Đạo Quân

Chương 149: Rất Dài Rất Dài (1)

Quay người dò xét xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn quanh, tiện tay hái một mớ rêu xanh trên vách giếng, dùng sức ném ra khỏi giếng. 

Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy rêu xanh ném ra liền gật đầu ra hiệu Viên Phương, Viên Phương bước nhanh đi, đánh giá xung quanh rồi nhanh chóng nhảy vào trong giếng. 

- Quận chúa, cô leo xuống không tiện, ta đưa cô xuống. 

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Thương Thục Thanh. 

Thương Thục Thanh khẽ gật đầu. 

- Ừm”. 

Thương Triều Tông lập tức chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo” “Đạo gia, mong bảo vệ tốt cho Thanh nhi. 

Yên tâm, chỉ cần ta còn sẽ không để quận chúa xảy ra chuyện. 

Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn, ngụ ý, cho dù có chuyện gì, trừ phi ta ngã xuống trước. 

Loading...

Lam Như Đình cũng chắp tay nói: 

- Quận chúa, Đạo gia, bảo trọng! 

Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu với Thương Thục Thanh, cùng đi về phía hậu viện. 

Sau khi đi đến quan sát bên giếng, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhấc chưởng lên, nắm rêu bị Viên Cương ném trên mặt đất bị cầm lên, hắn tiện tay ném trở ngược vào trong giếng. Một cánh tay của hắn duỗi ra trực tiếp ôm lấy vòng eo mềm mại của Thương Triều Tông nhảy lên, rơi xuống giếng. 

Thương Triều Tông đứng ở cửa hậu đường nhìn thấy màn này không kìm được nghiến răng. Tuy khi có việc còn chấp nhất nam nữ thụ thụ bất thân gì đó thì có chút cổ hủ quá mức, nhưng ngay trước mặt mình trơ mắt nhìn muội tử của mình bị nam nhân khác ôm như vậy thực sự cũng hơi khó chịu. Thanh nhi vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy! 

Thương Triều Tông không kìm được hỏi: 

- Thanh nhi sáng sớm nào cũng chạy đến chỗ đó, không phải là thích hắn đấy chứ? 

Lam Như Đình ngạc nhiên: 

- Quận chúa là người có chừng mực, có gì vương gia lại nói vậy, lẽ nào đã nhìn thấy manh mối gì? 

Thương Triều Tông phát hiện mình hơi lỡ lời, loại chuyện này sao có thể nói lung tung, sẽ hại đến sự trong sạch của muội muội, xấu hổ khoát tay: 

- Không có, là ta nghĩ nhiều rồi! 

Bản thân Thương Thục Thanh cũng bị cái ôm đột ngột này của Ngưu Hữu Đạo làm cho giật nảy mình, cơ thể căng cứng. 

Vừa vào trong giếng, Ngưu Hữu Đạo lập tức thi pháp, khí cơ phóng ra ngoài mượn lực nổi của không khí, đưa theo Thương Thục Thanh từ không trung chậm rãi đáp xuống. 

Dính sát một nam nhân ở khoảng cách gần như vậy còn bị nam nhân đó ôm, cảm nhận được khuỷu tay cường tráng của nam nhân, còn cả khí tức của giống đực kia, suy nghĩ của Thương Thục Thanh hơi lộn xộn, tim đập rộn lên. 

Ngưu Hữu Đạo dường như cảm nhận được nhịp tim của nàng hơi tăng tốc, nhẹ giọng an ủi một câu: 

- Đừng sợ, không sao đâu. 

Cái giếng chứa nước này không cạn, hắn cứ tưởng cách nhảy xuống trực tiếp này đã dọa đối phương. 

Bay đến chỗ lối vào, một tay đánh lên tường cửa, tiện tay đẩy Thương Thục Thanh vào trước còn mình lách người vào sau. 

Hai người vừa tiến vào Viên Cương đã cho cửa trở về vị trí cũ. 

Thương Thục Thanh chậm rãi hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, chỉ chỉ tảng đá trong máng đá bên cạnh, nói: 

- Phải đưa nó về vị trí cũ, nếu không cửa vào rất dễ bị phát hiện. 

Nàng muốn tự mình động thủ nhưng biết sức nặng của tảng đá kia nàng không thể tùy tiện đẩy được. 

Viên Cương trở tay về, nắm chặt một đầu của tảng đá kéo một phát. Tảng đá hơn hai trăm cân kịch một tiếng quay trở về, nằm lại trong khe, không cần phải lo lắng bị dịch vị trí. 

Viên Cương thu tay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo tìm kiếm gì đó xung quanh, nhắc: 

- Đã tìm rồi, ở đây chỉ có một bó đuốc. 

Ngưu Hữu Đạo nghiêng người nhường đường, phẩy tay ra hiệu gã đi trước mở đường, quay đầu lại hỏi Thương Thục Thanh: 

- Sao chỉ có một bó đuốc? 

- Ở một vị trí dọc đường có cất giữ một lượng đuốc lớn, đủ cho hơn nghìn người sử dụng. 

Thương Thục Thanh đáp, lại tò mò hỏi: 

- Đạo gia, trên người người không có “tiểu nguyệt” sao? 

Ngưu Hữu Đạo haha nói: 

- Hồ điệp phát sáng đó chỉ nhận một chủ, ta vẫn chưa có cơ hội nuôi nó, hôm nào đó chắc chắn phải nuôi một con. 

Hắn không có, Viên Phương chưa từng tiếp xúc cũng không có, cả nhóm chỉ có thể tạm thời đi lên trước nhờ vào bó đuốc trong tay Viên Cương. 

Ánh lửa như dao ảnh trong địa đạo, con đường bằng bậc thang đá dưới chân uốn lượn không quy tắc, xem chừng phải đi xuống sâu mấy trăm thước nữa, cuối cùng loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: