Lời tốt không linh lời xấu lại linh. Đào Nhạn Quân ngày đó thuận miệng nói một câu, không nghĩ đến lại trở thành sự thực. Lăng Nhàn Vân ngủ một giấc, ngày hôm sau thật đúng là không bước xuống giường. Gần đây thời tiết quả thật nóng hơn so với mấy ngày trước, hắn chạy tới chạy lui ra một thân mồ hôi, lại duỗi chân ngâm vào trong hồ nước lạnh ngắt, kết quả bị cảm lạnh, nửa đêm lại bắt đầu sốt.

Tuy sốt đến mơ hồ, hắn vẫn nhớ phân phó Thu Nhi không được để Đào Nhạn Quân biết, lại không nghĩ đến, hơn nửa đêm, trong phòng hắn đèn đuốc sáng trưng, bọn hạ nhân chạy tới chạy lui, hai bên chỉ cách nhau một giàn hoa, đã sớm kinh động đến Đào Nhạn Quân. Khoác lên áo choàng Đông Nhi chuẩn bị, chạy đến bên cạnh Lăng Nhàn Vân, nhìn gương mặt ngày thường thiếu hụt huyết sắc nay bị sốt đến đỏ lên, thở dài một tiếng, ngồi cạnh mép giường với Lăng Nhàn Vân một đêm. Mãi đến bình minh, thấy hắn hạ sốt mới trở lại phòng ngủ.

Lúc Đào Nhạn Quân tới, Lăng Nhàn Vân đã sốt đến mơ mơ màng màng, nằm ở trên giường mê man, chỉ thấp thoáng cảm thấy có người giúp hắn lau mồ hôi, uy dược cho hắn. Mặc dù không biết là Đào Nhạn Quân, hắn lại cảm giác được một khoảng yên bình không nói rõ được, rồi lại tiếp tục ngủ.

Tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng ngày thứ hai, Lăng Nhàn Vân vừa mở mắt, thấy bên giường ngồi một người, vội hô một tiếng: “Nhạn Quân…” Lời còn chưa dứt, mắt nhìn thấy rõ người đó, nhận ra không phải Đào Nhạn Quân, khuôn mặt ngay lập tức tràn đầy thất vọng.

“Yêu, xem ra ta không được hoan nghênh a!” Người đó đứng lên, mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, hé ra khuôn mặt tươi cười mang theo vài phần tà tính, chính là Sở vương thúc.

Lăng Nhàn Vân nghiêng đầu nhìn xung quanh phòng, không thấy Đào Nhạn Quân, cảm thấy càng khó chịu, rầu rĩ nói: “Ngươi tới làm cái gì? Ôn tổng quản nói cho ngươi biết ta ở trong này?”

Sở vương thúc bị bộ dáng rõ ràng không chào đón của Lăng Nhàn Vân làm khó chịu, nói: “Miễn bàn Ôn tổng quản của ngươi. Hắn thật là tốt, ta Sở vương thúc đến tận cửa muốn gặp ngươi, hắn lại dám ngăn cản ta. Nếu không phải để cho ngươi chút mặt mũi, ta liền… Quên đi, không đề cập tới hắn. Ta nói ngươi cái kẻ dối trá này, lấy cớ ở Lăng phủ dưỡng bệnh, nguyên lai lại chạy tới nơi này cùng tình nhân khanh khanh ta ta. Nếu không phải một người bạn của ta vừa vặn ở bên trong sơn trang thấy ngươi, ta còn không biết ngươi đến nơi này tìm khoái hoạt.”

Lăng Nhàn Vân “Hừ” một tiếng, nói: “Nguyên lai gần đây trong sơn trang đột nhiên nhiều hơn không ít du khách, là người ngươi phái tới đi.”

“Đương nhiên là ta. Ngươi đường đường là một thượng khanh đại phu, xuất môn lại chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vương thái hậu nàng còn không đem đầu của ta chặt xuống.” Sở vương thúc đột nhiên như kẻ trộm cười rộ lên, tiến đến trước mặt Lăng Nhàn Vân, “Ta nói ngươi rốt cuộc thông suốt rồi à? Khí trời thế này, làm sao có thể bị cảm lạnh, không phải là làm kịch liệt đến mức phát sốt đi? Nói nói, người đó là ai? Công phu thế nào? Ngươi hài lòng không?”

