Lại nói tới Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ, đêm đó Triệu Trăn giữ Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ ở lại, thế nhưng hôm sau Bạch Thụ phải đi làm, cần về nhà thay quần áo, cho nên chỉ đành đi về, y muốn về, Tào Dật Nhiên liền theo y về, dù sao ở nhà cậu bị ràng buộc không có ý nghĩa.
Triệu Trăn trước mặt hắn luôn là một người tuy bao dung nhưng nghiêm nghị nhất định, mà Trương Hoàn là một người lạnh nhạt, không hay nói chuyện với hắn, hắn thấy không có ý nghĩa, nhất định không muốn ở lại.
Hai người lái xe đi, Trương Hoàn liền nói chuyện Tào Dật Nhiên trước mặt Triệu Trăn, “Anh ta từ lúc vào nhà cứ chú ý tới cậu Tiểu Tề mà Dật Ninh mang tới, còn thiếu chút nữa đánh nhau với cậu ấy, sau đó trên bàn cơm cũng nhìn chằm chằm người ta, Tiểu Tề kia bị anh ta nhìn mà mất hứng, anh ta cũng không nghĩ tới Bạch Thụ ngay bên cạnh.”
Dù sao trước mặt Triệu Trăn, Trương Hoàn cũng không có gì để giấu, nghĩ thế nào thì nói thế đó, thật ra cậu có chút không ưa Tào Dật Nhiên, bởi vì Tào Dật Nhiên quả thật là không có điểm gì để cậu xem được. May mà cậu còn chưa biết cái đức hạnh quan hệ nam nữ hỗn loạn và phát điện liền làm loạn của Tào Dật Nhiên, nếu không, cậu còn có thể càng chướng mắt hắn.
Triệu Trăn chỉ cười lắc đầu, ông biết địa vị của đứa nhỏ được gọi là Tiểu Tề này, là người yêu nhỏ Chu Ký – anh hai Chu Sam – nuôi, nuôi trên núi non xanh nước biếc, xưa nay không ra khỏi cửa, mấy người bình thường như bọn họ muốn xem cũng xem không tới, hơn nữa, có người nói một đại nhân vật như Chu Ký, đối với người yêu nhỏ này là khăng khăng một mực, từ khi nuôi đứa nhỏ đó, từ đó về sau thu hồi tâm phóng đãng, cho nên, đứa nhỏ này nhìn thì đơn thuần bình thương, thật ra một chút cũng không đơn giản. Dù sao Triệu Trăn đối với Chu Ký cũng phải nhường ba phần, thường ngày gặp còn phải cung kính chào hỏi gọi một tiếng “anh hai”, từ nhỏ Chu Ký đã trưởng thành có uy thế hơn bọn họ, là bộ dáng huynh trưởng uy nghiêm, cho nên, bọn họ luôn kính phục ông ấy, mà đứa nhỏ như thế có thể thu phục Chu Ký ngoan ngoãn nghe lời, người bình thường có thể nghĩ đứa nhỏ ấy thế nào.
(‘anh hai’ ở đây là Nhị ca chứ không phải anh lớn nhất, lớn nhất là ‘anh cả’; bên mình thì thường đếm từ ‘hai’ xuống nên coi chừng nhầm lẫn)
Cho nên Triệu Trăn bảo Trương Hoàn không cần lo lắng, nói, “Tiểu Tề kia nghe nói giống em ba đã mất của Chu Diên, hơn nữa cái tên này cũng là của em hắn, trước đây hẳn là Tào Dật Nhiên có quan hệ tốt với em Chu Diên, cho nên nhìn thấy một người bề ngoài giống như thế, không khỏi chú ý tới. Em không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, cho dù Tào Dật Nhiên muốn có ý đồ gì cũng không được, đừng nói Bạch Thụ muốn xen vào, cho dù Bạch Thụ không quản được nó, nó cũng trêu không nổi Tiểu Tề kia, Tiểu Tề kia không phải đứa nhỏ bình thường.”
Trương Hoàn thật tò mò hỏi ông, “Có cái gì không bình thường?”
Triệu Trăn ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc trang trọng, vẫy tay với cậu, nói, “Em qua đây, tôi nói thầm cho em nghe.”
Trương Hoàn nghĩ thầm chút chuyện như vậy còn muốn “nói thầm”, ông phát bệnh thần kinh rồi hả, thế nhưng thật sự hiếu kỳ, bởi vì nhìn ra được, Tiểu Tề kia quả thật không quá giống người bình thường, nói thế nào đây, động tác thần thái tự mang theo một loại ưu nhã quý khí nói không nên lời, trong suốt linh tính, không phải nhà bình thường nuôi ra được. Hơn nữa nhìn vẻ mặt này của Triệu Trăn, hình như thật sự có bí mật lớn.
