ba chữ lớn 'Hoa Thanh Trì' như rồng bay phượng múa, rất oai phong.
- Ta đi vào chờ, uống tạm mấy chén nước thì không có vấn đề gì chứ?
- Cái này?
Người trung niên chần chờ một hồi, nhưng vẫn buông tay để cho đi vào.
Hoa Thanh Trì, chính là nơi đây, dẫu có nhìn khắp cả đế đô thì nó vẫn cứ là động tiêu tiền làm cho người ta chùn bước nhất. Nhưng mà, có thể tới đây tiêu pha thì nhất định là giới không phú thì quý, hơn nữa còn là đại phú đại quý.
Bởi vậy, tất nhiên Đại lão bản sau lưng Hoa Thanh Trì dẫu ở trong đế đô cũng có được thế lực phi phàm, nhưng lại cũng không dám tùy ý đắc tội khách khứa đến đây.
Người thiếu niên áo trắng chỉ là đi vào hơi sớm mà thôi, mặc dù có hiếu kì về chuyện hắn còn nhỏ tuổi mà đã tới chỗ như thế. Nhưng việc làm ăn thì cũng không thể không cố làm cho khách hàng tin tưởng.
Huống hồ, ở chỗ này, những chuyện còn tò mò hơn cũng không phải không có.
Sau khi đi vào Hoa Thanh Trì, thiếu niên áo trắng tìm một hẻo lánh góc ngồi xuống, sau đó tự có tôi tớ đưa lên rượu ngon cùng đồ ăn tinh xảo.
Cùng với thời gian từ từ trôi qua, đến sau khi sắc trời thẫm lại, tiếng huyên náo ồn ào bắt đầu vang lên tụa như thủy triều. Chỉ chốc lát thời gian không lâu lắm, càng ngày càng nhiều người liền ùn ùn kéo vào khu nhà khổng lồ mà lại rộng rãi này.
Mặc dù có thể tới đây vui chơi, đều là những người không phú thì quý. Nhưng giữa phú quý và phú quý thì cũng có sự khác nhau rất lớn.
Những ai cho rằng phân lượng của mình còn không đủ mức, thì đều rất tự giác mà ngồi ở những vị trí hẻo lánh. Còn vị trí gần phía trước và nằm ở giữa mặc dù là để trống thì cũng không có người ngồi loạn vào đó.
Người đã tương đối hơn nhiều, chương trình cũng bắt đầu khởi động. Bầu không khí nơi này lập tức bắt đầu trở nên náo nhiệt. Không được một hồi, các thiếu nữ yểu điệu do một người phu nhân dẫn dắt, như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà đi tới bên cạnh mỗi một bàn.
Mỗi khi đi qua một bàn, nhìn xem có mấy người ngồi ở bàn liền có chừng ấy thiếu nữ lưu lại, mà không để cho khách khứa có cơ hội lựa chọn thiếu nữ chính mình thích. Đương nhiên, có thể làm như vậy thì cũng đã thể hiện ra rằng những thiếu nữ này , ai nấy đều là quốc sắc, chỉ cần không phải cố ý chọn lựa thì không có ai có thể mở miệng nói không thuận mắt. Hơn nữa, cũng không phải lấy về nhà làm lão bà là đã đủ khả năng .
Xem ra, trước đó cũng có người đã đếm qua số lượng khách khứa. Nên khi đến phiên một người khách cuối cùng thì cũng chỉ còn lại có một người thiếu nữ cuối cùng.
Khi nhìn thấy người khách cuối cùng này, cả phu nhân dẫn dắt và nàng kia đều rõ ràng ngây ra một lúc. Nhưng mà, còn may là do nghề nghiệp tu dưỡng, nên cũng vẻn vẹn khiến cho bọn họ hơi ngây ra mà thôi. Lập tức, nàng kia liền uyển chuyển đến bên cạnh vị khách rồi ngồi xuống.
Không đợi cái mông thiếu nữ chạm vào đến ghế, một tấm ngân phiếu nương theo âm thanh thảng thốt phát ra từ thiếu nữ bị kinh hãi này, cùng với phu nhân còn chưa rời khỏi bàn. Thậm chí khách khứa ngồi ngay bàn bên cạnh cùng mấy bàn khá gần đều bị âm thanh này làm cho kích động ghê gớm.
Ngân phiếu, là loại ngân phiếu một ngàn lượng. Hoa Thanh Trì mặc dù là động tiêu tiền, nhưng vừa mới bắt đầu liền móc ra một tờ ngân phiếu ngàn lượng cho người ta, thế này thì đầu năm vẫn còn rất ít thấy.
