Mọi hành động của Lưu Kiệt lúc này khiến cho Lưu Chính và vợ anh ta hoàn toàn sững sờ.

Tần Tranh ra tay dứt khoát, hai bước đuổi kịp Lưu Kiệt, đánh ngất cậu bé hoàn toàn!

“Tiểu Kiệt!” Trần Tịnh vợ Lưu Chính run người, “Tại sao anh đánh con tôi, anh là cái thá gì chứ!”

Cô ta hét lên, rất muốn giật lấy Lưu Kiệt từ trong tay Tần Tranh!

Tần Tranh nhíu mày: “Con của chị bị thứ dơ bẩn nhập vào, nhất định phải đẩy thứ dơ bẩn đấy ra ngoài.”

Tần Tranh buộc lòng phải giải thích.

“Tôi nhổ vào, anh mới bị nhập! Nói bậy, Lưu Chính, anh tìm cái thứ rác rưởi gì về đây, con trai tôi là người anh ta có thể động vào sao? Thằng bé chỉ bị bệnh mà thôi, vậy mà anh ta lại nói nó bị thứ dơ bẩn nhập vào, đây chính là một kẻ thần kinh!”

Vẻ mặt Trần Tịnh dữ tợn, nhìn Tần Tranh đầy độc ác.

Tần Tranh nhíu này, thứ kia tác động quá ghê gớm, suy nghĩ của Trần Tịnh cũng đã bị ảnh hưởng.

“Anh Tần …” Lưu Chính cũng nhíu chặt mày, lời Tần Tranh vừa nói quả thực khiến cho người ta nghe có chút vớ vẩn.

Xã hội bây giờ, làm gì còn yêu ma quỷ quái?

Huống chi, Lưu Chính là bí thư, một lòng tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền, yêu nước, tận tâm, liêm chính và thân thiện.

Thì làm sao có thể chấp nhận loại chuyện mê tín này được?

Đương nhiên Tần Tranh hiểu, cho nên ban đầu anh không nói, nhưng bây giờ rõ ràng Trần Tịnh đã quấy nhiễu hành động anh.

May mà lúc này, người vừa đi ra ngoài mua ngọc Quan Âm đã trở về, Tần Tranh lập tức cầm ngọc Quan Âm trong tay, rạch một đường trên ngón tay, máu tươi nhỏ lên ngọc Quan Âm!

Sau đó anh dùng ngọc Quan Âm dính máu tươi này dán vào giữa hai hàng lông mày của Lưu Kiệt.

Trong nháy mắt, thân thể Lưu Kiệt hoàn toàn mềm nhũn, vật kia đã ra ngoài!

Khoảnh khắc Tần Tranh nhìn thấy bóng đen đi ra, truyền sức mạnh vào ngân châm trong tay rồi bỗng nhiên bắn vút lên trời cao!

Sau đó, Trần Tịnh và Lưu Chính sững sờ nhìn thấy ngân châm kia dường như đâm vào thứ gì đó trong không trung, ngay sau đó một bóng đen xuất hiện trên mặt đất!

Nhưng chỉ trong tích tắc, bóng người ấy đã hoàn toàn biến mất!

Lúc này Tần Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh cũng đã xử lý xong thứ dơ bẩn này, sau đó chỉ cần xem rốt cuộc nhà họ Lưu đã bị người ta giở trò quỷ quái gì.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lưu Chính và Trần Tịnh lại chết lặng.

Họ dám xác định chắc chắn rằng vừa rồi họ không nhìn nhầm, bóng đen vô căn cứ xuất hiện kia hoàn toàn không phải là người!

Trần Tịnh sợ hãi, không dám nói nữa, ôm Lưu Kiệt nằm trên giường run rẩy.

Tần Tranh thấy vậy thở dài: “Bí thư Lưu, anh yên tâm, lý trí của vợ anh đã bị thứ đó quấy nhiễu suy nghĩ, chỉ cần tôi giải quyết xong chuyện trong nhà anh thì phu nhân sẽ bình phục.”

Lưu Chính sững sờ gật đầu, lúc này anh ta cũng đã kiềm chế bản thân, lập tức đi theo Tần Tranh đi quanh một vòng trong sân.

