Có rất nhiều người vụng trộm nhìn Lý Thất Dạ, thập phần sợ hãi, không dám nhìn lần thứ hai.

Sắc mặt Dư Ngọc Liên không còn chút máu, há miệng muốn nói, nhưng mà nàng không nói nên lời, những lời nàng muốn nói lại kẹt trong cổ họng.

Người trong lòng nàng là tuyệt thế vô song, hắn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà thành tựu Lý Thất Dạ hôm nay đã làm nam nhân kia ảm đạm thất sắc, hoàn toàn không cách nào địch nổi, chuyện này làm cho Dư Ngọc Liên muốn nói chuyện nhưng không biết nói cái gì mới tốt.

Trước đó, nàng từng cho rằng, thế gian không còn người nào có thể vượt qua Long Ngạo Thiên, nhưng mà hôm nay đệ nhất hung nhân lại đánh nát vinh quang của Long Ngạo Thiên!

- Cái này, cái này, nhất định là có quỷ ——

Sau khi phục hồi tinh thần, Lâm Hạo quát to một tiếng nói ra.

Đứng trên thập nhị âm giai, Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Hạo, nói ra:

- Như thế nào, thua không nổi sao?

- Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!

Sắc mặt Lâm Hạo đỏ lên, nhưng mà lại mạnh miệng, nói ra:

- Mọi người đều biết, thập nhị âm giai đã bị đại đạo gông xiềng áp chế, bất kể là ai cũng khó leo lên đỉnh, trong đó tuyệt đối có quỷ, tuyệt đối là ăn gian, nếu không chính là thập nhị âm giai có vấn đề.

Thân ảnh đại sư huynh hắn bị Lý Thất Dạ đánh nát, Lâm Hạo sùng bái đại sư huynh từ nhỏ khó mà tiếp nhận, huống chi Lý Thất Dạ trèo lên đỉnh, đây là chuyện không ai có thể tiếp nhận, bởi vì ngay cả Cố Tôn là một trong thập đại thiên tài cũng không thể leo lên đỉnh, hiện tại Lý Thất Dạ đã lên đỉnh, Lâm Hạo làm sao thừa nhận được chứ?

Cho nên Lâm Hạo muốn tìm xương trong trứng gà, thậm chí là không tiếc giội nước bẩn lên người Lý Thất Dạ, làm cho mọi người hoài nghi Lý Thất Dạ làm sao leo lên đỉnh.

Lâm Hạo nói những lời này, những người khác nhìn qua hắn, không có người nào nói thêm cái gì, cho dù có người bất mãn với lời của Lâm Hạo, nhưng Lâm Hạo xuất thân từ Phi Tiên Giáo, không có người nào nguyện ý đi đắc tội hắn.

Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Hạo, nhàn nhạt nói:

- Thua không nổi còn vu oan người khác, bằng lời của ngươi, đáng chết!

- Ngươi --

Sắc mặt Lâm Hạo lập tức đỏ lên, hắn lập tức nói:

- Lý Thất Dạ, có phải ngươi muốn giết người diệt khẩu hay không? Có phải sợ người khác phát hiện ra thủ đoạn ăn gian của ngươi, cho nên muốn giết ta diệt khẩu, không cho kẻ khác có cơ hội nghi vấn. Lý Thất Dạ, cho dù ngươi giết ta, nhưng mà ngươi có thể giết sạch tất cả người ở đây sao? Cho dù ngươi có thể giết sạch người nơi đây, ngươi có thể giết sạch người trong thiên hạ sao? Cho dù ngươi giết nhiều người hơn nữa, ngươi cũng không thể che miệng của mọi người đâu!

Lúc này, Lâm Hạo muốn làm thối thanh danh Lý Thất Dạ, cho nên giội nước bẩn lên người hắn, còn muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, kéo tất cả mọi người đối địch với tất cả mọi người.

Lúc này các tu sĩ trẻ tuổi đều nhìn qua Lâm Hạo, thậm chí có không ít tu sĩ lui ra sau vài bước, bọn họ cũng không muốn đứng gần Lâm Hạo.

Cho dù là kẻ ngu dốt cũng nhìn ra Lâm Hạo đang dụ dỗ bọn họ, nếu đổi thành kẻ khác, đám tu sĩ trẻ tuổi sẽ nịnh nọt Phi Tiên Giáo và trợ giúp Lâm Hạo một tay.

Nhưng thời điểm đối mặt đệ nhất hung nhân, nói đùa gì vậy, đây chính là đệ nhất hung nhân, hắn là kẻ giết người không nháy mắt, nếu như thật sự bị Lâm Hạo dụ dỗ, chỉ sợ đệ nhất hung nhân giết bọn họ không chút do dự, bọn họ cũng không muốn biến thành vật bồi táng với Lâm Hạo!

- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, không nên xem trọng bọn chúng, vả miệng.

