Đế Bá

Chương 3599: Ta Muốn Làm Thiếu Niên Hư (Thượng)

- Rất đầy đặn, bổn thiếu gia thích lắm.

Lý Thất Dạ cười lớn, đưa tay ôm La Kỳ. Đúng thật là trắng trợn cướp đoạt dân nữ bên đường mà! Lý Thất Dạ thể hiện hình tượng thiếu niên hư hỏng vô cùng nhuần nhuyễn.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ôm La Kỳ cợt nhả, mấy thanh niên giận dữ, lập tức xông lên. Trong nháy mắt, ánh đao bóng kiếm lấp lóe, chỉ nghe "leng keng", trường đao thần kiếm chém về phía Lý Thất Dạ.

"Ầm"

Lý Thất Dạ không hề nhìn nhiều. Hắn căn bản không cần ra tay, Trương Giáp Đệ chỉ vung ống tay áo, đao kiếm tan vỡ, mấy thanh niên bị đánh văng ra ngoài.

Phải biết rằng một vị bất hủ như Trương Giáp Đệ, đối phó với những vãn bối như thế này, hắn chỉ cần dùng ánh mắt thôi thì cũng có thể giết chết bọn họ.

Mấy thanh niên này tuy rằng muốn anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng lại bị Trương Giáp Đệ quét văng ngã rơi xuống đất say sẩm mặt mày.

- Muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải xem đối diện là ai nữa.

Lý Thất Dạ cười lớn, "đùng" một cái, bàn tay vỗ mạnh lên mông La Kỳ, nhào nặn một phen.

- A...

La Kỳ bị dọa nhảy ra thật xa, mặt mày tái mét.

Cô gái tự phụ kiêu ngạo như nàng, nàng luôn luôn tự cao tự đại. Theo nàng, nàng căn bản không thể nào bị một tên thiếu niên hư phế vật như vậy bắt nạt được. Trong mắt nàng, thiếu niên hư ỷ vào mình có chút đỉnh tiền căn bản là giấy trong hầm cầu. Nàng chỉ cần nhìn một cái thôi thì đã có thể giết chết thiếu niên hư như vậy.

Thế nhưng hôm nay nàng lại bị thiếu niên hư cợt nhả, đánh nát cảm giác kiêu căng tự phụ trong lòng nàng, dọa nàng sợ hãi tái mét mặt mày.

- Mỹ nữ, ngươi hãy đi theo bổn thiếu gia đi, làm nha đầu ấm giường cho bổn thiếu gia chính là phúc phận của ngươi.

Lý Thất Dạ cười nói.

- Đi...

Lúc này, La Kỳ bị dọa bối rối. Nàng quát lớn với mấy tên đồng bọn của mình, xoay người bỏ chạy. Mấy tên thanh niên đã bị thực lực của Trương Giáp Đệ hù sợ nên nào dám dừng lại, lập tức xoay người chạy mất dép.

- Ấy, sao ngươi không giúp ta cản bọn họ lại?

Lý Thất Dạ oán giận nói với Trương Giáp Đệ:

- Bổn thiếu gia đang định cõng nàng quay về mần thịt nàng đây này!

- Lão tổ đi đứng không tiện, không đuổi kịp.

Trương Giáp Đệ nói chậm.

- Không tiện cái đít.

Lý Thất Dạ cười mắng, không hề để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Trương Giáp Đệ nhìn không thấu Lý Thất Dạ. Nếu như hắn là thiếu niên hư thì lúc này lẽ ra nên nổi trận lôi đình, thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề quan tâm. Lòng dạ rộng rãi cùng thái độ tùy ý như vậy, không phải là một thiếu niên hư có thể có được.

- Này, mỹ nữ, vui vẻ với bổn thiếu gia có được không?

Chốc lát sau, Lý Thất Dạ nhìn trúng một cô gái khác, lập tức đi tới đùa bỡn, ngang ngược huênh hoang, điệu bộ giống như là thiên vương lão tử.

Nhìn Lý Thất Dạ bàn ngày ban mặt đùa giỡn con gái nhà lành, Trương Giáp Đệ chỉ có thể thở dài.

Tiếng "ầm, ầm, ầm" vang chỉnh tề, Lý Thất Dạ còn chưa kịp đùa bỡn cô gái khác thì đã bị một đội thiết kỵ bao vây.

Đội thiết kỵ này tuy không nhiều, thế nhưng mỗi người đều mặc chiến giáp, tỏa ra khí tức chết chóc lạnh lẽo rùng rợn, vừa nhìn là biết đội thiết kỵ này đã từng đại sát tứ phương.