Trương Hoàn đi qua, ngồi xuống bên người Triệu Trăn, bởi vì Triệu Trăn lôi kéo cậu, cậu đành tiến tới, Triệu Trăn ôm cậu ở trên môi hôn một cái.
Đang ở phòng khách, nói không chừng người giúp việc đi qua, Trương Hoàn cũng không phải người thích xấu hổ, nhưng vẫn bị ông chọc cho đỏ mặt, đẩy ông ra một chút, thấp giọng trách cứ, “Đừng làm rộn!”
Triệu Trăn cười gặm hai cái trên mặt cậu, Trương Hoàn tức giận đứng lên muốn đi, Triệu Trăn vội vàng kéo cậu lại, nói, “Ai ai, đừng đi, tôi nghiêm túc nói, thật nói cho em biết mà.”
Trương Hoàn đỏ mặt trừng ông, “Muốn nói thì nói. Em không qua.”
Triệu Trăn nói, “Thật đúng là chỉ có thể len lén nói em biết, lời này không thể để người khác nghe được.”
Trương Hoàn sợ Triệu Trăn chỉ muốn chọc mình, cho nên mặt hoài nghi, nhưng vẫn ngồi xuống, tiến tới nghe ông nói.
Triệu Trăn ôm Trương Hoàn, ghé vào tai cậu nhẹ giọng thổi khí, “Đứa nhỏ kia, nói không chừng chính là em trai hàng thật giá thật của Chu Diên, nói là gặp tai nạn chết, kỳ thật chỉ là cha cậu ta làm thủ thuật che mắt, hiện tại y nuôi con trai như người yêu đó. Em nói lời này có thể khiến người khác biết sao?”
Trương Hoàn vì câu này thoáng cái trợn to mắt, chần chờ quay đầu lại nhìn Triệu Trăn, trong mắt Triệu Trăn mang theo ý cười nhìn thẳng cậu, Trương Hoàn vừa nghĩ liền đứng lên muốn đi, mắng ông, “Cái này ông cũng nói được, thấy em bị lừa vui lắm sao.”
Triệu Trăn vẫn cười, lại nói, “Không được cho người khác biết bí mật này đó.”
Trương Hoàn vốn muốn đi, nhưng nghe ông nói vậy, liền chần chờ, lại ngồi xuống bên người Triệu Trăn, cau mày nói, “Điều này sao có thể?”
Thật ra Triệu Trăn biết cậu có hơi tin tưởng, cho nên mới nguyện ý lưu lại tiếp tục hỏi, Triệu Trăn ôm cậu, tựa đầu vào bả vai cậu, nói, “Trên thế giới này, chuyện dơ bẩn nhiều không đếm xuể, chút chuyện này tính cái gì. Một người muốn thay đổi hoàn toàn thân phận một người khác, đâu có dễ dàng như vậy, luôn có chút manh mối*. Lại nói tiếp, người biết chuyện này, chắc chắn không có mấy người, hơn nữa cho dù biết, cũng không ai nói ra, đều nát ở trong bụng.”
(*gốc 蛛丝马迹: tơ nhện, dấu chân ngựa; ám chỉ dấu vết còn sót lại)
Trương Hoàn nghe ông nói vậy, dường như đã tin, dù sao, nhìn “Tiểu Tề” kia, quả thật là người xinh đẹp khiến người khác không dời mắt nổi, lớn lên xinh đẹp chỉ là thứ yếu, mà khí chất từ trên người cậu truyền tới càng làm cho không người nào có thể quên, cho dù cậu ta và Tào Dật Nhiên gây gổ đánh nhau, cũng không làm người khác thấy cậu thô lỗ. Chắc chắn, trêu chọc người khác là nhất định. Chỉ là, rước lấy ham muốn của cha, nghĩ đến đây Trương Hoàn liền có cảm giác quái dị và chán ghét không nói ra lời, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, nói, “Vậy ông còn nói chuyện này cho em biết. Hơn nữa, đứa nhỏ kia chịu được sao?”
Vẻ mặt Triệu Trăn cũng nghiêm túc, ông ôm chặt lấy Trương Hoàn, ôn nhu hôn lên cổ cậu hai cái, nói, “Em chưa gặp cha Chu Diên thôi, cha nó tên Chu Ký, là một đại nhân vật phía sau màn, khi bọn tôi còn bé không sợ người lớn, nhưng sẽ sợ y. Y có tình cảm với con trai mình, cái này có thể nói thế nào, người ngoài khẳng định không hiểu y đang nghĩ cái gì. Bất quá hôm nay em nhìn Tiểu Tề kia, cảm thấy cậu nhóc rất thống khổ sao?”
