Bạch Thụ và Chu Diên tách ra, tâm trạng y không yên, cả người chìm trong thống khổ nhất thời không rút ra được, cho tới khi xuống thang máy lảo đảo một cái thiếu chút nữa té lộn nhào, đây đối với y là một lần có một không hai, thống khổ của mình, y thường có biện pháp, thế nhưng đau khổ người yêu từng chịu đựng, y lại chỉ có thể biết chuyện từng phát sinh, đau khổ như vậy khắc trên người y yêu.
Y đành chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, thật nhanh chạy về.
Dọc đường đi trong đầu y đều lặp lại câu nói kia của Chu Diên – trường kì bị gia sư nam của hắn dâm loại.
Bạch Thụ đau lòng khó có thể kiềm chế, nghĩ khi đó Tào Dật Nhiên hẳn là thống khổ biết bao, nhưng lại không có ai có thể cho hắn kể ra, có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh.
Khi đó em ấy còn nhỏ như vậy, lại có súc sinh làm chuyện đó với em ấy.
Trước mắt Bạch Thụ giống như xuất hiện Tào Dật Nhiên khi còn bé, hắn quật cường đối mặt với thế giới, trong ánh mắt mang theo chán ghét và bi thương, lại xoay người đưa lưng về phía mọi người nhìn chằm chằm hắn.
Hiện tại y không cách nào tưởng tượng Tào Dật Nhiên kiêu ngạo như vậy rốt cuộc làm thế nào từng bước vác theo bóng ma kia mà trưởng thành như hiện tại, thậm chí y nghĩ, nếu là có cổ máy thời gian, nếu y có thể trở lại quá khứ, y nhất định phải quay về lúc đó, có thể ôm hắn vào lòng, nói cho hắn biết mình sẽ thương hắn cả đời, sẽ bảo vệ hắn.
Bạch Thụ suy nghĩ đầy đầu, đầy đầu là lời an ủi Tào Dật Nhiên, thế nhưng, y cũng biết, y phải làm bộ không biết gì hết, bởi vì Tào Dật Nhiên kiêu ngạo không cho phép bất luận kẻ nào biết, đặc biệt là y.
Chỉ là, chờ y về đến nhà, thật nhanh chạy ào vào phòng ngủ, lại thấy phòng ngủ trống không, chăn bị cuộn lại, còn có một góc chăn rớt xuống đất.
Y sửng sờ đứng ở cửa, lớn tiếng gọi hai tiếng, “Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên, em ở đâu?”
Tiếng vang vẳng trong phòng, đương nhiên không có người trả lời y.
Y mắng một tiếng, lòng như lửa đốt lấy di động ra gọi điện cho Tào Dật Nhiên, nghĩ thầm tối hôm qua mình khiến hắn đau vậy rồi, hiện tại còn chạy đi đâu.
Khi trong lòng Bạch Thụ đều là thương tiếc trân quý yêu thương và ý muốn bảo hộ Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên đang làm cái gì?
Hắn đang ngồi ở quầy bar trong quán rượu uống rượu nói chuyện phiếm.
Lý Vị là người kiến thức rộng rãi, hơn nữa có chút giống Bạch Thụ, vóc người tương đương, diện mục cũng có chút giống, gã chỉ trắng hơn Bạch Thụ một chút, hơn nữa miệng lưỡi trơn tru hơn chút.
Tào Dật Nhiên đang vì một đời đều phải treo cổ trên thân cây Bạch Thụ mà khổ não mê man, có thể có một người đàn ông xa lạ kiến thức rộng rãi lại hài hước nói chuyện phiếm, với hắn mà nói không thể tốt hơn.
Bởi vì cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần uống rượu và vui vẻ là được.
Rượu trước mặt Tào Dật Nhiên không ngừng đưa tới, hắn uống không nhanh, thế nhưng, hắn cùng Lý Vị ngồi rất lâu, cho nên rượu xuống bụng không ít.
