Lăng không mà đứng, ngự không mà đi chính là Lực Huyền!

Đám người Thần Dạ đã sớm biết được lão giả này rất bất phàm, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên lại là cao thủ cảnh giới Lực Huyền.

Hèn gì với thực lực có thể dễ dàng đẩy lui Linh tiên sinh của Thần lão gia tử, lại cũng chỉ có thể chấp nhận bị vây khốn ở nơi này để đối lại bình an cho Thần gia, thì ra là ở trong hoàng cung lại cất giấu một vị cao thủ như thế.

- Đã nhiều năm không thấy, không nghĩ tới Vân Sơn huynh lại có thể đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới Lực Huyền, xin chúc mừng.

Sắc mặt của Thần lão gia tử vẫn như cũ, thản nhiên nói.

Con ngươi của Thần Dạ nhất thời ngưng lại, quả nhiên là cao thủ Lực Huyền!

Đứng ở trên không, lão giả tên Vân Sơn kia lạnh nhạt cười nói:

- Đã nhiều năm không gặp, không phải tu vi của Thần Trung ngươi cũng đã đạt tới cảnh giới Thông Huyền bát đoạn rồi hay sao? Sống cuộc sống mấy chục năm trần thế nhưng ngươi lại có thể đạt tới trình độ như vậy thật là không dễ, xem ra quyết định ban đầu phái các ngươi cùng nhau xuống núi thu dọn cục diện rối loạn thật sự là có chút lãng phí.

Nghe vậy Thần lão gia tử không hề phủ định mà chỉ cười một tiếng.

- Được rồi Thần Trung, thời gian của lão phu không phải là dùng để nói nhảm với ngươi, ngươi bức lão phu ra đến tột cùng là có dụng ý gì, mau nói thẳng đi!

- Ha ha!

Thần lão gia tử cười khẻ, vẻ mặt trong phút chốc liền trở nên cực kỳ bén nhọn:

- Vân Sơn huynh, chẳng lẽ ngươi không rõ lão phu muốn làm cái gì hay sao?

Vân Sơn phảng phất như không nghe thấy những lời này, vẫn thản nhiên nói:

- Thần Trung, Lâm Bạch, các ngươi thân là đệ tử của Thiên Nhất môn, đã không nghĩ xuất toàn lực vì Thiên Nhất môn mà lại còn đối nghịch mọi nơi với Thiên Nhất môn, nếu đối lại là các ngươi thì các ngươi sẽ làm như thế nào?

Thần lão gia tử rét lạnh quát lên:

- Đúng vậy, lão phu là đệ tử của Thiên Nhất môn, theo lý mà nói thì Thần gia chính là thuộc về Thiên Nhất môn, cho nên các ngươi cần gì ở Thần gia thì cứ việc lấy đi, nhưng thứ này lão phu cũng không phản đối. Nhưng chỉ vì một chút lợi ích mà muốn vứt bỏ Thần gia, hắc hắc, Vân Sơn huynh, đừng nói đến việc trng lòng lão phu không cam chịu, trước đó các ngươi có từng thông báo với lão phu một tiếng hay chưa?

- Thông báo sao?

Vân Sơn khinh thường nói:

- Dõi mắt khắp thế gian này, người có tu vi chưa tới cảnh giới Lực Huyền đều chỉ là một con kiến hôi, Thần Trung, ngươi đã từng gặp qua một người cao cao tại thượng muốn làm cái gì với một con kiến hôi hay không?

- Thần Trung, ngươi có tư cách gì để lão phu phải thông báo cho ngươi một tiếng? Có thể chết vì Thiên Nhất môn, Thần gia các ngươi hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng!

- Nhiều con kiến hôi cũng có thể cắn chết một con voi.

Diệp Thước đang đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng nói.

- Là như vậy sao?

Vân Sơn hứng thú nhìn về phía Diệp Thước.

- Bổn thiếu gia sẽ chứng minh cho ngươi xem.

Một câu nói vừa rơi xuống, thân hình của Diệp Thước liền nhanh như gió xuất hiện trước người Trầm Nhất Sơn, quạt trắng như đao cắt xuống dưới.

Lúc Diệp Thước vừa mới hành động, Thiết Dịch Thiên tâm ý tương thông đã nâng thiết côn trong tay, nặng nề đập về phía Trầm Nhất Sơn.

- Càn rỡ!

Hai huynh đệ Huyễn Linh gầm lên, thế nhưng chưa đợi bọn họ làm được cái gì, hai luồng khí tức cường đại hơn liền khó bọn họ lại một chỗ, chỉ cần bọn họ cử động thì hai luồng khí tức này sẽ hóa thành công kích trí mạng.

