Lý Thất Dạ gõ nhẹ lên đao kiếm, ung dung mỉm cười, nói rằng:

- Nếu như ta không nhìn lầm thì đây là thủ pháp của Binh Trì gia, là thủ pháp chính tông của Binh Trì gia.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, cùng nhau lùi về phía sau.

Lúc này hai người bọn họ nhìn nhau. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề nhìn bọn họ mà chỉ khoanh tay nhìn những thanh đao kiếm này, cười nhạt, nói rằng:

- Thủ tháp rất chính tông, thể nhưng tay nghề thiếu hụt. Nếu như có tài liệu tốt để rèn luyện tay nghề thì xem như cũng có mấy phần thiên phú rèn đúc.

Lúc này, không chỉ thiếu nữ cùng Thiết thúc giật mình, mà ngay cả Trương Giáp Đệ cũng vô cùng bất ngờ. Hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại biết thủ pháp rèn đúc của Binh Trì gia, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Thiết thúc hoàn hồn lại, vội vàng nói rằng:

- Tiểu nhân không biết đại thiếu gia nói gì hết, tiểu nhân chưa từng nghe nói tới Binh Trì gia. Đây chỉ là tay nghề kiếm cơm mà tổ tiên của chúng ta truyền lại mà thôi.

- Nói như vậy, tiểu thư của ngươi chính là hậu nhân của Phá Binh Chân Đế.

Lý Thất Dạ cười nói.

Lý Thất Dạ nói thế, thiếu nữ cùng Thiết thúc lại biến sắc lùi về phía sau, hít lạnh một hơi.

Trương Giáp Đệ nhìn Lý Thất Dạ. Nếu chỉ nhìn những đao kiếm treo trên tường thôi thì ngay cả hắn cũng không thể nhận ra đây là thủ pháp của Phá Binh Chân Đế. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể nói rõ, hắn không khỏi giật mình. Phải biết rằng hắn là bất hủ, ánh mắt rất độc, người bình thường không thể sánh bằng.

Phá Binh Chân Đế chính là Chân Đế lợi hại nhất của Binh Trì thế gia, hắn nổi tiếng hậu thế nhờ tài rèn đúc của mình. Luận rèn đúc binh khí, thế gian ít ai có thể ngồi ngang hàng với hắn. Tuy rằng hắn là Chân Đế, thế nhưng đồn rằng hắn có thể chế tạo được binh khí sánh ngang với thủy tổ.

Bởi vì Binh Trì thế gia từng xuất hiện một vị Chân Đế lợi hại như thế nên địa vị của Binh Trì thế gia mới được đặt vững, mới có thể để Binh Trì thế gia trở thành năm quái vật khổng lồ ở Cửu Bí đạo thống.

- Tiểu nhân chưa từng nghe nói tới Phá Binh Chân Đế, cũng không biết tới Binh Trì thế gia.

Thiết thúc cười khan, lập tức phủ nhận.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, chỉ nói lạnh nhạt:

- Nếu còn nói hưu nói vượn ở trước mặt ta thì ngươi có tin ta cõng cô nàng này về nhà làm ấm giường hay không.

Lý Thất Dạ nói thế làm thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, không dám nói nữa, ngậm miệng thật chặt.

Lý Thất Dạ không quan tâm bọn họ nữa, chỉ gõ nhẹ lên từng món binh khí.

Ngay lúc này có tiếng bước chân truyền tới. Chỉ thấy một đám người xuất hiện bên ngoài cửa tiệm. Đám người này mặc quần áo bó sát người, trên ống tay áo thêu một thanh kim kiếm. Hơn nữa đám người này tới rất hung hăng, vừa nhìn là biết lai giả bất thiện.

Đám người này được cầm đầu bởi một người thanh niên. Người thanh niên này huyết khí dồi dào, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn là biết không phải là người hiền lành. Khi đám người này đi vào tiệm vũ khí thì đi thẳng về phía thiếu nữ, va chạm lung tung, va rớt không ít đao kiếm rơi xuống đất.

Nhìn thanh niên này dẫn theo một đám người mặc quần áo bó sát xông tới, thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, không khỏi nhìn nhau một lát.

- Đường muội, đã mấy ngày không gặp.

Người thanh niên cười lớn nói với thiếu nữ.

Thiếu nữ mím môi lại, hất mái tóc đuôi ngựa, lạnh nhạt nói rằng:

- Không ngờ ngươi cũng tới Quát Thương thành.

