- Vũ Duy Ninh tại sao đêm qua người lại không ngủ yên vậy?
Vũ Duy Ninh chúm chím cười nói:
- Chu đại thúc, người cũng lại muốn chòng ghẹo tôi nữa à?
Đầu bếp họ Chu cười hô hố nói:
- Không không, già này lúc tuổi còn trẻ như chú bây giờ, tối đến cũng thường không ngủ yên.
Một vị đầu bếp khác họ Đồ cười hỏi ngay:
- Nghĩ đến nữ nhân phải không?
Đầu bếp họ Chu nói:
- Chứ không à, nghĩ tới nữ nhân một cái là trằn trọc, trăn trở, suốt đêm
không ngủ yên, cứ gọi là xuân sắc não người không thể ngủ được là lão
đó.
Đầu bếp họ Đồ đưa mắt nhìn qua Vũ Duy Ninh cạnh đống than cười hỏi:
- Vũ Duy Ninh chắc người cũng nghĩ đến mụ nào chứ gì?
Vũ Duy Ninh xấu hổ cười nói:
- Đừng đoán mò tôi chẳng nghĩ đến mụ nào cả.
Đầu bếp họ Chu nói:
- Không cần xấu hổ sợ hãi, con trai tới tuổi chú, chẳng ai lại không nghĩ tới nữ nhân cả, để hôm nào rảnh, già này dắt chú đi vui vẻ một phen,
đảm bảo sau đó chú sẽ ngủ một giấc tới sáng bạch.
Vũ Duy Ninh không đáp chỉ cười hì hì mang cái sọt không trở ra ngoài.
Không lâu một xe than đã xuống hết, đầu bếp họ Chu vẫy gọi chàng nói:
- Vũ Duy Ninh đừng quên lời nói của Vân quản gia dặn bảo ăn cơm xong hãy về.
Vũ Duy Ninh vui vẻ ngồi vào bàn cười nói:
- Ăn cơm ở đây mãi thật là không biết điều...
Đầu bếp họ Chu bưng cho chàng một bát canh nói:
- Thôi mà lại khách sáo làm gì?
ăn xong bữa cơm trưa, Vũ Duy Ninh chợt hai tay ôm đầu, khuỵu chân xuống đất kêu lên:
- Lạ quá, sao tôi lại đau đầu quá.
Đầu bếp họ Đồ ngơ ngác hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ Duy Ninh mặt mày nhăn nhó đáp:
- Ai mà biết mới đây còn khoẻ khoắn bình thường lại đột nhiên đau buốt lên thế này, ái da...
Đầu bếp họ Đồ ngạc nhiên hỏi:
- Đau lắm à?
Vũ Duy Ninh căn răng nói:
- Đúng thế như là con dao chặt vào vậy.
Đầu bếp họ Chu bước tới đỡ chàng dậy nói:
- Giống như là bị trúng gió, đi! Tới chỗ giường của ta nằm nghỉ một chút.
Phòng các đầu bếp cũng sát vách phòng ăn, Vũ Duy Ninh được đầu bếp họ Chu đỡ
vào phòng xong tựa hồ rên rỉ càng lúc càng đau thêm, cứ nằm trên giường
rên rỉ.
Đầu bếp họ Chu cảm thấy không hay, lập tức sai một bảo
đinh đi báo với Vân quản gia, không lâu sau Vân quản gia tới nơi, bắt
mạch cho Vũ Duy Ninh xong, ông ta lộ vẻ ngờ vực nói:
- Lạ thật, mạch vẫn bình thường mà.
ông ta cau mày trầm tư một lát, chăm chú nhìn Vũ Duy Ninh hỏi:
- Vũ Duy Ninh trước nay người có thường bị như thế này không?
Vũ Duy Ninh vừa rên vừa đáp:
- Tháng trước bị một lần, đau buốt cả nửa ngày mới hết, ái da...
Vân quản gia gật đầu nói:
- Có lẽ trong óc người bị tổn thương mạch máu nhỏ nào đó, chờ lão phu bốc cho người một thang thuốc xem sao!
Nói xong ông ta đứng dậy bước ra ngoài.
Vũ Duy Ninh vội nói:
- Không dám làm phiền Vân gia, tiểu nhân nằm nghỉ một lúc sẽ về mà!
Vân quản gia nói:
- Không được, hôm nay người không nên về, lão phu có một bài thuốc trị
bệnh đau đầu rất hay, không biết có trị được tận gốc bệnh đau đầu của
người không nhưng bài thuốc này phải hai giờ uống một lần, uống liên tục ba lần mới có công hiệu, đêm nay người cứ ở lại dây, sáng mai hãy về.
Vũ Duy Ninh còn đang nghĩ hay quá, Vân quản gia đã bước ra khỏi phòng.