Đế Bá

Chương 4265: Cái Gì Là Đại Nghĩa

Răng rắc!

Cơ thể Lan Thư Tài Thánh nứt ra, mạnh như gã lúc này cũng không chịu nổi cú vỗ tuyệt thế của Lý Thất Dạ, thân thể vỡ nát.

Bùm!

Cơ thể Lan Thư Tài Thánh vỡ ra.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc!

Cả trời sao nứt nẻ li ti, trong thời gian ngắn trời sao vỡ ra như gốm sứ.

Bùm!

Cả trời sao vỡ nát, mọi thứ biến mất. Không còn trời sao bao la, chẳng còn Lan Thư Tài Thánh. Cổ Viên vẫn là Cổ Viên, sơn cốc của Thủy Tinh Bàng Giải vẫn hiện ra trước mắt người đời.

Mọi thứ biến mất, trên đầu mọi người lại là trời sao mênh mông.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mọi người ngẩn ngơ, trong thời gian ngắn sững sờ.

Sau khi lấy lại tinh thần các học sinh vuốt mặt, sờ thân thể, nhìn xung quanh. Bọn họ bình yên, tứ chi khỏe mạnh, không hòa tan.

Học sinh tỉnh táo lại trước nhất hưng phấn hét to:

- Ha ha ha! Chúng ta còn sống, chúng ta bình yên vô sự, không bị sứt mẻ gì!

Các học sinh khác tỉnh táo lại nhìn thân thể mình còn nguyên không hòa tan, giương mắt nhìn Cổ Viên y như cũ.

Lấy lại tinh thần nhìn mọi thứ còn nguyên, các học sinh rống to:

- Thật sự, chúng ta còn sống!!!

Với mọi người thì không còn gì tuyệt vời hơn là sống sót, đặc biệt sống sót sau tai kiếp càng đáng để hưng phấn.

Đám học sinh hoan hô siêu kích động. Mới rồi bọn họ suýt bị xóa sổ như bôi mực.

Sống sót sau tai nạn làm đám học sinh thở phào nhẹ nhõm, vô cùng hưng phấn, chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Bùm!

Cổ Viên đã phục hồi như cũ nhưng có nhiều người nằm sấp dưới đất.

Rầm!

Lan Thư Tài Thánh biến mất, trời sao tan vỡ. Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, quang minh hoàng kim long, đám cự thú viễn cổ lại xuất hiện trước mắt người đời.

Lúc này nhóm Kim Bồ Chân Đế mặt trắng bệch, không phải bọn họ sợ điếng hồn mà do đòn tấn công vừa rồi khiến bọn họ hao tổn huyết khí quá lớn, giờ huyết khí bị hao hụt muốn đứng dậy cũng không vững. Đặc biệt một kích cuối cùng chẳng những Lan Thư Tài Thánh tan vỡ biến mất, nhóm Kim Bồ Chân Đế cũng bị thương nặng.

Nhìn nhóm Kim Bồ Chân Đế ọc bãi máu, đám học sinh hút ngụm khí lạnh. Nhóm Kim Bồ Chân Đế đã dùng hết thủ đoạn, tựa như Lan Thư Tài Thánh đích thân đến, đã gần vô địch. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thua trong tay Đệ Nhất Hung Nhân Lý Thất Dạ, thực lực của hắn khủng bố biết bao.

Học sinh lẩm bẩm:

- E rằng Thủy Tổ đích thân đến mới có tư cách đánh một trận với hắn.

Quang minh hoàng kim long rống to:

- Hú!!!

Các học sinh tưởng quang minh hoàng kim long sẽ xông vào Lý Thất Dạ quyết sống chết với hắn.

Rầm rập rầm rập!

Các học sinh chưa phản ứng lại quang minh hoàng kim long đã bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất, chớp mắt biến mất phía xa.

Rầm rầm rầm!

Một chuỗi tiếng động ầm ĩ, thiên địa lung lay. Mọi người còn ngây người thì tất cả cự thú viễn cổ đã chạy theo quang minh hoàng kim long.

Bụi bay mù mịt, các cự thú viễn cổ biến mất hút phía cuối trời.

Bình thường đám cự thú viễn cổ vô cùng uy vũ, thú uy khiếp người. Lúc này chúng nó chẳng còn bận tâm thú uy gì, chỉ lo cắm đầu chạy, ước gì mọc thêm mấy cái chân để chạy khỏi đây thật nhanh.

Tất cả cự thú viễn cổ chạy cuống cuồng như chó cụp đuôi. Chiến trường to lớn cuối cùng chỉ để lại bốn người Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần đứng bơ vơ.