Mà nói cũng chỉ có một câu, người kia chỉ nói:
- Cứ mời cô nương Liễu Như Thị đến với ta uống vài chén là tốt rồi!
Nàng kia vừa mới tay muốn tiếp nhận ngân phiếu , giờ phút này hình như là thấy quỷ mà lập tức rụt trở về. Tức thì dùng một loại ánh mắt gần như là không nói nổi mà nhìn qua vị khách có vẻ hơi không giống người thường này. Sau khi liếc mắt nhìn, nàng liền quay sang phía vị phu nhân dẫn dắt.
Phu nhân cũng là sau khi kinh ngạc một hồi lâu, mới mang theo nụ cười nghề nghiệp hóa mà nói:
- Vị Tiểu công tử này, thực sự ngại quá. Liễu Như Thị cô nương không dễ dàng gặp mặt khách khác.
- Nàng không dễ dàng gặp, điều đó đã nói lên là có vị khách, mà nàng vẫn còn phải gặp, đúng không?
Người thiếu niên áo trắng ngửa đầu, lộ ra một nụ cười đẹp mắt:
- Tấm ngân phiếu này, ngươi cầm đi, phiền quá.
Tấm ngân phiếu này, phu nhân không dám tiếp nhận mà vẫn nói:
- Tiểu công tử, xác thật ngại quá, Liễu cô nương sẽ không gặp ngài.
- Ngươi còn không đi hỏi một chút, làm sao lại biết nàng ấy sẽ không gặp ta?
- Cái này?
Trong thời gian ngắn ngủi nói chuyện với nhau, những vị khách ngồi gần đó cũng đã lại thần. Phu nhân cùng mấy thiếu nữ này , bởi vì người tới là khách nên không thể cười nhạo người thiếu niên áo trắng kia ở trước mặt khách. Nhưng mấy người khách kia thì cũng là không có chút xíu kiêng nể.
- Tiểu tử, ngươi lông tóc còn chưa đủ dài? Không chỉ có học người khác tới chỗ như thế này chơi đùa, lại còn muốn Liễu cô nương cùng ngươi?
- Ha ha!
Tiếng cười vang càng lúc càng truyền càng xa. Đến khi những người ngồi ở chỗ xa hơn hiểu rõ ràng sự tình đầu đuôi , thì trận cười vang này lại càng trở nên nổ ra nhiệt liệt.
- Thằng nhãi này của nhà ai? Khẩu khí thật lớn, còn muốn gặp cô nương Liễu Như Thị . Ngươi có biết hay không, mỗi một đại gia nơi này đều vung thẳng tay tiêu pha đối với Hoa Thanh Trì. Mà ngay là như vậy, rất nhiều người cho đến ngày nay, cũng không từng ra mắt Liễu cô nương . Ngươi a, có lẽ tự mình về nhà bú sữa mẹ đi thôi, tránh để đại gia quăng ngươi ra ngoài.
- Hắc hắc, lão La, thằng nhãi này đã qua tuổi cai sữa . Nhưng lớn như nó vậy thì mẹ nó làm sao còn có thể có sữa cho nó bú?
- Ha ha!
Người thiếu niên áo trắng vốn đối mặt việc mọi người cười nhạo thì vẫn còn phảng phất giống như không nghe thấy. Thế nhưng sau khi nghe người trung niên nhỏ gầy như que củi nói như thế, sắc mặt hắn lập tức hoàn toàn cực kì lạnh lẽo . . . .
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Liền ở trong những tràng cười vang này, một hồi âm thanh chói tai, bắt đầu đột nhiên vang vọng. Trong nháy mắt, tất cả tiếng cười, như bị một bàn tay lớn vô hình cắt đứt. Miệng mỗi người đều vẫn còn há ra, nhưng mà liền không có chút xíu âm thanh phát ra.
Ở trong tầm mắt bọn họ , chỗ cái bàn trước người trung niên nhỏ gầy như que củi, lại có một cái quạt trắng, trông nó như có phiến đao đang cứ thế đặt ở bên trong.
Tất cả mọi người, đặc biệt là người trung niên nhỏ gầy như que củi kia, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Lúc này hắn bùm một cái quỳ xuống dưới mặt đất, dập đầu như giã gạo:
- Công tử, tại hạ lắm miệng, xin công tử thứ tội!
- Đắc tội ta, chỉ là mình ngươi chết. Hiện tại khiến cho hắn nổi giận, cả nhà ngươi đều phải cùng chết. Cho nên ngươi chết , là đang cứu tính mạng mọi người trong cả nhà ngươi đó.