- Tiểu Nha!

Thần Dạ quát nhẹ, tiểu Nha khẽ gật đầu, lòng bàn tay vỗ vào bên hôn, Nhuyễn tiên Thần Binh phảng phất như một Giao Long màu đen lóe ra quang mang tà ác, chỉ một thoáng liền bao phủ lấy cả người Trầm Nhất Sơn.

- Người trẻ tuổi bây giờ còn lớn lối hơn so với lão phu trước kia!

Cao cao tại thượng trên hư không, Vương Cấp khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt hướng về phía cuộc đại chiến kia.

Nhất thời có một năng lượng chấn động cực kỳ khủng bố trực tiếp xuyên thủng hư không, phô thiên cái địa quét ra ngoài.

Vào lúc này hai thân ảnh đen nhánh cùng kích xạ ra, song song hiện ra phía trước luồng năng lượng kinh khủng này, người thứ nhất chính là quỷ thi, còn thân ảnh khác chính là nữ tử hắc y che mặt kia.

Thần Dạ hít một hơi thật sau, không chút nghĩ ngợi liền để Thiên Đao phá không mà ra, đao mang dài hơn mười trượng trực tiếp bổ về phía mảnh đất kia.

Nhưng đao mang còn chưa kịp đánh xuống, trên thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngâm, giống như tiếng sấm rền ầm ầm vang dội, chợt nhìn thấy trên mu bàn tay của nữ tử hắc y che mặt xuất hiện một u mang…

Trong nháy mắt, vạn đạo kiếm khí từ trong u mang xông ra bên ngoài, ngay sau đó vô số kiếm khí này rất nhanh liền ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một bình chướng kiếm khí không gì có thể phá vỡ. không chỉ ngăn cản công kích đến quỷ thi, mà ngay cả đao mang của Thần Dạ cũng được che ở phía sau.

Bình chướng này lóe lên u mang khiến lòng người kinh sợ, phảng phất như ánh sáng Hoàng Tuyền!

Thấy vậy Thần Dạ không hề chần chừ chút nào, tâm thần khẽ động, quỷ thi nhanh chóng quay về gia nhập vào trận chiến với Trầm Nhất Sơn.

Một tiếng vang trầm muộn chợt xuất hiện trên bầu trời, phảng phất như là ngay cả ánh sáng cũng bị che lấp, ngay sau đó, không gian biến thành cực kỳ hỗn loạn, thật giống như đã đến ngày tận thế.

Xuy một tiếng, một lát sau, bình chướng kiếm khí bén nhọn đã bị luồng năng lượng kinh khủng kia làm rung động, nhanh chóng bị bẽ gãy.

Dưới chấn động như vậy, thân thể của nữ tử hắc y che mặt nhanh chóng lui về phía sau, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở của nàng mới vừa rồi ở trong đại chiến với Huyễn tiên sinh vẫn chưa từng yếu ớt như thế, nhưng lúc này lại suy yêu đến mức không thể nào ra tay lần nữa.

Thế nhưng, tuy nói là nàng bị đánh lui nhưng luồng năng lượng này tựa như đã bị tiêu hao hết, cuối cùng lại chậm rãi tiêu tán ở trong không gian.

- Ngươi không sao chứ?

Thần Dạ vội vàng đi tới bên cạnh nữ tử hắc y che mặt, nâng cánh tay của nàng, ân cần hỏi han.

Tuy Huyền Lăng bảo nàng ở lại để chiếu cố cho Thần gia, tuy tình thế hôm nay nữ tử hắc y che mặt đã không thể ứng phó được nữa, nhưng nàng vẫn dùng toàn lực hỗ trợ khiến Thần Dạ không thể nào không cảm động.

- Không có chuyện gì!

Nữ tử hắc y che mặt nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi!

- Thủ đoạn của Kiếm Tông quả nhiên là danh bất hư truyền, tiểu bối, lão phu không muốn đả thương ngươi, đây là do ngươi tự tìm nên đừng có trách lão phu.

- A!

Tiếng nói của Vân Sơn vừa hạ xuống, thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang lên.

Mọi người nghiêng người nhìn lại, Trầm Nhất Sơn cuối cùng đã không thể chống đỡ nổi công kích liên thủ của hai người Diệp Thước và quỷ thi, bị thiết côn của Thiết Dịch Thiên nặng nề đập vào trên đỉnh đầu, sinh cơ trong nháy mắt từ từ tiên tán.