Trong rãnh cũng có thể lật thuyền, Lương Bồi dù không cam lòng nhưng thâm thể cũng chỉ có thể căng cứng cam chịu, sợ hãi có chút dị động nào, lợi trảo phía sau lập tức bóp nát cổ của mình.
- Tiểu huynh đệ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.
Tên này thật đáng ghê tởm, còn trợn mắt nói được, Lâm Khiếu Đường lười không buồn nói nhiều, đơn giản lạnh lùng ra lệnh:
- Để cho bọn họ xuống núi, ta sẽ tha cho ngươi!
Lương Bồi vội vàng nói:
- Đó là đương nhiên, đây vốn là hậu sơn Lâm gia, người Lâm gia hiển nhiên có thể qua lại như bình thương.
Lâm Khiếu Đường hướng về Lâm Bình đánh mắt một cái, hắn lập tức giãy dụa đứng lên, nâng thi thể Lão Tam Tử lên lưng A Mãnh, xốc Tiểu Lan đang hôn mê lên lưng mình, dẫn theo mấy người còn lại cùng nhau xuống núi.
Hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện đến cùng Lương Bồi giương mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường, tìm kiếm và chờ đợi sơ hở có khả năng xuất hiện.
Đợi Lâm Bình và mấy người kia biến mất khỏi tầm mắt, Lương Bồi vội nói:
- Tiểu huynh đệ, yêu cầu của ngươi ta đã làm được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi xem, có lẽ ngươi nên thu lại thiết trảo đi thôi!
Lâm Khiếu Đường vẫn nở nụ cười, vẫn dáng vẻ tươi cười xán lạn như cũ, chỉ là trong mắt những người khác nụ cười này có chút đặc biệt:
- Đáng tiếc ta không phải quân tử!
Lương Bồi trừng lớn hai con mắt, trong tay cũng lập tức hiện ra hai tấm đạo phù, mở miệng kêu to:
- Tên tặc tử này, lão tử...
Lâm Khiếu Đường thu ngón tay thành nắm đấm, động tác mạnh mẽ cương quyết, năm ngón kim trảo cùng một động tác ...
Răng rắc...
Âm thanh khớp xương bị gãy, Lương Bồi hét lên một tiếng trong nháy mắt tắc nghẽn, đôi mắt trừng lớn không cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đưòng mạnh mẽ giật cánh tay lại.
Kim trảo năm ngón cách không bẻ gãy cổ Lương Bồi, cái đầu vẫn mang theo biểu tình phức tạp bị kéo xuống.
- Sư huynh!
Hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện song song kêu lên, có thể bọn họ cùng với vị Lương sư huynh này không có nhiều giao tình, nhưng đồng môn bị hại ngay trước mắt, trong lòng cũng hiện nên cảm giác xúc động khó có thể khống chế, trọng yếu hơn là vị Lương sư huynh đã tiến nhập sư giai lại bị một tên đệ tử võ tông vốn tu vi thấp hơn nhiều giết chết, nếu như không chứng kiến thì tuyệt đối không tin tưởng được.
Đông, thi thể Lương Bồi ầm ầm đổ xuống!
- Từng người từng người lên, hay là hai người cùng nhau lên?
Lâm Khiếu Đường nhìn hai gã Vân Tiêu Điện thong dong hỏi.
Hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện quay mặt nhìn nhau, tức thì nở nụ cười.
Một gã cao gầy trong hai người nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng có thể may mắn giết chết Lương sư huynh thì ngươi rất lợi hại hay sao?
Một gã khác lắc lắc đầu cười nói:
- Bọn chuột nhắt vô tri, ngươi cho rằng đồng bọn của ngươi thực sự xuống được núi hay sao?
- Cái gì?
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có dự cảm không rõ ràng.
Đúng lúc này, rừng cây cách đó không xa truyền đến âm thanh những tiếng bước chân, Lâm Bình cõng theo Tiểu Lan đi ra trước tiên, sau đó A Mãnh và hai tỷ muội Lâm gia cùng nhau đi tới.
Mấy người nhìn Lâm Khiếu Đường nhất thời ngẩn người.
- Sao chúng ta lại quay trở lại?
Lâm Vũ Nhàn ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường nói.
- Là Mê Huyễn kết trận!
Lâm Vũ Tuyền tỉnh ngộ.
- Ha ha, coi như các ngươi có kiến thức!
Một gã đệ tử Vân Tiêu Điện cười to nói.
Không còn hy vọng, đây là suy nghĩ trong lòng Lâm Khiếu Đường, kế hoạch giết chết Lương Bồi kết quả là vô dụng, kỳ thực trong ba gã đệ tử Vân Tiêu Điện này, Lương Bồi chính là kẻ có thực lực mạnh nhất, thế nhưng giết dễ nhất cũng chính là hắn.
Một người tâm tính không ổn định, chỉ hiểu được lấy mạnh hiếp yếu, cũng chỉ được đắc ý nhất thời, coi như là mạnh mẽ hơn nữa, Lâm Khiếu Đường cũng không sợ.
Chính diện đơn đả độc đấu , Lâm Khiếu Đường tự nghĩ chống lại Lương Bồi cũng có vài phần thắng, mà hai người trước mắt có chút nhìn không thấu, ngay từ đầu họ cũng không lộ ra bản lĩnh gì nhiều, chỉ có gã cao gầy kia xuất thủ đả thương A Mãnh, động tác thẳng thắn lưu loát, cho dù mục tiêu có được cứu cũng không hề có chút dao động nào.
Hai người này nhiều nhất cũng chỉ có Sĩ giai hậu kì, tuyệt đối không có tu vi như gã sư huynh Lương Bồi, bất quá hai người này chậm ngưng kết ra nội anh sợ là có liên quan đến tâm trí.
