- Đại nhân, thật không ngờ lúc còn sống còn gặp đại nhân.

Lão giả hết sức kích động, nắm chặc bàn tay Lý Thất Dạ.

- Ta cũng không ngờ còn gặp lại ngươi, sau khi sát thủ dạ đoàn giải tán, chư lão ẩn độn, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của các ngươi.

Lý Thất Dạ vô cùng cảm khái nói một câu.

Vô Ảnh chính là lão giả trước mặt này, tương mạo của hắn hết sức bình thường, mà tên hắn cũng không có ai biết, thậm chí thế gian trừ Lý Thất Dạ ra thì không có ai gọi hắn là Vô Ảnh.

Nhưng mà có ai biết lão giả nhìn qua hết sức đại chúng này lại là nhân vật khủng bố của thời đại Cổ Minh, cho dù là Cổ Minh nhất tộc khí thế hung ác cực thịnh, khi gặp lão giả này cũng phải lạnh lẽo run rẩy.

Vô Ảnh, quân đoàn trưởng Sát Thần dạ đoàn, hắn là thủ tịch sát thủ dưới trướng âm nha, là ma thần trong bóng đêm, thời điểm hắn xuất hiện sẽ có đầu người rơi xuống đất, là sát thần chân chính.

Vào thời đại Cổ Minh, mặc dù nói Lý Thất Dạ cũng đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng Sát Thần dạ đoàn, nhưng mà hắn là âm nha, hắn là quân đoàn trưởng sau màn, là chỉ huy cao nhất, Vô Ảnh cũng phải nghe lệnh của hắn.

Hắn là quân đoàn trưởng chân chính, Vô Ảnh chỉ là người chấp hành Sát Thần dạ đoàn, hắn quán triệt ý chỉ Lý Thất Dạ, Sát Thần dạ đoàn quán triệt ý chí Lý Thất Dạ từ huấn luyện, bồi dưỡng, quy luật cho tới các hoạt động khác.

Về phần ám sát, ý chí Lý Thất Dạ hướng chỗ nào, chỉ cần Lý Thất Dạ muốn đánh lén một loại cổ minh nhất tộc đại nhân vật. Vô ảnh sẽ quán triệt Lý Thất Dạ ý chí, mang theo người này đầu lâu tới gặp Lý Thất Dạ!

Sau khi thời đại Cổ Minh chấm dứt, sứ mạng Sát Thần dạ đoàn đã hoàn thành, Sát Thần dạ đoàn từ nay về sau biến mất khỏi thế gian, tất cả sát thủ ẩn độn, hoàn toàn không hiện thế.

- Sứ mạng chúng ta đã hoàn thành, cửu giới cũng không cần Sát Thần dạ đoàn tồn tại.

Vô Ảnh nói ra, sau bao nhiêu năm qua, vô số tuế nguyệt phủ đầy bụi bậm, gặp lại đại nhân. Nội tâm Vô Ảnh vô cùng kích động, giống như gặp được thân nhân.

Hắn chỉ là cô nhi, về sau được âm nha Lý Thất Dạ thu dưỡng, truyền thụ Sát Thần đạo, thành tựu sự nghiệp vô thượng, cố gắng trả giá vì hào quang của cửu giới.

- Vạn cổ ung dung, năm đó từ biệt, chư lão không còn hiện thế.

Lý Thất Dạ cũng thập phần cảm khái, thời điểm cửu giới hắc ám nhất, Sát Thần dạ đoàn vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hắn. Tuy cửu giới thế nhân không biết công lao của bọn họ, đổi lấy hòa bình cho muôn đời sau. Công lao của mỗi sát thủ Sát Thần dạ đoàn không thể xóa nhòa được.

Đáng tiếc, sau khi Sát Thần dạ đoàn thoái ẩn, Lý Thất Dạ cũng sẽ không có gặp lại bọn họ, bởi vì sứ mạng của bọn họ đã hoàn thành, bọn họ vượt qua thời gian hắc ám nhất, tuế nguyệt nguy hiểm nhất. Thời điểm đổi lấy quang minh cho cửu giới, bọn họ trải qua thời gian an tĩnh, cho nên Lý Thất Dạ cũng không muốn đi đánh thức bọn họ.

- Huynh đệ năm đó đã nhạt nhòa theo năm tháng, hiện tại chỉ còn lại lão già khọm như ta mà thôi.

Với tư cách sát thủ, vào lúc này hắn cũng khó ức chế cảm xúc của mình.

- Là ta bạc đãi mọi người, có lẽ các ngươi phải có tấm bia công tích ghi lại vinh quang.

Lý Thất Dạ thở dài một hơi.

- Đại nhân không truy cầu hư danh, chúng ta có gì theo đuổi chứ.