Lăng Nhàn Vân khuôn mặt trước tiên đỏ lên, sau đó liền dùng hết sức đẩy gương mặt như kẻ trộm của Sở vương thúc ra. Kỳ thực hắn bị bệnh nên vô lực, mặc dù có dùng hết sức bất quá cũng chỉ đẩy ra được một chút.

Sở vương thúc nhờ kinh nghiệm giường chiếu đã luyện được một đôi mắt gian tà, vừa thấy thần tình này của Lăng Nhàn Vân, liền nhìn thấu sự thực, một bộ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ các ngươi lại ngây thơ đến mức chỉ nắm tay hay sao?”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lăng Nhàn Vân cầm áo kéo trở lại.

“Nói, ngươi bình thường cùng những …. Luyến đồng ấy là làm như thế nào?”

Sở vương thúc rõ ràng ngẩn ra, sau đó bưng bụng cười ha hả. Lăng Nhàn Vân bị hắn cười đến không còn chút thể diện, suýt nữa nhảy xuống giường đá hắn mấy cái. Cố gắng chống đỡ thân thể mấy lần cũng không có khí lực đứng lên, hắn đành phải trừng mắt hung ác nhìn cái tên nam nhân đang cười không dứt. Có cái gì buồn cười chứ, hắn chẳng qua là chưa làm qua thôi, cho nên mới khiêm tốn hỏi thăm kẻ đi trước.

“Ngươi cười đủ chưa?”

Qua một nén hương, còn không thấy Sở vương thúc ngừng cười, Lăng Nhàn Vân rốt cuộc nổi giận, mặt nhăn lại, trừng mắt, thanh âm phát ra cũng bức người. Sở vương thúc cũng không phải Đào Nhạn Quân, Lăng Nhàn Vân nào có tâm tình hoà nhã, đem bộ dáng hay dùng trên triều ra, rốt cuộc khiến Sở vương thúc ngừng cười.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười. Chúng ta nói chính sự đi.”

“Chính sự?” Lăng Nhàn Vân ngẩn ra. Hắn tỉnh dậy không thấy Đào Nhạn Quân chỉ cảm thấy thất vọng, đột ngột nhìn thấy Sở vương thúc nhất thời cũng chưa nghĩ nhiều. Lúc này hắn mới bừng tỉnh, hiển nhiên, Sở vương thúc nếu vô sự sẽ không lên tam bảo điện[1].

“Ta nghĩ… Ngươi chắc không phải vì để ý những… người tới tìm ta bị giết trong sơn cốc hôm qua đi?”

Sở vương thúc phất tay, ý vị thâm trường nói: “Những người đó không phải hướng ngươi tới, cần gì ta phải nhiều chuyện.”

“Không phải hướng ta tới… Chẳng lẽ là hướng Nhạn Quân!?” Lăng Nhàn Vân xoa xoa thái dương, hắn căn bản nghĩ những người đó là hướng hắn tới. Hiện tại Sở vương thúc nói như thế, hắn trái lại kinh hãi, lập tức nghĩ nếu không phải hướng hắn đến, tự nhiên là hướng về Đào Nhạn Quân, lập tức trong lòng náo loạn.

Sở vương thúc đem hắn nhéo về, hắc hắc cười nói: “Yêu yêu yêu, đụng chuyện liên quan tới ái nhân liền trở nên không lãnh tĩnh. Yên tâm, đám người kia cũng đã diệt, chỉ là chủ mưu đằng sau, ngươi phải đi hỏi tình nhân của ngươi một chút, có lẽ trong lòng y hiểu rõ. Chúng ta trước nói chính sự, ta hôm nay tới tìm ngươi, là vì Liễu Nguyên Khanh.”

Lúc Lăng Nhàn Vân thấy Sở vương thúc nói đến Liễu Nguyên Khanh, thần sắc trên mặt lại biến chuyển, không khỏi kinh ngạc nói: “Thế nào, hắn còn chưa quay về Tấn quốc?”

“Chẳng những chưa quay về, hắn còn hướng vương thái hậu cùng hoàng thượng dâng lên hàng cứu trợ Cẩm Châu. Lương thực này vốn là Tấn quốc quyên tặng, vương thái hậu cùng chư vị đại thần sau khi thương nghị, cho rằng không thể cự tuyệt, bèn đáp ứng, ngày mai hắn liền khởi hành.”