- Lương sư huynh đã chết, nếu như hai sư huynh đệ ta trở về không có một chút công đạo báo cáo cho sư phụ mà nói, sợ là sẽ bị trục xuất sư môn, tiểu huynh đệ, không thể làm gì khác hơn là uỷ khuất ngươi bỏ lại cái đầu của mình.
Gã cao gầy giả dối nói, chỉ là con mắt nhỏ kia vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào lớp ngân sa mỏng đang toả sáng trên người Lâm Khiếu Đường.
Bóng hình nhoáng lên, gã thanh niên cao gầy đã xuất kích, Lâm Khiếu Đường kinh hãi, mạnh mẽ vận chuyển nguyên lực.
Tốc độ của gã thanh niên cao gầy cực nhanh, hầu như là người có cước bộ nhanh nhất trong đạo tông nhất phái mà không hề sử dụng pháp bảo gì.
Thanh niên cao gầy bổ xuống một chưởng cương mãnh, Lâm Khiếu Đường vội vàng chống đỡ, phanh, chỉ một chiêu liền bị kích lui mấy bước, trong miệng trào lên một ít máu.
- Cận Bác Chiến Đạo!
Lâm Vũ Tuyền hơi kinh ngạc nhẹ giọng nói.
Chỉ nghe mấy chữ này cũng đã hiểu ý tứ trong đó, hiển nhiên là loại chiến đấu áp sát của đạo tông mà không phải đạo thuật, gần giống như võ tông nhất phái.
Lâm Khiếu Đường thở dài một hơi trong lòng, nếu không phải hắn bị thương trước đó, đối phó với người này ngược lại dễ dàng hơn rất nhiều, không ngờ là Cận Chiến Bác Đạo, một loại chức nghiệp cực kì thiên lệch, luận cận chiến thì đạo tông hiển nhiên không bằng võ tông, bởi vậy nếu lựa chọn đạo tông rồi lại muốn thắng võ tông trong cận chiến, cái này rõ ràng là lấy sở đoản tu luyện, lúc đầu cũng không tồi nhưng đến sau này khẳng định là không ổn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBất quá lúc này, Lâm Khiếu Đường đã bị nội thương, thực lực không phát huy được phân nửa, loại người ngược đời như tên này, ngược lại lại là kẻ nguy hiểm nhất.
Gã thanh niên thấp lùn nhìn một hồi, cười hắc hắc, hiển nhiên biết trong bụng vị sư huynh kia nghĩ cái gì, nhưng không nói ra, nhìn thoáng qua một chút rồi quay về phía mấy người Lâm Bình, lấy đạo phù tung ra, mấy gốc cây cỏ biến ảo giống như những con rắn bay tới.
Mấy người Lâm Bình muốn phản kháng hiển nhiên cũng chỉ phí công, chỉ trong chốc lát đã bị buộc chặt, sắc mặt gã thanh niên thấp lùn rất bình tĩnh thong dong.
Gã thanh niên thấp lùn lấy ra một tiểu đao, trước mặt mấy người khua khoắng, hướng phía tên thanh niên cao gầy đang đánh nhau giữa sân nói:
- Liên sư huynh, hà tất phải tốn sức tranh đấu với tiểu tử đó, chuyện xấu của Lương sư huynh có quan hệ gì đến chúng ta, chỉ cần bắt được thì muốn tìm cái gì đó mà chả được, lẽ nào ngươi còn muốn tiếp tục công việc báo thù không thành của Lương sư huynh.
Gã thanh niên cao gầy đẩy một chưởng tới, thừa thế thối lui đến gã thanh niên kia, nhướng mày:
- Đinh sư đệ lẽ nào cũng bị Lương sư huynh lừa gạt tới, mà không phải bị sư phụ sai khiến?
Gã thanh niên thấp lùn họ Đinh cười cười nói:
- Với địa vị của Lương sư huynh trong lòng sư phụ, Liên sư huynh nghĩ rằng sư phụ sẽ phái nhiều đệ tử theo hắn tới đây như vậy sao? Để nhị sư huynh đi cùng hắn đã là sư phụ lão nhân gia cực kì ưu ái rồi.
- Nói như vậy Đinh sư đệ cũng biết chuyện về nguyên sa?
Liên sư huynh rõ ràng có chút không cam lòng tình nguyện.
- Hiển nhiên!
Gã họ Đinh gật đầu lên tiếng trả lời, lại nói tiếp:
- Ngươi và ta đều vì thế mà đến, Lương sư huynh cũng đã chết, không bằng phân chia bảo bối, sau này trở về luyện pháp bảo mới là chuyện đúng đắn.
Liên sư huynh gật đầu đồng ý.
Gã họ Đinh đoán được sư huynh tất nhiên đồng ý, khua khua tiểu đao trong tay, đột nhiên, mạnh mẽ đâm vào tên tù binh gần nhất gã mới bắt được, chính là Lâm Bình.
Tiểu đao gần như cắm sâu vào trong cánh tay trái của Lâm Bình, thiếu chút nữa xuyên qua, Lâm Bình chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng trên mặt cũng không biến hoá gì nhiều.
- Tiểu tử, chúng ta với ngươi cũng không có thù oán gì, chuyện xảy ra giữa ngươi và Lương sư huynh chúng ta cũng không quan tâm, lại càng không muốn kết thâm thù đại hận gì với Lâm gia, chỉ cần ngươi giao ra nguyên sa trong tay ngươi, chúng ta lập tức thả người, việc này sẽ dừng tại đây, ngươi xem như thế nào?
Gã họ Đinh không nhanh không chậm nói.