Lý Thất Dạ chỉ lãnh đạm nhìn qua Lâm Hạo, tiện tay tát một cái.

"Ba" một tiếng thật lớn, Lâm Hạo muốn tránh né nhưng không kịp, hắn cũng không ngăn cản được, trúng một tát này, thân thể hắn bay ra ngoài, lúc này hắn không ngừng phun máu tươi, hàm răng cũng bay ra ngoài.

Lý Thất Dạ đánh một tát làm Lâm Hạo máu chảy lênh láng, cũng đánh nát hàm răng của hắn.

Lâm Hạo nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng mà hắn vẫn cứng miệng, hét lớn:

- Lý Thất Dạ, cho dù ngươi giết ta cũng không thể ngăn miệng của người trong thiên hạ, có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta, đệ tử Phi Tiên Giáo không phải là người sợ chết.

- Con kiến hôi mà thôi, ta còn sợ người khác nói gì hay sao?

Lý Thất Dạ đứng trên đài cao, lãnh đạm nhìn qua Lâm Hạo, nói ra:

- Nếu ngươi tự tìm đường chết, ta sẽ thanh toàn ngươi.

Lời nói vừa rơi xuống, một ngón tay hoành đến, thẳng đến Lâm Hạo.

Lý Thất Dạ chẳgn qua chỉ tùy ý điểm ra một chỉ, nhưng mà chỉ một chỉ tùy tiện này lại ép Lâm Hạo không trốn được, vẫn không nhúc nhích, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Lập tức trúng một chỉ sắp mất mạng, Lâm Hạo cũng chỉ nhắm mắt chờ chết.

- Hạ thủ lưu tình --

Thời điểm Lâm Hạo ngồi chờ chết đã kêu to một tiếng, lúc này chỉ nghe ông một tiếng thật lớn, sau đó là âm thanh nghiền nát vang vọng các nơi.

Vào lúc sinh tử tức thì, đột nhiên một cái thuẫn bay tới ngăn cản một chỉ tùy ý của Lý Thất Dạ, tuy cự thuẫn này ngăn cản được một chỉ, nhưng mà một chỉ Lý Thất Dạ đánh nát cự thuẫn.

Mặc dù một chỉ chỉ đảo qua, cự thuẫn nứt vỡ, nhưng mà Lâm Hạo vẫn tránh thoát một kiếp, nhặt được một mạng.

Lúc này trên trời có một thân ảnh hạ xuống, đây là lão giả dáng người khôi ngô, thời điểm xuất hiện trước mặt Lâm Hạo, sau đó từng cự thuẫn xuất hiện, tay hắn cầm trường đao, bày trận địa sẵn sàng ngăn cản kẻ địch, hoàn toàn không dám khinh thường.

- Sư phụ --

Nhìn thấy người cứu mạng mình, Lâm Hạo mừng rỡ như điên đứng lên, quát to một tiếng.

- Yên tâm, chiến hạm trong giáo đã đến.

Lão giả gật đầu, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn nói lời này là an ủi đệ tử của mình, nói cho tất cả mọi người ở đây biết, cũng nói với Lý Thất Dạ.

- Trưởng lão Phi Tiên Giáo.

Nhìn thấy lão giả này, các thanh niên ở đây biến sắc, thì thào lẩm bẩm.

Càng có nhiều người nghe được lời của lão giả đã biến sắc, rất nhiều người nhao nhao lui ra phía sau, bọn họ biết rõ chiến hạm của Phi Tiên Giáo có ý nghĩa như thế nào.

Lão giả trước mặt chính là trưởng lão Phi Tiên Giáo, cũng chính là sư phụ Lâm Hạo. Mặc dù trưởng lão Phi Tiên Giáo trước mặt không phải là cao nhân quyền cao chức trọng, nhưng mà khí tức tỏa ra trên người hắn lại làm người khác run rẩy, thực lực của hắn rất mạnh, rất nhiều cường giả phải kiêng kỵ, trưởng lão trước mặt chắc chắn là một vị Thần Vương!

Tùy tiện một trưởng lão đã có thực lực cường đại như thế, từ đó có thể thấy Phi Tiên Giáo cường đại cỡ nào.

Lúc này, trưởng lão Phi Tiên Giáo nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

- Lý đạo hữu, tiểu đồ còn trẻ vô tri, xin cho Phi Tiên Giáo một chút tình cảm, tha cho hắn một mạng được chứ?

Lúc này trưởng lão Phi Tiên Giáo đã bày trận đón dịch, không dám có chút khinh địch. Uy danh đệ nhất hung nhân hắn đã sớm nghe qua, đối mặt tồn tại có thể chém giết Thần Hoàng, dám lưu đày Phi Tiên Giáo, hung nhân này sẽ không quan tâm hắn là trưởng lão Phi Tiên Giáo, cho nên hắn không dám khinh địch.