Lăng Nhàn Vân lần thứ hai xoa xoa thái dương, thân thể không khỏe vốn không thích hợp suy nghĩ sâu xa, cố gắng hết sức tự nhiên là loáng thoáng đau đầu, một hồi lâu mới nói: “Liễu Nguyên Khanh này chẳng lẽ có âm mưu khác? Không đúng, Cẩm Châu tuy là nơi giàu có và đông đúc của quốc gia ta, nhưng tuyệt không phải là binh gia chiến địa. Hắn dù có đến, cũng không thăm dò được gì… Cứu giúp thiên tai, chẳng lẽ là muốn mua nhân tâm? Thế nhưng Cẩm Châu là nội địa của quốc gia ta, muốn thu mua nhân tâm cũng vô dụng…”

“Cho dù Liễu Nguyên Khanh vì cái gì cũng được, lần này, đích thân ta sẽ theo dõi hắn. Mặc kệ hắn giảo hoạt bao nhiêu cũng chạy không khỏi lòng bàn tay ta.” Sở vương thúc hắc hắc cười, giọng điệu toan tính.

Lăng Nhàn Vân đang rất đau đầu, thấy Sở vương thúc cam đoan cũng yên tâm. Liễu Nguyên Khanh dù là nhiều thủ đoạn hơn, nhưng vị Sở vương thúc trước mắt này cũng không phải người thường, ra vẻ ngu ngốc là số một, những năm gần đây không biết đã khiến cho bao nhiêu người bị hắn lừa. Phen này đi Cẩm Châu, nếu suy xét kĩ càng, ngược lại Liễu Nguyên Khanh mới chính là kẻ cần cầu phúc.

“Nếu như thế, các người ngày mai khởi hành, ta cũng sẽ trở về.”

Sở vương thúc đi, tự nhiên Lăng Nhàn Vân phải quay về chủ trì đại cục. Tuy nói là chức trách phải làm, chỉ là lần này đi, cũng không biết bao giờ có lại những ngày nhàn nhã giống như bây giờ, hắn ít nhiều có chút không tình nguyện.

“Được, ngươi cũng tranh thủ những ngày này dưỡng bệnh cho tốt. Cũng may đã hạ sốt, nằm hai ngày sẽ tốt. Sau khi trở về ngươi cũng chú ý, ít động tâm tư vào những chuyện không trọng yếu, đừng ngại để tình nhân của ngươi động não nhiều một chút, tương lai… Sợ là không thiếu phu xướng phụ tùy.” Thấy mục đích đã đạt, Sở vương thúc cũng sẽ không quấy rối nữa, liền cáo từ. Đi đến cửa, hắn lại quay đầu, tà tà cười, “Đợi ta từ Cẩm Châu về, hỏi lại hai ngươi… Người nào là phu? Người nào là phụ?”

Một gối đầu từ trước mặt bay đến, Sở vương thúc nhẹ nhàng chụp lấy, cười lớn vén rèm mà đi.

“Ngươi trở lại cho ta…” Lăng Nhàn Vân sau khi đánh mất gối đầu, trên khuôn mặt mặc dù đỏ bừng lên vẫn không quên một chuyện, liền đem Sở vương thúc gọi về.

“Ngươi… Còn không có nói cho ta biết… Chuyện kia… Là làm như thế nào?”

Sở vương thúc bật cười, vội vàng che miệng, nhịn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi bất lực?”

Lăng Nhàn Vân đảo mắt, nói: “Ta làm sao có thể bất lực? Ta là hỏi ngươi làm thế nào mới có thể khiến… Khiến hắn cảm thấy thoải mái?” Càng về sau ngữ thanh càng thấp xuống, biết là một chuyện, làm thật lại là một chuyện khác. Đã nhiều ngày nay tuy cùng Đào Nhạn Quân vừa lại thân vừa sờ, thế nhưng trước sau vẫn không dám làm tới mức đó. Đào Nhạn Quân cự tuyệt là một nguyên nhân, nhưng hắn không muốn khiến Đào Nhạn Quân tổn thương mới là nguyên nhân chủ yếu.