Nhưng lạ lùng là, Trần Tranh nhìn khắp nơi, vẫn không phát hiện ra được nơi nào kỳ lạ, cuối cùng anh nhớ ra lúc vừa vào nhà họ Lưu, cánh cửa rất lạ.

Tần Tranh lập tức đi về phía cửa: “Bí thư Lưu, gần đây anh có tiếp ai đó đặc biệt không?”

Lúc này Lưu Chính cũng đã trở lại bình thường, suy cho cùng anh ta cũng là người dày dặn kinh nghiệm trong xã hội, sức chịu đựng tâm lý chắc chắn không thể nào so sánh với người bình thường.

“Người đặc biệt?” Lưu Chính suy nghĩ, “Không có.”

Tần Tranh khó hiểu: “Đặc biệt mà tôi nói, ví dụ như là người không hợp với anh, hoặc là anh đã từ chối ai đó đến thăm chẳng hạn.”

Lưu Chính sửng sốt: “Đúng rồi, tôi nhớ rồi.

Một năm trước, khi tôi vừa đến Dương Thành, phó bí thư khi đó đã đến tìm tôi.

Có ý mời tôi nhập bọn với ông ta nhưng tôi không đồng ý.”

Tần Tranh gật đầu, xem ra chuyện này rất có thể xảy ra ở chỗ phó bí thư.

Nhưng mà, anh không có bằng chứng, đương nhiên sẽ không đưa ra kết luận lung tung.

“Lúc đó khi rời đi, ông ta đã đứng ở vị trí nào ngay cửa?” Tần Tranh lại hỏi.

“Ông ta? Vậy thì tôi nhớ, bởi vì lúc đó tôi không cho ông ta vào, cho nên tôi và ông ta nói chuyện qua cánh cửa, lúc đó ông ta đứng ở đó.” Lưu Chính chỉ về phía bên trái của Tần Tranh, cũng chính là chân tường cạnh cửa.

Trong lòng Tần Tranh có hơi không nói nên lời, Lưu Chính này cũng quá ngay thẳng.

Vậy mà không mời người ta vào nhà, chẳng trách người ta sẽ ôm hận trong lòng.

Nhưng, khi Tần Tranh nhìn sang, chợt nhìn thấy dưới chân tường có một thứ trong suốt.

Trần Tranh lập tức cầm lên.

Đó là một viên đá, nói chính xác là ngọc.

Ngọc bích thượng hạng, nhưng kỳ lạ là, viên ngọc này không phải lạnh mà lại nóng, giống như bị lửa đốt nóng vậy.

Mà phía trên viên ngọc này, còn có khí đen nồng đậm, và khí đen này còn nồng đậm hơn gấp trăm lần so với khí đen của Nguyên Thanh Hoa lúc đó!

Tần Tranh lập tức dùng sức bóp nát viên ngọc trong tay: “Xong rồi.”

“Xong rồi?” Lưu Chính không hiểu nguyên do.

Tần Tranh gật đầu: “Anh cảm nhận cơ thể bây giờ sẽ biết.”

Lưu Chính khó hiểu cử động cổ, đột nhiên phát hiện cơ thể nặng nề trong khoảng thời gian này đã bình thường trở lại, cổ cũng không còn đau, đầu cũng không còn choáng váng.

Nghĩ tới đây, anh ta vội vàng trở về phòng, vừa vặn nhìn thấy Trần Tịnh đang xoa đầu đứng dậy, và khôi phục lại vẻ dịu dàng vốn có.

“Em đây là… khỏe rồi?” Cô ta không thể tin được nhìn Lưu Chính, “Đầu cũng không còn choáng váng nữa.”

“Thật thần kì…” Lưu Chính nuốt nước bọt, quay lại nhìn Tần Tranh, muốn quỳ xuống ngay lập tức.

Tần Tranh vội vàng đỡ Lưu Chính: “Không thể, không thể! Thầy thuốc cũng có tấm lòng như cha mẹ, tôi chỉ chữa bệnh mà thôi.”