Sự trái ngược làm mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Trước đó các con cự thú viễn cổ bàn cứ tại đây uy phong biết mấy, náo nhiệt cỡ nào, khiếp hồn người biểt bao, làm nhiều người thấy khí thế đó hai chân run cầm cập mềm như bún.

Nhìn cảnh đàn cự thú viễn cổ chạy vắt giò lên cổ khiến mọi người hóa đá, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung. Đặc biệt quang minh hoàng kim long chạy trước nhất khiến người không biết nên nói cái gì. Quang minh hoàng kim long, đó là hoàng của cự thú, đế của dã thú, là tồn tại cao cao tại thượng. Chân Đế bát cung cũng không mạnh bằng quang minh hoàng kim long.

Nhưng làm vua cự thú mà vừa rồi quang minh hoàng kim long không có chút gì khí thế của vương giả, bất chấp hình tượng lo chạy trốn trước nhất. Vì quang minh hoàng kim long chạy đi đầu tiên nên cự thú viễn cổ khác mới trốn theo.

Nhóm Kim Bồ Chân Đế chỉ biết đứng đó cười khổ. Bầy quang minh hoàng kim long bỏ chạy mất bóng vì dù gì là dã thú, bản năng cầu sinh, không đấu lại chạy trốn là bình thường.

Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần không thể chạy trốn như bầy cự thú viễn cổ quang minh hoàng kim long. Bọn họ là Chân Đế, là tồn tại uy hiếp cửu thiên thập địa, giơ tay nhấc chân trấn áp chư thiên. Nếu bọn họ chạy trốn như chó cụp đuôi sẽ bị tổn hại đế uy, làm mất uy danh tông môn.

Bọn họ không chỉ gánh đế danh của riêng mình còn có vinh diệu của tông môn toàn đạo thống.

Nên dù bốn người là chiến tới cuối cùng thì không thể chạy mất dếp, dù chết trận bọn họ cũng không thể trốn.

Lý Thất Dạ bình thản đứng, cười nói:

- Đã đến lúc chấm dứt.

Người đứng ra đầu tiên là Bảo Nguyên Chân Thần, gã rống to:

- Không chết không ngừng!

Bảo Nguyên Chân Thần nhảy vọt lên, vang tiếng nổ nhức óc, bảo nguyên trước ngực gã bộc phát ra tất cả lực lượng. Dường như trong khoảnh khắc Bảo Nguyên Chân Thần ép cạn tất cả lực lượng của bảo nguyên.

Bùm!

Tiếng nổ chấn động thiên địa, toàn bộ lực lượng trong bảo nguyên hóa thành cột sáng bắn hướng Lý Thất Dạ.

Khi tất cả lực lượng bảo nguyên đánh ra ngoài thì uy lực tuyệt luân, hóa thành nước ngầm mãnh liệt nhất đánh hướng Lý Thất Dạ. Trong tiếng nổ lớn không gian bị xuyên thủng cái lỗ, nước ngầm xuyên qua cái lỗ đánh vào ngực Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn nước ngầm đánh tới, ưỡn ngực cười bảo:

- Thành toàn ngươi!

Bùm!

Nước ngầm đánh mạnh vào ngực Lý Thất Dạ, nhưng ngực hắn không bị xuyên thủng như mọi người tưởng.

Khi nước ngầm đánh vào ngực Lý Thất Dạ thì vang tiếng nổ, lồng ngực hắn còn nguyên, ngược lại nước ngầm siêu mạnh bị lực chấn đánh bật về.

Nước ngầm đảo ngược đánh hướng Bảo Nguyên Chân Thần.

Bùm!

Nước ngầm đảo ngược đập mạnh vào ngực Bảo Nguyên Chân Thần, lồng ngực gã vỡ nát.

Có tiếng hét thảm:

- A!

Bảo nguyên bị đánh nát, nước ngầm xuyên thủng ngực Bảo Nguyên Chân Thần. Người gã bay lên cao rồi rớt cái bịch xuống đất thủng hố sâu, máu nhuộm đỏ đất bùn.

Vào phút cuối sự sống Bảo Nguyên Chân Thần chậm rãi nhắm mắt lại, không có bất cứ hối hận oán than, tắt thở.

Nhìn Bảo Nguyên Chân Thần chết, mọi người nín thở, lòng sinh ra kính ý.

Bảo Nguyên Chân Thần báo thù cho Đặng Nhâm Sâm vì lão có ơn với gã, Bảo Nguyên Chân Thần dùng mạng sống báo ân, hành động rất ghê gớm.