Sở vương thúc lần thứ hai cười, nhìn thấy Lăng Nhàn Vân khốn quẫn thỉnh giáo, bộ dáng này rất khó gặp, hắn liền ôm bụng cười nửa ngày, mãi đến khi thấy Lăng Nhàn Vân sắc mặt càng lúc càng khó coi, mới miễn cưỡng ngừng cười, thì thầm bên tai Lăng Nhàn Vân hơn nửa canh giờ, mới lại cười lớn đi xa.

Lăng Nhàn Vân nằm ở trên giường, trên khuôn mặt một chốc biến hồng, một chốc thì thất thần, một chốc lại toét miệng cười. Mãi đến Thu Nhi tiến đến, hắn mới khôi phục trạng thái bình thường.

Dù rằng Lăng Nhàn Vân đã khẳng định Đào Nhạn Quân chính là tình nhân của mình, nhưng mãi đến trước khi rời đi một khắc, hắn mới quyết định chủ động hướng Đào Nhạn Quân thẳng thắn nói về việc Liễu Nguyên Khanh đến Sở quốc, cũng nói luôn việc hàng cứu trợ Cẩm Châu. Tuy nhiên, việc hắn từng tận lực che giấu việc Liễu Nguyên Khanh đến Sở quốc, chỉ cần người hơi có đầu óc cũng biết là trăm triệu không thể nói ra.

Đào Nhạn Quân không nói gì, chỉ là từ khóe miệng chậm rãi mở ra một mạt tiếu ý, khiến Lăng Nhàn Vân càng nhìn ngực càng rét run. Rùng mình một cái, hắn chỉ nghĩ là tự mình chột dạ, lại không có để ý đến mạt cười này của Đào Nhạn Quân thực ra là một mạt cười lạnh.

Về Lăng phủ, Lăng Nhàn Vân bị Đào Nhạn Quân ép ngoan ngoãn nghỉ ngơi hơn một tháng, thiếu chút nữa làm cho hắn buồn chán đến chết. Trong cung phái người đến thăm bệnh, lại bị Ôn tổng quản lấy lí do không được quấy rối đuổi khéo, nhưng vẫn đưa tới một đống lớn công văn. Đào Nhạn Quân cầm bút phết hai ba cái, vô cùng tốc độ xử lý đống công văn đó, khiến cằm Lăng Nhàn Vân đều không thể khép. Lúc đầu hắn còn hơi hoài nghi, liền nhân lúc Đào Nhạn Quân không chú ý lén lút xem mấy quyển công văn đã phê tốt. Mãi sau đó, hắn cũng không nói gì, yên tâm thoải mái mà đem việc này đều giao cho Đào Nhạn Quân xử lý.

Mà hắn thì ỷ ở bên cạnh Đào Nhạn Quân, nghe Đông Nhi dùng thanh âm ngọt ngào ôn nhu giúp Đào Nhạn Quân đọc công văn, rảnh rỗi phất tay bảo Thu nhi dâng trà. Nói là nghỉ một chút, thực chất là đem hai nha đầu đuổi đi, lấy cớ xoa bóp cho Đào Nhạn Quân, kỳ thực là thừa dịp ăn đậu hũ. Vừa xoa xoa, hai tay liền từ trên vai xoa tới trước ngực, từ y phục xoa tới trong quần áo. Từ phương diện nào đó mà nói, hành động này của Lăng Nhàn Vân là giữa ban ngày ban mặt trắng trợn cầu hoan, đáng tiếc luôn không thể thực hiện được, đôi tay kẻ trộm luôn bị Đào Nhạn Quân chặn ngang đẩy ra, trực tiếp đưa hắn đẩy ra ngoài cửa, sau đó gọi Đông Nhi và, rồi “phanh” một tiếng đóng lại cánh cửa ngay trước mặt hắn.

Lăng Nhàn Vân đành phải ủ rũ tránh ra. Cầu hoan không được, đó cũng không sao, tuy rằng bị mắng “Tham sắc không tham mệnh”, chung quy Đào Nhạn Quân cũng vì quan tâm thân thể hắn, dù bị cự tuyệt trong lòng hắn cũng vui vẻ. Chỉ là bắt đầu từ ngày hôm qua, Đào Nhạn Quân đột nhiên không để ý hắn. Mỗi ngày sau khi xử lý xong công văn, y liền đóng kín cửa thư phòng, không để bất kì người nào đi vào, ngay cả ăn cũng chỉ để Đông Nhi đặt thức ăn ở cửa, mãi cho đến đêm mới đi ra, Lăng Nhàn Vân muốn nói chuyện thân mật với y một hồi cũng không được.