Hắn là người có tửu lượng tốt, hơn nữa cũng biết mức độ tửu lượng của mình, còn có chính là chỗ này là quán bar quen, hắn không cảm thấy mình sẽ xảy ra vấn đề gì ở chỗ này, cho nên không để ý buông thả uống rượu.
Lý Vị trên cơ bản không nói về mình, chỉ lung tung kéo một vài chuyện khôi hài của người khác, còn có một ít kiến thức của gã, gã nói chuyện khôi hài khiến người khác thích, Tào Dật Nhiên bưng ly rượu cười ha ha, lúc không cười thì chống đầu nhìn gã, nhìn cái đầu đinh giống Bạch Thụ, và đường nét thoáng giống nhau, cùng với cánh môi khêu gợi phi thường giống nhau.
Lý Vị cũng nhìn Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên là loại người thích hợp đứng xa nhìn cũng thích hợp thưởng thức cự ly gần.
Bởi vì uống rượu trên mặt hắn hơi đỏ, con ngươi sâu thẳm mê ly, mũi cao thẳng, môi được rượu thấm ướt mà đỏ bừng mang theo cảm giác ướt át trơn bóng, chủ yếu nhất là bộ dạng nhàn nhã của hắn tựa trên quầy bar, tựa hồ như không có xương, toàn thân cao thấp lộ ra khí tức lười biếng quyến rũ, nhưng lại có cảm giác cao cao tại thượng cô độc, khiến người ta không thể đơn giản tiếp cận.
Lý Vị chọc hắn cười, sau đó nói mình đói bụng, hỏi Tào Dật Nhiên có muốn vào phòng phía sau cùng ăn chút gì đó không.
Tào Dật Nhiên không xa lạ gì phía sau quán bar này, hắn từng ở lại qua đêm, nhắc tới chuyện này, hắn còn từng cùng quản lý Vạn Phong có nhân duyên sương sớm, bất quá hắn không quá nhớ rõ tình huống cụ thể, có lẽ là chuyện đã lâu lắm.
Hắn đang muốn đáp ứng, điện thoại vang lên, động tác hắn khựng lại, ngồi trở về ghế cao, chân điểm điểm dưới đất, lấy di động ta, hắn phẩy tay với Lý Vị, nói, “Tôi nhận điện thoại.”
Nghe được tiếng chuông là biết của Bạch Thụ, hắn biết câu đầu tiên Bạch Thụ nói là gì, cho nên nói trước, “Sao, về rồi?”
Hắn cho rằng Bạch Thụ sẽ rống hắn, cho nên hoàn toàn đã chuẩn bị tâm lý xong, không nghĩ tới Bạch Thụ lại không rống mình, ngược lại mang theo chút thương tiếc giống như ôn nhu hoặc là ưu thương, ngữ khí thậm chí còn cẩn thận, nói, “Thân thể em khó chịu, muốn cái gì không biết gọi điện cho anh sao, em lại chạy đi đâu.”
Bạch Thụ không rống hắn khiến Tào Dật Nhiên sửng sốt, hắn nghe y nói xong trên mặt thoáng qua mỉm cười còn có vẻ vẻ xấu hổ, nói, “Anh đi lâu như vậy, tôi ở nhà nhàm chán, nên ra ngoài một chút, không nói với anh.”
Bạch Thụ thở phào nhẹ nhõm, nói, “Bây giờ em ở đâu, anh đi đón em. Hoặc là em còn muốn ở ngoài một chút, anh đi với em.”
Tào Dật Nhiên nhìn Lý Vị đứng bên cạnh không đi cười như không cười nhìn hắn, không che giấu nói, “Ở bên trong một quán bar quen, anh muốn tới thì tới đi.” Còn nói địa chỉ.
Bạch Thụ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ việc hắn lại chạy tới quán bar, nói, “Em chờ, anh qua tìm em. Còn có, em ít uống rượu chút, dạ dày em không phải không khỏe sao?” Dừng một chút, nghĩ đến Tào Dật Nhiên có thể không phải uống rượu một mình, liền cảnh giác, “Bên cạnh em có ai? Anh cho em biết, em sau khi say rượu thật sự không tốt, em tốt nhất đừng có uống nữa, có nghe không.”
