Á Hy thấy tình hình căng thẳng nên kéo tay Hàn Gia Mẫn: “Thôi mà, ăn cơm thôi sao cãi nhau chí chóe thế.”

“No rồi, không ăn nữa.” Hàn Gia Mẫn đẩy ghế, còn chưa kịp ra ngoài đã bị anh đá đểu: “Ăn nữa nghẹn họng thì sao?”

Hàn Gia Mẫn đập tay xuống bàn mắng chửi: “Cái tên này, ngày nào không gây sự ngày đó anh không chịu được à?”

“Hình như vậy đấy!”

“Không thèm nói với anh nữa!”

Hàn Gia Mẫn quay đi chạy lên lầu, hai tai đả hơi đỏ.

Cung Lục Vương ăn gì mà ngốc thế không biết.

Chỉ có thích người ta mới gây sự thôi, bộ Cung Lục Vương hành động mà không suy nghĩ sao?

Cô vỗ nhẹ đầu, làm ơn đẩy cái bản mặt khó ưa đó ra khỏi tâm trí cô đi.

Cô trùm mền lại đi ngủ, nhưng mà trong lòng có chút vui thôi chứ cũng còn tức cái dụ bị cướp đồ ăn lắm.

Ở dưới lầu Xích Diễm bấy giờ mới lên tiếng: “Lão đại như cậu mà cũng biết trêu ghẹo người ta tức đến đỏ tai luôn sao?”

“Vui mà!” Cung Lục Vương tự mãn, vẻ mặt hiện rõ ràng đến mức Á Hy nhắc nhở: “Coi chừng có ngày Yin cắn anh như mấy lần trước đó.”

Cung Lục Vương không phủ nhận, ngược lại còn cười: “Mặc kệ! Chỉ cần Yin tức là tôi vui, ai bảo gây sự với tôi.”

“...” Là anh gây sự với Yin trước thì có.

A Hy cạn lời, cả Phó Kỳ cũng như thế.

Mọi người ăn xong thì dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.

Đến tối thì Hàn Gia Mẫn hóa trang cho giống Xích Diễm, cô đội tóc màu đỏ lên đầu rồi thay một bộ đồ của cậu ta sau đó xuống lầu.

“Á Hy!”

“Xích… Yin?”

Á Hy có chút ngạc nhiên, nhìn qua thật sự quá giống.

Chỉ khác ở chỗ vòng một của Hàn Gia Mẫn tuy được bó chặt nhưng vẫn có thể nhận ra là nữ nếu chú ý.

Hàn Gia Mẫn cười cười: “Vậy coi như tạm thành công!”

“Đừng để lộ ra đấy!” Á Hy nhắc nhở sau đó giúp Hàn Gia Mẫn chỉnh sửa lại một chút rồi cùng cô đến địa điểm đua xe.

Cung Lục Vương và những người khác đã đợi sẵn ở đó, Xích Diễm cũng phải đội tóc giả vì màu tóc cậu ta quá nổi bật.

“Chào mọi người! Tôi là Hải Sang, mùa giải đua xe năm nay sẽ do tập đoàn Hải Sang tài trợ.” Hải Sang cầm mic nói, vẻ mặt rất vui vẻ.

Xích Diễm ngồi ở hàng ghế đầu chán nản: “Lại là ông ta!”

“Xem ra lời Yin nói có khi lại đúng.” Đại Lang dựa lưng vào ghế quan sát tình hình, đi xem kịch đúng là thú vị.

Phó Kỳ nghi ngờ chắc chắn còn có chuyện khác xảy ra nên nhắc nhở: “Cẩn thận vẫn hơn!”

Mọi người tiếp tục quan sát, khu vực đua xe này vẫn không thay đổi.

Có điều cách sắp xếp hàng ghế và số người đi xem có hơi khác bình thường.

Phải nói là nhiều nam hơn nữ, đáng lý ra phải là ngang bằng hoặc nữ nhiều hơn vì đây là đua xe dành cho nam.

Các cô gái ham vui sẽ đến đây xem, sau giải đấu nếu có thể thu hút người khác thì đúng là một bước lên mây.

Ở hàng ghế đầu là nhóm người của Cung Lục Vương, còn phía sau là nhóm người của Hắc Ám.

