Đảo Thanh Mai

Chương 6: Gặp người quen

Biên Tập: Nguyệt Mẫn

Beta: MissTony

Lúc Tôn Nhụy đẩy xe ba bánh nhìn thấy tôi đeo tạp dề đứng ngoài cửa tiệm sách Khí Trời, vẻ mặt như thấy ma giữa ban ngày.

Tôi đặt tấm bảng ghi thông tin chiết khấu lên mặt đất, hỏi cậu ấy ở đây làm gì vậy.

Tôn Nhụy: "Câu này tớ hỏi cậu mới đúng đấy? Cậu ở đây làm gì?"

Tôi cắm hai tay vào trong hai chiếc túi nhỏ trên tạp dề, đáp: "Làm việc."

"Làm việc á?" Tôn Nhụy nghe xong còn kiễng chân nhìn quanh trong tiệm làm bộ như định vào trong: "Tiểu thiếu gia chả lao động bao giờ như cậu mà cũng biết đi làm ấy hả? Ông chủ còn nhận thêm không? Tớ cũng muốn làm ở đây."

Tôn Nhụy luôn cho rằng người thành phố đều là cậu ấm cô chiêu, sống trong mấy toàn nhà cao vút tầng mây, ngày nào cũng có quản gia phục vụ.

Tôi đè bả vai chặn lối đi cậu ấy lại, nói: "Không phải cậu còn đang trông vườn trái cây cho cha cậu sao? Làm thêm cái gì nữa."

Nhà Tôn Nhụy có mấy mẫu đất vườn trồng táo với mơ. Nghỉ lễ thì Tôn Nhụy đã gia nhập vào đội ngũ trông coi vườn trái cây, cứ vào dịp nghỉ lễ là Tôn Nhụy lại tham gia vào đội ngũ canh vườn, đến mùa hái quả còn phải thay nhau gác đêm.

Khi con bé, tôi đã từng tò mò đến đó một lần vào kỳ nghỉ hè, mọi người được phát một cái đèn sáng rực gắn trên đầu, theo chân ba Tôn Nhụy lên tận trên đỉnh núi, vừa đi vừa hô —- Không hỏi mà lấy, ngồi tù mục xương.

Cứ vừa chạy vừa hô như thế mà vang vọng cả núi rừng, nhiều năm trôi qua tôi vẫn còn nhớ như in.

"Người ta cũng muốn làm đồng nghiệp với Văn Ứng mà." Tôn Nhụy chẹp miệng có vẻ rất không cam lòng: "Sau đó ở một nhà kho nhỏ hẹp, trong phòng chứa đồ tạp nham, trong nhà vệ sinh hôi hám, thỏa thích mà làm chuyện..."

Tôi không cần hỏi mà chỉ nhìn vào màu vàng chói lọi trên đầu Tôn Nhụy là đã biết được ý đồ đen tối của cậu ta.

"Đừng có nói tào lao nữa, bán cho xong trái cây của cậu rồi hẵng nghĩ đến chuyện khác đi." Thấy trên đầu xe dắt theo túi nilon, và cân điện tử là tôi biết cậu ấy lại bị ba đuổi đi bán trái cây rồi.

Phút chốc khuôn mặt Tôn Nhụy có hơi hung ác.

"Năm nay cây táo bội thu, táo được mùa, danh hiệu trái cây Tây Thi của tớ cũng vô dụng rồi, gào khản cổ tới trưa còn không bán được mấy cân." Cậu ấy huých khuỷu tay vào người tôi: "Dư Miên nè, chị em giúp đỡ nhau cái đi."

Ai là chị em với cậu.

"Thôi thôi, nhà tớ không nuôi heo, không ăn hết được thì phí lắm." Nhưng mà xét trên phương diện bạn bè thì cũng nên giúp đỡ một chút: "Cho tớ sáu quả đi."

"Ok con dê!" Tôn Nhụy vui sướng chọn cho tôi sáu quả to bự bỏ vào túi, cân xong rồi đưa cho tôi.

"Nhớ phải khen tớ nhiều nhiều trước mặt Văn Ứng đó nha, nhất là mấy cái tính hiền lành trong sáng đáng yêu của tớ ấy."

"Biết rồi." Tôi trả tiền rồi vẫy tay tạm biệt sau đó quay vào trong tiệm.