Một âm thanh nho nhã thản nhiên truyền đến!
Nhìn theo hướng âm thanh kia truyền đến, người thiếu niên áo trắng không khỏi phì ra tiếng cười mà nói:
- Ta đâu có quyết đoán như ngươi nói vậy?
- Ngươi cố nhịn không quyết đoán thì ta không quản được . Nhưng người nào đắc tội với ngươi, thì cũng là không thể không chết. Ở những nơi khác, có lẽ ta còn không làm chủ được, nhưng ở chỗ này, ta tự có đại quyền sinh sát!
Âm thanh nho nhã vừa dứt, đột nhiên ý định giết người nổi lên, cái quạt trắng đặt trên bàn này, bỗng bay mạnh lên. Nó hóa thành một vệt sáng trắng, bất kể người trung niên nhỏ gầy như que củi kia né tránh như thế nào, rốt cuộc chỉ sau mấy giây thì đầu người đã rơi xuống đất!
Mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập cả một chốn ồn ào lộn xộn này. Tuy nhiên, không một người nào dám vì người vừa mới chết mà nói một câu không phục. Thậm chí trong lòng rất nhiều người đều vẫn còn sợ hãi, bọn họ vừa rồi cũng từng cười nhạo thiếu niên áo trắng kia . . . .
- Đi thôi, đi xuống mời cái tên phiền toái kia lên đây đi. Chậm một chút nữa, Hoa Thanh Trì này có thể sẽ bị hắn phá hủy mất!
- Vâng!
Từ trên lầu cao, một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra từ trong một căn phòng. Một lát sau, ở đầu cầu thang có một bóng dáng rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Vẻn vẹn là nàng xuất hiện, không khí vốn sặc mùi máu tanh tưởi phảng phất đã bị nàng hấp thu hết, lập tức biến mất hoàn toàn sạch sẽ. Mà ngoại trừ người thiếu niên áo trắng ra, tất cả mọi người, cho dù nam nữ thì ánh mắt đều là gắt gao nhìn chăm chú vào bóng người kia, cũng không muốn rời đi chút xíu nào!
- Áo tím như phượng, mỹ nhân Như Ngọc, thướt tha nhiều vẻ, đẹp mà không kiêu! Khó trách vô số người vì Liễu cô nương, nguyện ý đến Hoa Thanh Trì này vung tiền như rác!
Vừa vào tới gian phòng, người thiếu niên áo trắng cười to!
- Công tử, ngươi đừng giễu cợt với ta !
Bóng dáng uyển chuyển, có một mái óc dài đen nhánh rủ xuống ngang hông. Trên người mặc một chiếc quần tím lan tử la , đã thể hiện ra ngoài vóc người hoàn mỹ, lồi lõm tinh tế có hứng thú. Gương mặt kia càng là tinh xảo, làm cho không người nào có thể tìm ra một điểm tỳ vết nhỏ nhoi nào. Đó quả thực chính là tiên nữ hạ phàm từ trên trời, hoặc là, người bước ra từ trong bức họa. Trong thế gian, không có nữ nhân xinh đẹp tới cực điểm như vậy.
Lúc này hơi xấu hổ giận dữ làm cho gương mặt ửng đỏ, càng khắc họa cho một câu mỹ nhân như họa kia!
- Thần gia tiểu thiếu gia, đừng có trêu chọc người ta như vậy. Rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt , lại đây ngồi xuống đi!
Trong phòng, còn có một người trẻ tuổi, khoảng mười bảy tuổi. Dáng vẻ hờ hững, cử chỉ tao nhã, làm cho người ta vừa nhìn liền biết chính là hậu duệ của một Đại gia tộc.
Lúc này hắn, giơ chén rượu đang tự rót tự uống một mình, dáng vẻ bình tĩnh khiến người ta khó có thể liên tưởng, chính là hắn vừa rồi chỉ nói đôi ba lời là đã lấy đi tính mạng một người.
Nghe lời này của hắn, trong lòng Liễu Như Thị lập tức kinh ngạc đến giật mình. Ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía người thiếu niên áo trắng lập tức loại trừ vài phần không đồng tình trước đây còn có như vậy!
Thần Dạ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện người trẻ tuổi mà cười nói:
- Liễu cô nương, phiền toái !
Liễu Như Thị sau khi rót đầy cho Thần Dạ chén rượu trước người hắn , lập tức cung kính nói:
- Công tử Gia cùng Thần tiểu thiếu gia cứ nói chuyện tự nhiên, thiếp thân liền đứng hầu bên ngoài, có việc gọi một tiếng là được.