Trương Hoàn suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói, “Nói không nên lời, nhìn một cái, cậu ta trong suốt như nước, lại nhìn lần nữa, đã cảm thấy nước sâu không lường được, xem không rõ, mơ hồ, cho nên, người thật hấp dẫn. Là như thế phải không?”
Cậu hỏi xong, liền nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn cười hôn cậu, cậu bị ông quấy rối cũng không phản đối, chỉ chờ Triệu Trăn giải thích nghi hoặc, nhưng Triệu Trăn không có cách nào giải thích, chỉ nói, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em so với cậu ta hấp dẫn tôi hơn, tôi cũng không biết cậu nhóc làm sao hấp dẫn anh hai Chu.”
Trương Hoàn nghe ông nói xong mặt liền đỏ.
Triệu Trăn xem chuyện này như chuyện nhỏ kể Trương Hoàn nghe, bởi vì ông biết Trương Hoàn từ trước tới nay miệng kín như bưng sẽ không nói lung tung, hơn nữa, loại chuyện này nói cho Trương Hoàn nghe, cũng là để Trương Hoàn biết, chuyện trên đời này, còn nhiều thứ u ám nan giải, không nên quá mức để tâm chuyện vụn vặt.
Thế nhưng, đến lúc lên giường ngủ, Trương Hoàn còn đang suy nghĩ chuyện này, trở mình đối diện Triệu Trăn, đẩy tay ông, hỏi, “Vậy nếu Chu Diên bọn họ biết rồi, phải làm sao chứ?”
Triệu Trăn ôm cậu muốn ngủ, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phản ứng được cậu đang hỏi cái gì, sửng sốt một chút mới phản ứng được, sau đó lên tiếng, “Sao em còn nhớ chuyện này, nghe qua rồi liền quên đi.”
Trương Hoàn có ấn tượng coi như không tệ với Chu Diên, hơn nữa việc này quả thật kinh người, cho nên nhất định muốn hỏi một câu mới an tâm.
Triệu Trăn thấy Trương Hoàn vì việc này mà không chịu ngủ, thế là rất hối hận nói bí mật này cho cậu biết, chỉ đành tiếp tục nói với cậu, “Sợ là Chu Diên cũng phải chậm rãi thích ứng, thế nhưng loại chuyện này, ai biết cũng phải che giấu làm như không biết, chẳng lẽ chờ Chu Ký tới diệt khẩu sao?”
Trương Hoàn thở dài, nói, “Đó là nhân vật thế nào a, sao có thể không tiếc làm chuyện như vậy với con trai.” Giọng điệu rất khinh thường.
Triệu Trăn nói, “Về sau có cơ hội, tôi dẫn em đi gặp y, em sẽ biết.”
Sau đó Trương Hoàn trở mình suy nghĩ, nghĩ thế nào cũng thấy không chịu nổi, cậu đương nhiên biết Ai Cập cổ đại cái gì cha cùng con gái anh trai em gái chị gái em trai các loại kết hôn loạn luân căn bản không có gì, hơn nữa còn được mọi người tiếp nhận, thế nhưng, hiện tại muốn cậu tiếp thu một đôi trong hiện thực, cậu thật có chút không nói nên lời, rõ ràng Tiểu tề kia là một đứa nhỏ xinh đẹp thuần khiết như vậy, thế nào lại gặp phải chuyện này.
Trương Hoàn ngủ không được, liền trách cứ Triệu Trăn, “Nói cho em nghe làm gì!”
Triệu Trăn ôm cậu cười, nói, “Vậy em coi như chưa từng nghe đi.”
Thế là bị Trương Hoàn trừng một cái, nói, “Ngủ không được làm sao bây giờ?”
Triệu Trăn hôn tới, “Vậy làm chút chuyện giết thời gian.” Tay đã bắt đầu hạnh kiểm xấu, nhưng lập tức bị Trương Hoàn ngăn lại, “Ông không cần chân mình nữa có đúng không.”
Triệu Trăn than một tiếng, chỉ đành chấm dứt chơi xấu.
Mà Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên từ nhà Triệu Trăn về, Bạch Thụ liền bày ra bộ mặt nghiêm túc giải quyết việc chung, cùng Tào Dật Nhiên nói cũng ít.