Tào Dật Nhiên bị y nói cho đen mặt, nói, “Muốn tới thì tới. Anh quản tôi!”
Trực tiếp cúp điện thoại. Hắn đang phiền não vì từ này về sau phải thủ thân cho Bạch Thụ, Bạch Thụ nói vậy chỉ khiến hắn càng bực.
Lý Vị nghe điện thoại của hắn, đứng trước mặt hắn hỏi, “Mới rồi là bạn cậu?”
Gã phỏng chừng đã nghe ra không phải bạn bình thường, nhưng vẫn hỏi.
Tào Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn gã, lại cười, nhướng mi nói, “Không phải bạn bình thường, là bạn trai. Còn có, anh không phải lại hình tôi thích, cho nên, chúng ta làm anh em bình thường là được, anh đừng cưa tôi. Nếu không,…”
Hắn nói đến đây, dừng lại, dùng ngón tay búng một tiếng leng keng lên ly rượu, nói, “Nếu không, tôi không khách khí với anh.”
Lý Vị vì vậy mà cười, nói, “Vậy loại hình cậu thích là loại nào?”
Tào Dật Nhiên sửng sốt, cũng cười, thấy Vạn Phong tới kêu Lý Vị, đoán chừng là gọi gã qua ăn cơm, hắn liền vẫy vẫy tay với Vạn Phong, nói, “A Phong, cậu qua đây.”
Vạn Phong cảm thấy lạ, cười đi tới, hỏi, “Gọi tôi, làm sao?”
Tào Dật Nhiên vẫn ngồi trên ghế chân cao, thần thái kiêu ngoại lại mị hoặc mười phần, hắn vươn cánh tay ôm hông Vạn Phong, ngẩng đầu nhìn y, hướng Lý Vị khiêu khích, “A Phong chỗ anh chính là loại tôi thích, anh muốn nhường cho tôi?”
Vạn Phong sửng sốt một chút mới cười, sờ soạng hai cái bên tai Tào Dật Nhiên, lại ôm đầu hắn, cúi đầu hôn một cái lên trán hắn, nói, “Lại đùa giỡn tính trẻ con? Hay là đùa giỡn tôi?”
Tào Dật Nhiên trực tiếp vỗ mông y, nói, “Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Chướng mắt tôi có đúng không? Tôi ở trên giường từng không làm hài lòng cậu chưa?”
Vạn Phong nghe hắn nói dở khóc dở cười, tựa hồ lại có chút khẩn trương, quay đầu nhìn Lý Vị, một tay Lý Vị cắm trong túi quần, một tay khoác lên quầy bar, đứng đó nhìn hai người, sau đó gã nở nụ cười, lắc đầu, nói, “A Phong ở trên giường ăn khớp với cậu vậy sao? Tôi thật ra không ngại, vui vẻ mà thôi, cậu xem trọng A Phong, A Phong cũng thấy cậu tốt, lẽ nào tôi có thể để ý.” Anh nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, nói, “Bất quá, cậu lại là loại hình tôi thích, chúng ta có thể thử xem, nói không chừng cậu sẽ cảm thấy đổi vị có khi lại có hứng thú.”
Giọng điệu gã cà lơ phất phơ nói câu này, không biết là thật hay giả, bất quá Tào Dật Nhiên không quan tâm là thật hay giả, bởi vì cho tới giờ hắn cho rằng có ai dám động vào hắn.”
Hắn cũng chỉ ôm Vạn Phong xoa nắn, Vạn Phong bị sờ phải vỗ lên mặt hắn vài cái, bảo hắn đừng náo loạn.
Tào Dật Nhiên giống như một hoa hoa công tử chơi vui vừa giống một đứa nhỏ nghịch ngợm không màng thế sự, hắn ôm Vạn Phong cười, sau đó Vạn Phong nói y đói bụng, muốn ăn cơm, Tào Dật Nhiên liền lôi y đi ăn cơm, ngược lại ném Lý Vị vừa rồi trò chuyện ăn ý sang một bên.