"Ai táo đây! Táo tươi mới vừa to vừa ngọt đây!" Tôn Nhụy đẩy chiếc xe ba bánh đi xa dần: "Chính tay trái cây Tây Thi hái đây, không ngọt không lấy tiền!"

Tiệm sách Khí Trời mở tiệm vào 9h sáng tới năm giờ chiều thì đóng cửa, Nhạn Không Sơn cứ nhàn nhã như trúng xổ số nên chẳng đoái hoài gì đến việc...

Sau khi ông nội biết tôi có việc làm ban ngày thì lại đồng ý cả tay cả chân, còn đưa tôi một bát trứng luộc nước trà mang sang nhà hàng xóm xem như cảm ơn, cảm ơn Nhạn không Sơn đã phóng thích đã kéo đứa lười như thủi là tôi ra khỏi phòng để tắm nắng tắm gió.

"Sao vừa ra có tí mà đã đem về một túi táo thế?"

Vừa mới mở tiệm nên còn chưa có khách. Làm việc ở tiệm sách được hai ngày, dù không thân thiết sâu đậm gì với Văn Ứng nhưng quen nhau dần thì cũng ngồi buôn dăm ba câu chuyện mỗi lúc rảnh rang.

"Cậu ăn không? Tôi đi rửa cái đã." Tôi giơ túi táo lên cho cậu ta nhìn: "Nhà Tôn Nhụy tự trồng đấy, ngọt cực."

"Cô ấy vừa tới đây à?" Mắt Văn Ứng nhìn ra bên ngoài: "Sách cô ấy cần tôi tìm được rồi, đang nghĩ bao giờ cô ấy mới đến lấy."

"Đi mất rồi, đi bán táo." Tôi hơi chút tò mò: "Cậu ấy nhờ cậu tìm sách gì vậy?"

Văn Ứng kéo ngăn kéo lấy ra một cuốn sách phong cách cổ xưa được khâu lại bằng chỉ, trên tấm bìa xanh nổi bật ba chữ "Kim X Mai" sống động.

Tôi: "..."

Tôn Nhụy, cậu bại lộ ngay từ trong trứng nước rồi.

Sau tiệm sách có một căn phòng lớn, dùng để chất mấy thứ linh tinh làm nhà kho, và được ngăn đôi ra để làm một phòng nghỉ cho nhân viên ăn uống và để đồ.

Rửa sạch táo rồi xếp ngay ngắn vào bát để trên bàn, tôi xoa xoa tay vào tạp dề rồi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Nhạn Không Sơn.

Lướt quanh trong tiệm nhưng không tìm được anh nên tôi đoán rằng hẳn anh đã vào nhà kho bên cạnh, qua xem thử thì quả nhiên ở đó.

Nhạn Không Sơn đang kiểm kê hàng tồn trong nhà kho, mặc dù tôi không biết một đống sách lộn xộn này thì làm sao kiểm kê được, nhưng về tình hay về lý tôi cũng phải đến hỏi một câu là có cần giúp hay không.

"Chủ tiệm, có cần giúp một tay không ạ?"

Nhạn Không Sơn xếp thùng giấy trên mặt đất lên kệ hàng, nghe vậy thì nhìn tôi một chút cũng không từ chối, nhếch cằm ý nói tôi sắp xếp một kệ sách khác.

Đều là sách cũ nên đã có nhiều năm nhất định, nó có mùi do để trong kho một thời gian dài. Lấy những cuốn sách từ kệ hàng trên cao xuống dưới làm tôi hắt hơi mấy cái liền, đột nhiên đuôi mắt tôi trông thấy có một thứ gì đó nho nhỏ màu tro đang từ từ tới gần.

Tôi ngạc nhiên cầm cuốn sách bước đến nhìn thử, kế đó thì mắt tôi chạm đúng mắt chú chuột to cỡ lòng bàn tay.

Những nơi tối tăm và kín mít như nhà kho có chuột cũng là chuyện bình thường. Nhưng với người sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa nuôi hamster bao giờ và con chuột duy nhất từng gặp là Mickey ở công viên trò chơi thì con vật này không phải con chuột, nó là con Godzilla với khuôn mặt của Sadako. Nếu lúc này trên đỉnh đầu tôi hiện lên giá trị SAN thì, nó đã đâm thẳng vào tâm địa cầu rồi.

– Godzilla: quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản.

– Sadako: chị ma đáng eo chui ra từ giếng và chui qua tivi để yêu thương bạn.