Vô Ảnh nói ra:

- Đại nhân ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt cửu giới, thế nhân còn không lập bia công lao cho đại nhân, so với công lao của đại nhân, công tích của chúng ta không đáng là gì cả.

- Ta biết rõ, nhưng có một phần vinh quang là thuộc về các ngươi!

Lý Thất Dạ cảm khái nói.

- Có thể thuần phục đại nhân, có thể trở thành một thành viên của Sát Thần dạ đoàn chính là vinh quang của chúng ta!

Vô Ảnh nghiêm túc nói:

- Trở thành Sát Thần dạ đoàn cua quá khứ, chúng ta đã gánh vác sứ mệnh thần thánh, khôi phục cửu giới, đây đã là vinh quang vô thượng của chúng ta. Không có ý chí của đại nhân quán triệt xuống, cửu giới vẫn còn trong thời đại hắc ám, cho dù chúng ta ẩn thế, có được thời gian an nhàn cũng chỉ là nửa đời sau.

- Chuyện cũ, không nói cũng được.

Cuối cùng, trong nội tâm Lý Thất Dạ cảm khái nói một câu.

Năm đó, thời điểm hắn nói chuyện với Vô Ảnh, hắn như nhìn thấy tiểu hài tử ngây thơ và kiên nghị, bởi vì thời gian trôi qua thật lâu, hắn đã là lão già xanh xao gần đất xa trời.

Vô Ảnh gật đầu, cầm chặt bàn tay Lý Thất Dạ.

- Lúc này đi đến Thiên Linh Giới, nhìn thấy Ngọc Kiếm, ta biết ngay Sát Thần đạo vĩnh tồn, Sát Thần dạ đoàn sẽ tồn tại, đã gặp nàng, ta cũng vui vẻ, cũng thật cao hứng.

Lý Thất Dạ cảm khái nói.

- Thời đại hiện tại không cần Sát Thần dạ đoàn năm đó, nhận đứa nhỏ Ngọc Kiếm này chỉ vì muốn truyền thừa Sát Thần đạo mà thôi, không phải muốn mượn tay của nàng.

Vô Ảnh gật đầu nói nói.

- Thiên phú Ngọc Kiếm rất tốt, tính tình cũng thích hợp kế thừa Sát Thần nói, sát thủ đạo sẽ truyền thừa trong tay của nàng, thật sự là lựa chọn tốt nhất.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

- Đại nhân...

Vô Ảnh há miệng muốn nói nhưng lại thôi.

- Ngươi đã đi theo ta cả đời, còn có lời gì không thể nói?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Nếu như ngay cả ngươi cũng kiêng kị, thế gian này còn ai dám nói chuyện với ta đây?

- Ta sẽ cho Ngọc Kiếm tùy tùng đại nhân.

Cuối cùng, Vô Ảnh không kiêng kị nói ra một câu.

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:

- Có lẽ ngươi cũng rõ, cũng có thể hiểu, ta nhất định sẽ bước đi trên xương khô, ta nhất định sẽ tắm máu. Không thể phủ nhận, Sát Thần đạo cần máu tươi ma luyện, nhưng mà đi theo ta, không nhất định là chuyện tốt. Tương lai quá tàn khốc, địch nhân của ta là chư thần chúng đế, cũng là tận cùng thế giới, với tư cách một sát thủ, nếu như đi theo ta, chỉ sợ không có kết cục tốt.

Thời điểm Lý Thất Dạ nói chuyện này, hắn rất nghiêm túc.

- Ta biết rõ.

Vô Ảnh trịnh trọng gật đầu, hắn cũng rất nghiêm túc.

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:

- Vậy ngươi cũng nên biết, năm đó ta thả Sát Thần dạ đoàn rời đi, ta chỉ hi vọng các ngươi có thời gian an bình, không cần vừa tỉnh dậy, hắc ám bao phủ đại địa, không cần vì giấc mộng giết chóc mà thức giấc, không cần gối lên lợi kiếm chìm vào giấc ngủ, không cần nằm rạp người trước trận doanh địch trong bóng tối.

- Sau khi thời đại Cổ Minh chấm dứt, các ngươi có tư cách an bình hơn ai hết, cho nên, ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, ta không hy vọng các ngươi lại cột lên chiến xa của ta, cũng sợ các ngươi bị cuốn vào chiến tranh không ngừng nghỉ. Các ngươi trả giá nhiều như thế, cho dù là các ngươi hay là hậu đại các ngươi đều đáng giá có được phần an bình này.

- Ta biết rõ đại nhân dụng tâm lương khổ.

Vô Ảnh nói ra:

- Cho nên, hậu đại tử tôn không đi theo tùy tùng đại nhân, không thể thuần phục đại nhân. Nhưng Ngọc Kiếm đứa bé này có thể ở gặp đại nhân trong biển người mênh mông, đây là một loại duyên phận, cũng như ta năm đó gặp được đại nhân.