Lưu Chính hiểu, nhưng cũng không thể không khen ngợi, có rất nhiều bác sĩ nhưng không có ai thần thông như Tần Tranh, nguyên nhân phát bệnh như thế này vậy mà vẫn còn tồn tại.

Hôm nay, anh ta cũng xem như đã được mở mang kiến thức.

“Phần thưởng hậu hĩnh đã nói khi đó, anh không thể không nhận.” Lưu Chính cười lớn, càng thêm quan tâm Tần Tranh hơn.

“Như thế này, tôi sẽ trả phí tư vấn cho anh theo chị gái tôi, mặt khác, tôi sẽ tìm người thành lập cho anh một bệnh viện, anh thấy thế nào?”

Bệnh viện?

Tần Tranh sững sờ, anh chưa từng nghĩ tới điều này, bởi vì anh thật sự không nghĩ mĩnh sẽ mãi chữa bệnh cho mọi người.

Nhưng tình hình hai ngày qua đã khiến cho anh thích cảm giác giúp đỡ người khác.

“Được.”

Nếu có thể giúp đỡ người khác, thì khả năng này cũng xem như không học vô ích, cho dù sau này tìm được bố mẹ, chắc chắn họ cũng sẽ vui mừng vì mình.

Sau khi nhận lời cảm ơn của Lưu Chính, Tần Tranh vừa định rời đi thì đột nhiên Lưu Chính nhớ ra gì đó.

“Đúng rồi, chị gái tôi bảo tôi lấy một thứ ở anh.” Lưu Chính vỗ trán, “Suýt chút nữa thì quên.”

“Không biết thuốc lần trước anh trị mụn giúp chị ấy có còn không, chị ấy muốn mua số lượng lớn, có thể trả giá cao cho anh.”

Tần Tranh sững sơ, thuốc trị mụn?

“Có thì có, không biết anh cần bao nhiêu?”

“Vậy thế này nhé, tôi bảo chị ấy lần sau đi tìm anh, tôi sẽ cho chị ấy số của anh.” Lưu Chính cũng không rõ ràng lắm, nên dứt khoát để Tần Tranh nói chuyện với Lưu Uyển.

Tần Tranh đồng ý, từ chối hộ tống của tài xế, tự mình đi bộ về nhà.

Lúc này trời đã tối, từ nhà Lưu Chính đến nhà họ Sở không xa, trước đây Tần Tranh cũng đã đi qua con đường này.

Lúc trước, anh cũng tưởng rằng mình sẽ giống với người bình thường, đi học, vào xã hội, cưới vợ xây dựng cơ nghiệp cả đời.

Nhưng sự biến mất của bố mẹ, sự xuất hiện của ông cụ, là người câm trong mười năm.

Thậm chí anh còn thi trượt vào trường đại học mơ ước, nhưng phải chịu đựng chỉ trỏ, mắng nhiếc và ức hiếp trong bốn năm.

Mãi cho đến khi ở rể nhà họ Sở, cho đến ngày hôm qua, anh mới lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

Đang suy nghĩ chuyện trước kia, Tần Tranh chậm rãi bước đi, vô tình đi đến một con hẻm nhỏ, sau lưng có tiếng bước chân mơ hồ không đều.

Trong nháy mắt, Tần Tranh bừng tỉnh cả người, đột nhiên dừng lại.

“Ai?”

Anh quay đầu lại nhìn người phía sau: “Còn không đi ra?”

“Ơ, tính cảnh giác không tệ nhỉ, đáng tiếc vậy thì thế nào?” Một người bước ra khỏi bóng tối, trên mặt tràn đầy căm ghét với Tần Tranh.

“Tần Tranh, lại gặp mặt rồi, lần này tao sẽ cho mày xuống địa ngục!”

Ánh mắt Tần Tranh lóe lên, anh nhìn rõ người đến liền nở nụ cười thoải mái.

“Tưởng là ai, hóa ra là mày.”

Người đến không phải ai khác mà chính là Lưu Minh Hạo, người luôn muốn Tần Tranh chết.

“Đúng vậy, là tao! Xem ra từ lâu mày đã biết sẽ có ngày này, xem như mày vẫn tự mình biết mình.

