- A, a, a . . . !

Tiếng hét thảm quanh quẩn trong dãy núi.

Các đầu lưỡi phân nhánh nháy mắt đâm xuyên qua ngực các cường giả, hút khô tinh huyết của bọn họ, thoáng chốc trở thành xương khô.

Khi con quái thú hút khô máu của những cường giả tu sĩ thì có tiếng đinh đang, vảy giáp toàn thân nó dựng đứng lóe ánh sáng máu, như thể nó lấy lại sức.

Con quái thú còn thòm thèm, nó thè lưỡi liếm khóe miệng, tiếp đó lại hét lớn một tiếng, há mồm máu, lưỡi đỏ bắn ra.

Phập! Phập! Phập!

Trong khoảnh khắc đầu lưỡi bắn ra lại phân nhánh thành mấy chục đâm hướng cường giả tu sĩ phía xa.

Lưỡi của quái thú quá dài, có thể nháy mắt vượt qua trăm ngàn vạn dặm như thần mâu đâm thủng ngực cường giả tu sĩ.

- Mợ ơi, trốn đi!

Cac cường giả tu sĩ tỉnh táo lại, mọi người đã hiểu vì sao Cuồng Thiểu Thiên Đế rút về kết giới, vì gã xem tất cả cường giả tu sĩ đứng coi là thức ăn cho quái thú.

Đám cường giả tu sĩ sợ teo tim xoay người tốn.

- A!

Lại có mấy chục cường giả tu sĩ chết thảm dưới lưỡi của quái thú. Con quái thú ai mạnh ai yếu, tuy rằng Cuồng Thiểu Thiên Đế đứng gần nó nhưng nó biết không thể trêu vào gã, nên nó không tấn công Cuồng Thiểu Thiên Đế mà chuyên chọn kẻ yếu.

Mọi người bị quái thú hụ sợ xoay người chạy trốn, dốc hết sức ra. Cả đam chạy hướng chân trời.

Nhưng sao Cuồng Thiểu Thiên Đế để mặc thức ăn trốn được, gã cười to bảo:

- Đã đến rồi vậy ở lại đi!

Cuồng Thiểu Thiên Đế xòe năm ngón tay.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, như có năm ngọn núi phong tuyệt thiên địa chặn đường chạy trốn của cường giả tu sĩ.

- A!

Có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhiều cường giả tu sĩ đằng sau bị chặn đường bị lưỡi quái thú đâm xuyên qua lồng ngực, thoáng chốc bị hút khô máu tươi.

Có người thấy năm ngón tay Cuồng Thiểu Thiên Đế như năm ngọn núi lớn chặn đường thì rống to:

- Phá!

Người đó lấy ra bảo binh muốn đánh mở con đường.

Cuồng Thiểu Thiên Đế hừ lạnh một tiếng:

- Không biết tự lượng sức mình!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, đế uy trấn áp chư thiên.

Bùm!

Những binh khí đánh tới thoáng chốc bị tan vỡ, Cuồng Thiểu Thiên Đế vung tay áo ném đám cường giả tu sĩ chạy trốn bay về sơn cốc.

- A!

Tiếng gào thét vang lên không dứt, đám cường giả tu sĩ bị ném về sơn cốc bị quái thú hút khô máu tươi.

Cường giả tu sĩ vốn xem náo nhiên đều chạy tứ tán, nhưng Cuồng Thiểu Thiên Đế cười lớn một tiếng xòe tay tỏa áng chói mắt:

- Đã đến rồi thì ở lại đi.

Từng đợt pháp tắc Đại Đế từ trên trời giáng xuống như thác lũ ầm vang chặn cường giả tu sĩ chạy trốn bốn phương tám hướng.

Bùm!

Kẻ đạo hạnh yếu bị Cuồng Thiểu Thiên Đế ném về sơn cốc cho quái thú, hai bên chênh lệch quá lớn, không chịu nổi một kích.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng đợt tiếng nổ nhức óc vang lên, trong cường giả tu sĩ xem náo nhiệt có một, hai người là Thượng Thần có một, hai đồ đằng. Những Thượng Thần vốn dẫn theo vãn bối tăng kiến thức không ngờ gặp chuyện như vậy. Mấy Thượng Thần bảo vệ vãn bối của mình chạy trốn.

Nên mấy Thượng Thần ra tay đánh vỡ pháp tắc Đại Đế bảo vệ vãn bối tốn đi xa.

Cuồng Thiểu Thiên Đế đích thân đuổi theo:

- Muốn trốn? Không dễ vậy.

Một bước một thiên địa, chớp mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế xuất hiện trên bầu trời đám cường giả chạy trốn.

Một Thượng Thần chỉ có hai đồ đằng hét to:

- Cuồng Thiểu Thiên Đế, đừng quên thân phận của ngươi!

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười lớn hỏi lại:

- Thân phận? Thân phận gì?