Hắn đợi vô ích cả buổi trước cửa phòng đóng chặt của Đào Nhạn Quân, rầu rĩ không vui quay về nằm trên giường bất động được một lúc thì Yến đại phu đến tái khám cho hắn.

Bắt mạch xong, Yến đại phu nhẹ nhàng vuốt râu, nhìn Lăng Nhàn Vân nói: “Đại nhân tháng trước bị cảm lạnh, từ lâu đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nay, thân thể đã rất tốt. Chỉ là chẳng biết tại sao, trước ngực gần đây sinh ra một cỗ ngột ngạt mãi không tiêu tán, đại nhân phải chăng có chuyện giữ trong lòng?”

“Ôi…” Lăng Nhàn Vân rầu rĩ thở dài. Đào Nhạn Quân phớt lờ hắn, hắn cũng lười đến mức nói cũng không muốn nói.

Ôn tổng quản đứng bên cạnh kéo y phục Yến đại phu, tỏ ý muốn ra bên ngoài nói chuyện. Yến đại phu ngầm hiểu, thu thập hòm thuốc theo Ôn tổng quản đi ra.

Ôn tổng quản nói: “Yến đại phu, ta hỏi ngươi một câu, thân thể đại nhân có thể chịu được chuyện đó không?”

“Nếu như giống hiện tại, hảo hảo điều trị thì mỗi tháng đại khái có thể làm một hai lần. Đương nhiên, loại sự tình này kích động tâm mạch cực điểm, có thể không dính tới thì tốt nhất vẫn đừng dính tới.” Yến đại phu trầm ngâm một hồi mới đáp.

Ôn tổng quản hé ra khuôn mặt già khắc khổ, nói: “Đại nhân vẫn còn trẻ, tinh lực tràn trề, trong lòng lại vô cùng yêu Sở Đào tiên sinh, mỗi ngày vành tai và tóc mai động chạm, làm sao tâm hắn lại không động? Sở đào tiên sinh cũng là không kềm nổi, sợ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, liền cố ý lạnh nhạt với đại nhân, đại nhân trong lòng tích khí là do đó mà đến.”

Yến đại phu không nhịn được liền cười ha hả, vỗ vỗ vai Ôn tổng quản, nói: “Thì ra là thế. Yên tâm, ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Ôn tổng quản vội hỏi.

Yến đại phu thần thần bí bí từ trong hòm thuốc lấy ra một bao dược, nói: “Lần trước không ngươi phải bảo ta làm si tình dược sao. Ai nha, chính là cái này, nghìn lượng bạc một bao, đại nhân nhà ngươi nếu như dùng thuốc này, chỉ cần một bao, tin chắc Sở Đào tiên sinh không có khả năng không để ý đến hắn.”

Ôn tổng quản lặng người, không thể tưởng được một câu nói đùa lúc đầu, Yến đại phu lại thực sự làm ra cái gì si tình dược, hồ nghi nhìn gói thuốc, Ôn tổng quản nói: “Nghìn lượng bạc một bao, ngươi giật tiền a… Ngươi có cần lấy gương soi cái bộ dáng hiện tại của ngươi không, hệt như một tên côn đồ.”

Yến đại phu bị câu nói kia của Ôn tổng quản làm bực bội đến râu đều rung lên, quay người lại đi vào phòng Lăng Nhàn Vân.

“Chưa thấy qua tổng quản nào nhỏ mọn giống như ngươi, để ta xem đại nhân nhà ngươi có cho ta nghìn lượng bạc này hay không.”

Ôn tổng quản nhìn bóng Yến đại phu, nhướng mắt. Nếu thuốc này thực sự dùng được, đừng nói nghìn lượng bạc, sợ là vạn lượng bạc đại nhân nhà mình cũng không nói hai lời dâng lên liền. Nghĩ đến đây, Ôn tổng quản đột nhiên kinh hãi, tranh thủ thời gian lớn tiếng nói: “Yến đại phu, dược của ngươi có tác dụng phụ không?”