Trong một gian phòng rộng lớn thiết trí sang trọng phía sau, trước ghế sofa rộng lớn đặt một cái bàn thấp, mặt trên bày một bàn đồ ăn lớn, cho dù là Tào Dật Nhiên, hắn cũng thấy một bàn đồ ăn lớn như vậy có chút không đúng lúc, dù sao nếu mình không đến, chỉ có hai người ăn, không khỏi khoa trương.
Tào Dật Nhiên ăn không vô, hắn chỉ từ đằng sau ôm lấy Vạn Phong, mềm nhũn ghé trên lưng y, còn muốn Vạn Phong gắp đồ đút hắn ăn.
Lý Vị ngồi trên ghế sofa đơn đối diện, nhìn Tào Dật Nhiên cố ý quậy, hỏi một tiếng, “Cậu ôm A Phong thế kia, bạn trai cậu tới trông thấy không sao?”
Tào Dật Nhiên lung tung vẫy tay, nói, “Kệ y, y muốn tới còn mất một lát nữa. Hơn nữa, tình ý giữa tôi và A Phong, so với y càng lâu dài hơn.”
Nói xong, còn sờ thắt lưng và bụng A Phong hỏi y có đúng không, kỳ thật hắn thích thân thể như Vạn Phong, da trơn trơn mềm mềm, hơn nữa trắng trắng sạch sạch thanh thanh tú tú, chỉ cười với hắn, chưa bao giờ tức giận, bất quá, tuy rằng rất tốt, nhưng Tào Dật Nhiên thấy thế này cũng chỉ là nhân duyên sương sớm mà thôi, không vào được tâm.”
Vạn Phong bị hắn sờ soạng chỉ cười, thế nhưng thật ra có hơi muốn tức giận, bất quá, ở trước mặt Lý Vị, y lại bị Tào Dật Nhiên ôm, cho dù là muốn nửa thật nửa giả giận dữ một chút, hình như cũng không hợp thời điểm, nên chỉ cười, bẹo thắt lưng Tào Dật Nhiên một cái, nói, “Anh đứng đắn một chút. Còn có, anh đổi bạn trai bạn gái nhanh như vậy, giao tình của tôi và anh a, đủ cho đám bạn trai bạn gái của anh cộng lại.”
Y bẹo thắt lưng Tào Dật Nhiên cũng không mạnh, chỉ là đụng một chút, thế nhưng Tào Dật Nhiên lại nhíu mày, không phải có phải đau thật hay không.
Hắn liền thả Vạn Phong ra, tự mình cầm đũa ăn rau, không nói nữa.
Lý Vị thật có hứng thú với tính thất thường của Tào Dật Nhiên, vừa ăn vừa quan sát hắn, trông bộ dạng Tào Dật Nhiên, gã nghĩ có phải hắn bị người làm rồi không, cho nên, ngồi cũng không yên, đi cũng không thẳng.
Tào Dật Nhiên cho rằng phải một lát nữa Bạch Thụ mới có thể tìm tới, không nghĩ tới người này không biết đua xe kiểu gì, hắn cảm thấy sofa còn chưa ngồi nóng, cậu nhân viên kia đã nói có người tên Bạch Thụ đến tìm cậu Tào, hỏi phải làm sao?
Hắn còn chưa trả lời, Bạch Thụ từ đi vào, vừa vào ánh mắt đảo quanh, nhìn qua vài người một lần, sau đó nói với Tào Dật Nhiên, “Còn muốn ngồi với bạn một lát? Hay đi về?”
Mặt Tào Dật Nhiên không có biểu cảm, mà Vạn Phong và Lý Vị thấy Bạch Thụ đều có chút không phản ứng kịp, chủ yếu là không nghĩ tới bạn trai Tào Dật Nhiên là một người đàn ông cao cao to to, hơn nữa da còn tối như vậy, hoàn toàn là một nam nhân rất man giỏi giang lợi hại, cùng tiểu nam sinh thanh tú trong tưởng tượng của họ thật sự khác biệt quá lớn.