– Giá trị San: có thể được coi là sức mạnh tâm linh. Ví dụ, khi bạn thấy thứ gì đó siêu nhiên hoặc khủng khiếp và tinh thần bị kích thích thì số SAN sẽ giảm xuống.

Tôi theo phản xạ có điều kiện cầm đạo cụ duy nhất trong tay ——- quyển sách, ném về phía con chuột kia để tống cổ nó đi.

Nào ngờ trúng thì trúng nhưng cuốn sách mở bung ụp lên con chuột bằng một hình tam giác hoàn hảo, chả có tý sát thương nào.

Nó lúc lắc cái đầu chui từ trong sách ra, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi: "..."

Mặc dù tôi không thấy trị số tâm trạng trên đỉnh đầu động vật, nhưng từ đôi mắt đỏ tươi kia thì tôi vẫn cảm nhận được cơn giận của nó.

Tôi: "...Xin lỗi. Anh, anh sai rồi."

Nó không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, cả người nó ép thấp xuống, một tư thế nom thật là nguy hiểm.

"Anh chủ ơi?" Tôi cũng không dám lớn tiếng quá, chỉ có thể dùng âm lượng mà gần như không thành tiếng để gọi Nhạn Không Sơn.

May mà anh nghe được.

"Hở?"

"Chỗ này..." Tôi mới nói được một nửa thì đột nhiên con chuột kia xồ ra làm tôi sợ chết khiếp, quay người tháo chạy về phía Nhạn Không Sơn: "Cứu em với!!"

Những lúc như thế này lý trí của con người ta chẳng còn đáng nói nữa. Tôi chỉ kịp nhớ ánh mắt kinh ngạc của Nhạn Không Sơn còn khi hoàn hồn thì đã vắt vẻo trên người anh ấy rồi.

Hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng lấy eo của anh, treo trên người anh... giống hệt như con Koala.

Vì lực đẩy mà anh vô thức lùi ra sau mấy bước, để ổn định thăng bằng nên anh đành phải dùng một tay nâng bắp đùi của tôi.

"Dư Miên?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng anh gần như vậy, nó luồn lách vào tai tôi làm đống lông tơ cũng như rung rinh vì hạnh phúc, tạo thành hiệu ứng ASMR sướng đến rùng mình.

– ASMR (Autonomous sensory meridian response): phản ứng kinh tuyến cảm giác tự động, là một cảm giác ngứa ran thường bắt đầu trên da đầu và di chuyển xuống phía sau cổ và cột sống trên.

Tôi càng ôm chặt cổ Nhạn Không Sơn, dùng giọng yếu ớt thì thào với anh: "Có chuột."

Trái tim đập thình thịch thình thịch không chỉ còn vì sợ hãi nữa.

"Chuột?" Hình như Nhạn Không Sơn kiểm tra xung quanh một chút: "Trốn mất rồi."

Tôi hít mũi một cái, gật gật đầu: "Ừm."

Tôi thích chí nằm nhoài trên người anh, chắc hẳn anh đang chờ tôi tự tụt xuống, nhưng đợi hoài đợi mãi đến lúc không chịu nổi nữa đành phải nhắc nhở tôi: "Dư Miên, em có thể xuống được không?"

Haizz, còn định tranh thủ thêm chút nữa.

"Vầng." Tôi buông hai chân đang kẹp lấy eo anh rồi tuột xuống mặt đất, ngượng nghịu gãi má: "Ngại ghê, em hơi sợ mấy thứ này."

Nhạn Không Sơn khom lung cầm gáy cuốn sách vừa mới rơi xuống, nói: "Em ra ngoài đi, tôi ở đây được rồi."

Mặc dù hơi mất mát một chút nhưng tôi vẫn nghe lời anh đi ra ngoài.

Như Tôn Nhụy nói, tỉ lệ khách nữ trong tiệm đông hơn khách nam rất nhiều, không ít những du khách vì hâm mộ tiếng tăm mà đến, tuổi cũng không lớn hơn tôi là bao, vừa vào đã nhìn xung quanh rồi thì thầm với nhau.

"Em đẹp trai, hôm nay chủ tiệm của em có ở đây không?" Một vị khách nữ tóm lấy tôi nhỏ giọng hỏi thăm.

Bởi vì chủ tiệm quá đẹp trai nên trở thành một trong những điểm đến thu hút trên đảo, tiệm sách này cũng hiệu sách này cũng trở nên độc nhất vô nhị.