Thượng Thần hai đồ đằng trầm giọng nói:

- Ngươi là Đại Đế Thiên tộc, cùng là xuất thân từ Thiên tộc, ngươi nên là Đại Đế rất được tộc nhân kính yêu chứ không phải ác ma lấy kẻ yếu làm thức ăn!

- Ha ha ha! Đại Đế rất được tộc nhân kính yêu?

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười to bảo:

- Là Đại Đế thì cần các ngươi kính yêu sao? Các ngươi chỉ là con kiến trong mắt ta, có người khổng lồ nào quan tâm cái nhìn của một con kiến?

Thượng Thần hai đồ đằng trầm giọng quát:

- Đừng quên ngươi là Đại Đế, Đại Đế chỉ chĩa mâu hướng người mạnh hơn, che chở kẻ yếu hơn.

- Ai nói Đại Đế phải bảo vệ kẻ yếu hơn?

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười âm trầm:

- Với Đại Đế chúng ta thì các ngươi chẳng qua là dê béo, muốn làm thịt lúc nào thì làm lúc đó.

Thượng Thần hai đồ đằng nghẹn lời:

- Ngươi . . . !

Thượng Thần hai đồ đằng này chưa từng thấy loại Đại Đế như vậy, Đại Đế Tiên Vương xuất thân từ chủng tộc nào, dù là địch hay bạn ít ra bọn họ đàng hoàng quang minh.

Cuồng Thiểu Thiên Đế thì khác, gã càng giống đồ khốn thích gì làm nấy.

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười to bảo:

- Ngươi nói nhảm nhiều quá, ăn một kiếm của ta đây!

Đế kiếm sau lưng Cuồng Thiểu Thiên Đế ngâm dài, đinh một tiếng giòn vang, kiếm chém Cửu Giới. Kiếm giáng xuống san bằng vạn vực.

Thượng Thần hai đồ đằng rống to:

- Phá!

Thượng Thần hai đồ đằng lấy cự thuẫn ra chặn lại đế kiếm chém xuống, hỏa hoa bắn tung tóe như ngôi sao va chạm nổ tung.

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười lớn:

- Hai đồ đằng không đánh lại bổn tọa!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Thiên Mệnh hiển hiện.

Keng!

Kiếm vang thiên địa, trong khoảnh khắc đó uy Đại Đế vô cùng khủng bố tàn phá cửu thiên thập địa. Ba thanh đế kiếm bay vút lên trời như ba thiên kiếm vô cùng to lớn có thể xẻ vũ trụ.

Thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế chơi thật, Thích Hồn Lâm ở chỗ khác nói với nhóm Võ Thất bên cạnh:

- Chúng ta đi thôi, Cuồng Thiểu Thiên Đế bị khùng rồi. Nhiều năm qua đi Cuồng Thiểu Thiên Đế vẫn không sửa cá tính kiêu căng ngang ngược.

So với cường giả tu sĩ hốt hoảng chạy trốn thì Thích Hồn Lâm thong dong hơn hiều, vì vốn không sợ Cuồng Thiểu Thiên Đế nên lúc muốn đi vẫn ung dung như thường, không như người khác cuống cuồng bỏ chạy.

Võ Phượng Ảnh thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế ném cường giả tu sĩ vào sơn cốc cho quái thú ăn, bất mãn lẩm bẩm:

- Đây là loại Đại Đế gì? Đại Đế nào làm chuyện giống hắn?

Là Đại Đế mà Cuồng Thiểu Thiên Đế làm chuyện khác người như thế nằm ngoài dự đoán của đám vãn bối Võ Thất .trong lòng bọn họ thì tôn uy Đại Đế Tiên Vương là vô thượng, bọn họ nghênh hướng người càng mạnh, che chở kẻ yếu hơn, nhưng chuyện đó không xảy ra với Cuồng Thiểu Thiên Đế.

Chợt tiếng hét thảm vang lên:

- A!

Ba kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế cùng rút ra, lực lượng Thiên Mệnh giết Thượng Thần hai đồ đằng. Thượng Thần và vãn bối của gã bị Cuồng Thiểu Thiên Đế ném vào sơn cốc cho quái thú ăn.

Cuồng Thiểu Thiên Đế nhìn chằm chằm nhóm Thích Hồn Lâm:

- Đã đến rồi còn mốn đi?

Một bước một thiên địa, chớp mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế xuất hiện trên bầu trời.

Bị Cuồng Thiểu Thiên Đế nhắm trúng nhưng Thích Hồn Lâm không hoảng, xoay người lại vô cùng ung dung khoanh tay đứng.

Thích Hồn Lâm nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế, bình tĩnh nói:

- Cuồng Thiểu Thiên Đế, ngươi và nước giếng không phạm nước sông, ta chỉ mang ba tiểu bối ra ngoài đi lại.

- Ha ha ha! Thích Hồn Lâm, ta có nghe danh tiếng của ngươi.

Cuồng Thiểu Thiên Đế cười to, từ tốn nói:

- Trước kia ở Bắc Cương ngươi chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, trong Thổ tành tìm đạo không cửa.