Bởi vì đều che mặt nạ nên khó nhận ra nhau, có điều 119 vừa nhìn thấy người kia thì lẩm bẩm: “Có trò vui xem rồi!”

“Chuyện gì vậy?” 062 quay sang thắc mắc, ánh mắt cũng hướng về phía người kia: “Chẳng phải đó là Xích Diễm sao?”

119 nhún vai không nói gì khiến 017 tò mò xen vào: “Aida! Các ô dù đều xuất hiện ở đây nhỉ? 119, cậu nói xem liệu Yin có giải quyết hết không?”

“Ai biết! Nhưng mà, tôi sẽ hỗ trợ.” 119 nói bâng quơ nhưng không nói hỗ trợ ai, mà người hắn hỗ trợ chỉ có thể là Hàn Gia Mẫn mà thôi.

062 và 017 không nói gì mà tiếp tục xem cuộc đua xe chuẩn bị diễn ra.

Bọn họ hôm nay đến đây là nghe nói có cuộc thách đấu, mà cuộc thách đấu này lại mang ý nghĩa tiềm ẩn nào đó khó giải đáp.

“Hôm nay đua xe rất thú vị vì có một người muốn thách đấu với Xích Diễm - người đang nắm giữ cúp vàng năm năm liền.” Hải Sang lên tiếng sau đó chỉ về phía người kia: “Đó là một vị ăn chơi có tiếng, tên Đường Thất.”

Xích Diễm nghe xong thì cau mày: “Ủa? Hắn bị ngáo hay gì mà đi thách đấu vậy ta?”

“Quen hắn sao?” Cung Lục Vương quay qua hỏi, vì anh cũng từng gặp hắn ở sở cảnh sát lần trước.

Xích Diễm gật đầu: “Từng giao lưu rồi! Chắc biết tôi cứu người nên muốn chơi khăm.”

“Yin từng gặp hắn rồi, và hắn cũng rất để ý Yin.” Cung Lục Vương nghĩ Đường Thất không biết mới thách đấu, bằng không thì hắn cũng không đẩy Hàn Gia Mẫn vào nguy hiểm.

“Lão đại, cậu nghĩ Đường Thất nhận ra Yin không?” Tuấn Khang lên tiếng tò mò, cậu rất hay gọi lão đại vì tùy hứng chứ không phải khách sáo gì.

Đôi khi còn ra lệnh cho Cung Lục Vương nữa.

Cung Lục Vương nhìn về phía kia rồi nhún vai: “Cũng hên xui!”

Hàn Gia Mẫn ở bên này nghe tên Đường Thất thì cau mày lẩm bẩm: “Cái tên này định đùa mình chắc? Không biết thắng nổi không ta?”

Cô quay về phía khán đài thì thấy Xích Diễm đưa ngón cái lên, chắc ý nghĩa của nó là thắng đi.

“Tôi muốn mời Xích Diễm và Đường Thất giao lưu một chút!” Hải Sang cười vui vẻ, mà nụ cười này khiến Hàn Gia Mẫn nghi ngờ chuyện này có vấn đề.

“Chậc… Sẽ lộ đấy!” Xích Diễm nhíu mày, chuyện mà lộ ra thì có chuyện lớn lắm chứ chả đùa.

“Yin đã biết trước rồi nên nhờ tôi đưa cái này cho cậu, khi hỏi gì thì cậu chỉ cần trả lời qua cái mic này nó sẽ tự phát trên kia.

Với lại Yin đeo khẩu trang kín như thế, khẩu hình miệng giả vờ là được.” Á Hy đưa cái mic nhỏ cho Xích Diễm rồi khẽ nói đủ hai người nghe.

Xích Diễm cầm cái mic lên rồi nhìn về phía khán đài: “Coi bộ Yin thông minh nhỉ? Còn chuẩn bị trước nữa.”

Lúc này Hàn Gia Mẫn và Đường Thất đã đứng gần nhau, Hải Sang đưa mic qua phía Đường Thất tò mò hỏi: “Chẳng hay lý do gì khiến Đường Thất cậu muốn thách đấu với Xích Diễm? Cậu tự tin lần này sẽ thắng cậu ấy sao?”.