Tào Dật Nhiên thật ra mơ hồ cảm nhận được Bạch Thụ mất hứng, thế nhưng hắn không biết làm sao bắt chuyện với y, giải thích cho y, vì vậy chỉ nói một ít chuyện tào lao khác, nhưng Bạch Thụ không theo, hắn nói nửa ngày mới đáp một tiếng, thế là, y liền chọc Tào Dật Nhiên tính tình vốn cũng không tốt cáu giận.
Tào Dật Nhiên nói, “Đừng có đàn bà như vậy, có cái gì thì nói, cứ bày sắc mặt ra cho tôi xem là có ý gì.”
Bạch Thụ trực tiếp lái xe tới lề đường bên cạnh dừng lại, cường độ xông tới lề đường như vậy làm Tào Dật Nhiên rung một cái, hắn tức giận trừng Bạch Thụ, nói, “Làm gì!”
Bạch Thụ dừng xe xong, nhìn qua Tào Dật Nhiên, bởi vì ven đường có cây, đèn đường cũng không phải rất sáng sủa, dưới bóng cây lắc lư, vệt vệt ngọn đèn chiếu tới mặt Bạch Thụ, thâm trầm và sát khí như mưa gió muốn tới.
Tào Dật Nhiên bị bộ dạng này của y khích tới tính hiếu chiến, nói, “Làm sao, muốn tức giận với tôi!”
Bạch Thụ không nói lời nào, nhịn một chút mới nói, “Em rõ ràng nói Tiểu Tề kia chỉ làm một vật thay thế của một người đã chết, sau đó mắt em cứ nhìn chằm chằm cậu ta là có ý gì?”
Tào Dật Nhiên bị y nói cho sửng sốt, đương nhiên cũng biết chột dạ, nhưng lại cảm thấy vô tội, nói, “Anh không phải nói anh thông cảm tôi sao? Tôi nhìn cậu ta một cái, anh liền lên cơn với tôi.”
Bạch Thụ bị hắn chọc muốn hộc máu, có thể thông cảm tâm ý mối tình đầu của hắn với một người đã chết, lẽ nào cũng phải thông cảm hắn về sau còn lom lom nhìn một bản thay thế sao?
Bạch Thụ nói thẳng, “Được. Những lời này của em thật sự có ý tứ, ông đây cũng đi tìm người tới nhìn chằm chằm, trong lòng em là cảm giác gì.”
Tào Dật Nhiên trực tiếp hằm hằm nhìn y, “Anh dám!”
Bạch Thụ nói, “Em thì được, anh lại không được. Em đừng có quá được voi đòi tiên, anh thông cảm em, lẽ nào em không biết cũng nên thông cảm anh sao?”
Sắc mặt Tào Dật Nhiên trắng một hồi đỏ một hồi, suy nghĩ một chút, buông lỏng thái độ, nói, “Được rồi. Là tôi không nên. Thế nhưng, tôi cũng chỉ là nhìn một cái mà thôi, lại không làm gì. Hơn nữa, sau đó cậu ta đi, tôi cũng không đuổi theo. Anh ghen cái gì a!”
Bạch Thụ nói, “Em đã biết là anh ghen, em còn không biết không nên có ý đồ với người khác sao?”
Tào Dật Nhiên buồn bực nói, “Tôi đã nói không có ý đồ với cậu ta, chỉ là nhìn một cái mà thôi. Cmn, lẽ nào ông đây và anh thành quan hệ người yêu, nhìn người khác đều không được. Rốt cuộc anh muốn tôi làm sao bây giờ! Suốt ngày ngồi trong phòng không ra khỏi cửa?”
Bạch Thụ bị câu nói này của Tào Dật Nhiên làm cho giật mình, có chút hữu khí vô lực, dựa vào lưng ghế, nói, “Anh không phải ý đó. Chỉ là, em cũng phải nghĩ cho anh đúng không, những việc em không thể chịu đựng được nếu anh làm, em lại cứ làm.”
Tào Dật Nhiên nghe y nói trong lòng nghẹn, hạ kính xe xuống thông khí, không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức đập vào mặt, khiến hắn rùng mình một cái, thế là Bạch Thụ đóng kính xe lại, lái xe ra đường.
Y vừa lái xe vừa nói, “Em nói với người khác em và anh chỉ là bạn bè bình thường, anh có thể chịu được, thế nhưng, em luôn đi trêu chọc người khác, cái này anh không cách nào nhịn. Lần sau em còn như vậy, anh liền áp dụng thủ đoạn, đến lúc đó em đừng trách anh.”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, hiển nhiên ngó lơ, Bạch Thụ tiên lễ hậu binh*, hắn cảm thấy cho dù y binh thì có thể binh tới nơi nào. Hơn nữa, hắn không thấy mình nhìn người khác có gì sai.