- Không dám, ta chỉ tới đế thành một chuyến mà thôi.

Người thanh niên cười nói:

- Thế nhưng trước khi ta tới thì chư lão trong tộc đã nhờ ta một chuyện, nhắc ta không được quên chuyện thu tiền thuê. Vì vậy ta đành phải tới đây một chuyến.

Nghe vậy, thiếu nữ mím môi, hồi lâu không nói.

- Đường muội, nhìn thời gian thì đã tới ngày rồi, ta tin đường muội đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xoay sở được bao nhiêu thì chắc cũng đã xoay sở xong cả rồi.

Thanh niên cười nói.

- Nơi này vốn là tổ nghiệp của ta.

Thiếu nữ lạnh mặt, nói lạnh lùng.

- Đường muội, đó là chuyện xưa rồi. Sau khi nơi này bị cầm cố thì nó đã trở thành tài sản của gia tộc.

Thanh niên cười nói:

- Gia tộc đồng ý cho đường muội thuê đã là niệm tình cũ, niệm tình lão tổ tông rồi.

- Đường muội cũng biết, tình cảm riêng là tình cảm riêng, việc công là việc công. Dù sao gia tộc nhà lớn nghiệp lớn, mọi người ai cũng hoài cựu, ai cũng nói tình cảm riêng thì quy cũ của gia tộc còn để ở nơi đâu? Nếu không có quy cũ, gia tộc lớn như thế, chẳng phải sẽ loạn xà ngầu hay sao?

- Cao thiếu gia hãy rộng lượng thêm mấy ngày, tiểu thư đã xoay sở xong cả rồi, thế nhưng tiền vẫn chưa tới. Tiền tới rồi thì sẽ đưa ngay cho Cao thiếu gia.

Thấy tình huống này, Thiết thúc đứng ra hòa giải.

- Rộng lượng thêm mấy ngày?

Người thanh niên lắc đầu nói rằng:

- Ta không có thời gian để rộng lượng thêm mấy ngày. Ngày mai ta sẽ quay về gia tộc, nếu như không lấy được số tiền này thì ta biết giao phó với chư lão trong tộc như thế nào đây?

- Ngươi muốn như thế nào hả...

Thiếu nữ biến sắc, không nhịn nỗi cơn giận, quát lên.

- Đường muội, ta không muốn như thế nào hết, việc công là việc công.

Người thanh niên nói:

- Chúng ta đành phải mời đường muội thu dọn đồ đạc cút xéo ngay lập tức, gia tộc muốn thu hồi tài sản này, sau này đường muội không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cũng sẽ không cho ngươi thuê nữa, dù sao thì đường muội chính là người vi phạm điều ước trước.

- Binh Trì Cao, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Nghe vậy, thiếu nữ biến sắc, quát lên.

Thanh niên được gọi là Binh Trì Cao lắc đầu, nói rằng:

- Đường muội, ta không phải cạn tình cạn nghĩa, ta cũng không phải khinh người quá đáng, ta chỉ là làm việc theo quy cũ mà thôi. Đường muội nên vui vì Binh Trì Cao ta tiếp nhận vụ này, đổi lại là người khác thì chưa chắc đã tốt tính được như vậy đâu, đường muội nói có đúng không?

Lúc này, thiếu nữ tái mặt. Nơi này là tổ nghiệp của nàng, nàng đương nhiên không muốn rời đi, nếu như hôm nay rời đi thì sợ rằng sẽ mất đi phần sản nghiệp này mãi mãi.

- Đường muội, chúng ta giúp ngươi chuyển, hay tự các ngươi chuyển?

Binh Trì Cao cười nói.

Nhất thời, thiếu nữ siết chặt nấm đấm, sắc mặt trắng nhách, lồng ngực nhấp nhô, vô cùng giận dữ. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, nói rằng:

- Hãy cho ta thêm hai ngày, chỉ cần hai ngày, ta sẽ giao tiền về gia tộc!

- Không được.

Binh Trì Cao lắc đầu, nói rằng:

- Đường muội, không phải ta không thông cảm, nhưng ta có việc gấp trên người, ngày mai phải đi, vì vậy ta không thể chờ thêm hai ngày. Em họ cũng biết quy cũ của gia tộc, nếu như đệ tử không làm xong nhiệm vụ thì hậu quả có thể tưởng tượng, tiền đồ tốt đẹp của ta sẽ bị phá hủy.