Nếu đã như thế thì cũng đừng đợi tao ra tay, chỉ cần mày tự chặt đứt hai tay của mình thì mọi chuyện hôm nay sẽ kết thúc ở đây.”

Lưu Minh Hạo khoanh tay, nhìn Tần Tranh như đang nhìn một món đồ chơi.

Hắn ta không biết Tần Tranh đã không phải là Tần Tranh của ngày xưa nữa, và càng không biết Tần Tranh bây giờ rất được bí thư Lưu quý mến.

Nếu hắn ta biết những điều này, có lẽ hôm nay cũng không dám đến nữa.

“Mày đừng mơ chặt đứt hai tay của tao, nhưng mà chặt đứt hai tay mày thì được đấy.” Tần Tranh lắc đầu, “Lưu Minh Hạo, ngày đó ở nhà họ Sở tao không ra tay, không phải là sợ mày, mà là tao ghét rắc rối.”

Lưu Minh Hạo cười nói: “Hèn nhát là hèn nhát, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

Kẻ ngu xuẩn thích nằm mơ giữa ban ngày, chính là nói loại người như mày đấy.

Nếu mày đã không muốn tự mình ra tay, vậy thì được thôi.”

“Các anh em, ai chặt gãy tay của nó trước, tao sẽ cho người đó mười ngàn đồng!”

Lưu Minh Hạo vừa dứt lời, hơn mười người đột nhiên từ trong bóng tối lao ra!

Thấy vậy sắc mặt Tần Trânh trở nên u ám, không ngờ Lưu Minh Hạo lại thật sự ra tay với mình, thôi được, nếu đã như vậy thì anh cũng sẽ không trốn tránh.

Người đến đều là một vài tên côn đồ, tuy cầm gậy trong tay nhưng lại không hề có quy luật.

Tần Tranh dứt khoát bước về phía trước, thuần thục đá bay vài tên, tất cả bọn chúng đều nằm dưới đất.

Lưu Minh Hạo vốn nở nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên khuôn mặt cứng đờ.

“Mày… Làm sao có thể?”

Tần Tranh không phải là một con gà yếu ớt sao? Không phải là đồ ăn hại sao?

Tại sao tất cả đều được xác định chớp nhoáng trong nháy mắt?

Sau khi phản ứng kịp, Lưu Minh Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tranh đang bước từng bước về phía mình, trái tim hắn ta lúc này đập thình thịch, bỗng xoay người chạy như điên về phía xa

“Đừng tới đây!”

Tần Tranh không đuổi theo, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Minh Hạo như một kẻ ngốc.

Thật lâu sau, anh lắc đầu quay người trở về nhà, đối với anh Lưu Minh Hạo chỉ là một người qua đường trong cuộc đời mà thôi, anh cũng không để trong lòng.

Việc làm cho anh có hứng thú bây giờ, chính là bệnh viện mà Lưu Chính tặng anh.

Khi về đến nhà, đèn ở tầng một đã tắt, Tần Tranh đi thẳng lên tầng hai mở cửa cởi quần áo, vừa rồi hơi vận động nên ra ít mồ hôi, anh định đi tắm.

Vào lúc anh vừa cởi quần áo xong mở cửa phòng tắm đi vào thì ở bên trong Sở Hiểu Đồng cũng vừa tắm xong, đang quấn khăn tắm.

Hai người một vào một ra, đúng lúc đụng nhau ở cửa.

“Tần Tranh! Ai cho anh cởi đồ ở đây! Anh lăn ra sô pha ngủ cho tôi!” Sắc mặt Sở Hiểu Đồng đỏ bừng, ngay sau đó tức giận hét lên, đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Tần Tranh nhíu mày, không hiểu bực tức của người phụ nữ này đến từ đâu, đang nghĩ đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Tần Tranh mặc quần áo vào định đến phòng tắm lớn.

Nhưng vào lúc này, điện thoại Sở Hiểu Đồng để ở giường bên ngoài vang lên.

Tần Tranh quay đầu sang nhìn, liếc mắt nhìn thấy người gọi đến phía trên: Chồng yêu.

Hả?

Tần Tranh thoáng sững sờ, anh đây là…

Bị cắm sừng?.