Tôi ôm sách báo cáo chi tiết: "Ở trong nhà kho ạ."

Vị khách nữ này dường như hơi thất vọng: "Vất vả lắm mới tới được một lần..." Rồi cô quan sát tôi, sau đó thì như phát hiện ra mảnh đất màu mỡ mới: "Em đẹp trai đã có người yêu chưa? Chị có một em gái cũng xứng đôi với em lắm đấy."

"Em không có ý định tìm bạn gái..."

"Em mấy tuổi rồi? Em chị năm nay năm nhất, có thể lớn hơn em một chút nhưng có sao đâu, nữ hơn hai trai hơn một..."

(ý nói nữ lớn tuổi hơn càng biết cách yêu thương, chăm sóc chồng)

Tôi: "..."

Cái chị này, chị phải nghe em nói đã chứ.

Tôi thầm thở dài trong lòng, ra đòn sát thủ: "Em không thích con gái."

Cô ấy ngưng hẳn, há hốc mồm, chỉ số trên đỉnh đầu mau chóng biến thành màu xanh lá cây xấu hổ, ấp úng nói: "À...vậy...vậy sao."

Tôi thấy hẳn cô cũng không có việc gì hỏi nữa nên nói có cần gì thì cứ tìm tôi, sau đó xoay người sang kệ sách bên kia.

Trong lúc tôi xếp những cuốn sách mà khách để lung tung trở lại kệ thì một nhóm người bước vào tiệm, nghe chừng khá là đông, tiếng cười đùa chẳng ý chẳng tứ làm khách hàng trong tiệm đều nhăn nhó ngoái ra nhìn.

Xếp xong cuốn sách cuối cùng, tôi đi về phía nguồn cơn phát ra tiếng động định bụng nhắc họ nhỏ tiếng lại một chút.

"Phó Duy, tự dưng ông rảnh háng đến đây làm gì vậy, cái đảo này có gì hay ho chứ, vừa quê vừa nghèo..."

"Đúng thế, ngay chả khu vui chơi cũng không có, hay là về lại thành phố đi? Tụi mình đi chơi điện tử!"

"Ờ ý ờ ý!"

"Thích thì mấy ông cứ về đi, tôi đi loanh quanh cái đã."

Nghe được giọng nói quen thuộc làm bước chân tôi hơi dừng lại, một ký ức khó chịu lại dâng lên trong lòng, làm đầu tôi ngứa ran lên.

Là Phó Duy và đám người trong lớp, sao bọn họ lại đến đảo Thanh Mai?

Giọng nói mỗi lúc một gần và tôi không muốn chạm mặt họ một chút nào, tôi trở thành một kẻ chạy trốn hèn nhát, tôi... xoay người đi vội về phía kho hàng.

Tôi còn chưa kịp đẩy thì cửa đã được mở ra, Nhạn Không Sơn xuất hiện phía sau cánh cửa, có vẻ là kiểm hàng xong nên chuẩn bị ra ngoài.

Giọng nói phía sau vẫn đang đến gần và chả có thì gian để giải thích, tôi đẩy Nhạn Không Sơn trở lại nhà kho và đóng chặt cửa lại.

Không phải chạm mặt với bạn học cũ, tôi thở phào với cánh cửa đã đóng chặt, lúc này các nơ-ron thần kinh mới được thư giãn.

"Gặp người quen à?"

Nghe thấy giọng nói của Nhạn Không Sơn tôi mới nhớ còn sự tồn tại của anh.

Tôi lúng túng xoay người lại tựa cửa kho hàng, trong khoảnh khắc đó tôi không biết phải thích tình huống này với anh ra làm sao.

"Là bạn học cấp ba của em." Tôi cúi đầu nói.

Nhạn Không Sơn không yêu cầu tôi mở cửa, anh lùi vài bước rồi dựa vào cái kệ phía sau.

"Em không thích họ à?"

Tôi bĩu môi, "Là tụi nó không thích em thì có. Hồi cấp ba, em không được chào đón lắm..."

"Sao lại để bị ghét vậy?"

Chuyện này trước sau gì cũng phải nói, thay vì sau này bị anh ghét thôi/thì thà cứ nói thẳng ngay bây giờ. Nếu anh không chấp nhận được thì tôi cũng chỉ tổn thương ngay bây giờ chứ không tiếp tục hãm sâu nữa.

Tôi mím môi rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay do căng thẳng mà đan xoắn lại.

"Em... thích đàn ông."