- Quân đội của Đấu Thánh vương triều.

Nhìn thấy đội thiết kỵ này, không ít người sợ hãi giật mình, vội vàng lui ra phía sau, không dám lỗ mãng.

Dưới sự thống trị của Thái Thanh Hoàng, thiết kỵ của Đấu Thánh vương triều quét ngang cửu thiên thập địa, hung danh hiển hách. Mặc dù đội thiết kỳ này không thuộc Ngân Bí quân đoàn, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy kiêng kỵ.

Nhìn Lý Thất Dạ bị thiết kỵ của Đấu Thánh vương triều bao vây, không ít người cười trên sự đau khổ của người khác, chắc ăn tên tiểu tử này sẽ chết chắc. Phải biết, ở Cửu Bí đạo thống, có ai đám đối địch với Đấu Thánh vương triều chứ?

Đội thiết kỵ này chính là đại diện cho Đấu Thánh vương triều.

- La thúc, chính là hắn.

Lúc này, một cô gái nói nũng nĩu, mọi người nhìn sang, chính là La Kỳ vừa mới bỏ trốn.

Lúc này bên cạnh La Kỳ có một vị tướng lãnh, vị tướng lãnh này là một người đàn ông trung niên, mình mặc áo giáp, khí thế ác liệt, nhìn là biết cho dù hắn không phải là đại tướng quân thì chắc chắn cũng có địa vị không hề thấp.

Xem ra sau khi La Kỳ chạy trốn thì đã đi tìm cứu binh. Dù sao thì nàng cũng xuất thân danh môn tướng soái, bị người khác cợt nhả ngay trên đường, nàng làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ. Cho nên nàng lập tức khóc lóc tố cáo với trưởng bối đang thủ thành của mình. Người trường bối này của nàng là một vị tướng quân, vừa nghe xong chuyện này thì giận dữ, lập tức mang binh tới nơi này.

- Ái dà, đây không phải là bé gái vừa chạy trốn sao?

Lý Thất Dạ thấy là La Kỳ, cười lớn nói rằng:

- Bé gái, có phải muốn trở lại sà vào lòng ta đúng không? Thế nhưng, bổn thiếu gia chỉ thích cướp đoạt mà thôi, còn mấy bé gái muốn sà vào lòng ta, ta không hề cảm thấy hứng thú.

Lý Thất Dạ khoanh tay ôm ngực, vẫn rất huênh hoang. Giống như trên mặt hắn viết rõ ba chữ "thiếu niên hư", dáng vẻ thì như bổn thiếu gia chính là thiên vương lão tử.

"Keng..." La tướng quân vung tay, chỉ thấy binh lính bao vây Lý Thất Dạ lập tức chỉa mũi thương nhắm thẳng Lý Thất Dạ, thậm chí còn muốn đâm thủng lồng ngực của Lý Thất Dạ.

- Trộm cướp phương nào mà lại dám làm loạn ở đế đô!

La tương quân hai mắt nghiêm lại, nói lạnh lùng.

- La thúc, chém hắn.

La Kỳ hất cằm với Lý Thất Dạ, có hơi đắc ý vì trả được thù.

La tướng quân nói lạnh lùng:

- Tiểu tử, ngươi hãy bó tay chịu trói, bằng không thì loạn đao phân thây.

- Loạn cái đít.

Lý Thất Dạ hoàn toàn không để tâm, phủi tay nói rằng:

- Cút sang một bên, đừng có chọc bổn thiếu gia, bằng không sẽ cho ngươi cởi giáp về quê.

Cho dù có bị trọng binh bao vây thì Lý Thất Dạ vẫn phát huy hình tượng thiếu niên hư vô cùng nhuần nhuyễn, vẫn huênh hoang như thế, ngông cuồng như thế, căn bản không hề coi ai ra gì hết.

- Đồ không biết sống chết, chém.

La tướng quân là người từng ra vào sa trường, hắn lạnh mắt, ra tay không hề lưu tình.

- La tướng quân...

Ngay khi binh sĩ muốn ra tay thì Trương Giáp Đệ ho khan.

- Ngươi là người phương nào? Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào thì cũng không được càn rỡ ở nơi này.

Khi vừa mới tới đây thì La tướng quân đã để ý Trương Giáp Đệ, lúc này hắn trầm giọng quát lên.

- Hừ...

Trương Giáp Đệ không nói nhiều, chỉ hừ lạnh.