Trả lời hắn chính là tiếng đóng cửa của Yến lang trung cùng biểu tình phẫn nộ vì bị chất vấn. Không bao lâu, Yến đại phu cười trào phúng đi ra, nâng tay liền đưa cho Ôn tổng quản xem ngân phiếu Lăng Nhàn Vân tự tay viết, không nhiều không ít vừa vặn một ngàn hai lượng bạc.

Ôn tổng quản cầm lấy tờ giấy, vừa thấy chữ phía trên rồng bay phượng múa, hiển nhiên là Lăng Nhàn Vân ở trạng thái cực độ hưng phấn hạ bút, không khỏi hung ác nói: “Chưa được bao lâu, ngươi liền lừa được một ngàn hai lượng bạc, sao không dứt khoát đổi nghề làm lừa đảo luôn đi.”

Yến đại phu đắc ý cười, nói: “Ngươi lão đầu này, có phải đố kị hay không? Ngươi làm trong phủ này hơn mười năm, bổng lộc chắc cũng không có nhiều như vậy đi. Hãy bớt sàm ngôn đi, mau lấy bạc đến.”

Ôn tổng quản tức giận, hâm hực đi thanh toán ngân phiếu nghìn lượng bạc, ném vào người Yến đại phu, nói: “Ngươi cứ vui vẻ đi. Nếu như dược đó vô dụng, ta bắt ngươi đem tiền này nhổ ra.”

Yến đại phu đảo mắt, nói: “Ngươi cứ chờ đỏ mắt đi, hắc hắc… Đúng rồi, cái này ngươi cầm đưa cho Sở Đào tiên sinh.” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy được gấp kĩ càng.

“Đây là cái gì?”

“Thần chú của si tình dược, nhưng đừng mở ra, mở rồi sẽ không linh.”

Thiệt hay giả vậy? Ôn tổng quản nửa tin nửa ngờ nhìn tờ giấy này.

“Ngươi rốt cuộc làm cái quỷ gì?”

Yến đại phu thần bí làm cái tư thế cấm nói, cười châm biếm cáo từ. Ôn tổng quản cầm tờ giấy nhìn trước nhìn sau, do dự rất lâu, vẫn là đưa cho Đào Nhạn Quân thì hơn.

Đào Nhạn Quân còn ở trong thư phòng không có đi ra, nha đầu Đông Nhi ngồi ở bên ngoài buồn chán ngắm hoa, vừa nhìn thấy Ôn tổng quản, liền đứng lên.

Ôn tổng quản nhìn nhanh qua cửa phòng, hỏi: “Đại nhân nhà ngươi đã nhiều ngày ở trong phòng như vậy rốt cuộclà đang làm cái gì?” Tuy nói là tận lực lạnh nhạt Lăng Nhàn Vân, nhưng có phải đã làm quá mức rồi không?

Đông Nhi lắc đầu, nói: “Mỗi lần đưa cơm đến, đại nhân đều ghé vào trên bàn viết cái gì đó. Đông Nhi biết chữ không nhiều, không biết tiên sinh viết cái gì.”

Hỏi cũng không hỏi, Ôn tổng quản đi qua gõ cửa.

“Sở Đào tiên sinh, lão nô có chút việc muốn thương lượng, có thể mở cửa hay không?”

“Ôn tổng quản.” Cửa mở, Đào Nhạn Quân xuất hiện tại cửa. Không biết mấy ngày nay y làm gì, trên khuôn mặt có chút tiều tụy.

“Khụ khụ…” Ôn tổng quản hắng giọng một cái, đem tờ giấy kia giao cho Đào Nhạn Quân, đem sự tình giải thích một lần.

Đào Nhạn Quân vừa nghe xong, bật cười ra tiếng, nói: “Trên đời này thế nào sẽ có dược như vậy, Yến đại phu đang chọc các người thôi… A, không đúng, không đúng…”

Nói còn chưa dứt lời, Đào Nhạn Quân liền xông ra ngoài.

“Nhàn Vân, không được uống dược đó…” Đào Nhạn Quân một cước đá văng cửa phòng Lăng Nhàn Vân, vọt vào.

“Ách? Nhạn Quân!” Lăng Nhàn Vân quay đầu, trong tay đang bưng một chén thuốc nhỏ, thấy Đào Nhạn Quân lập tức lộ ra tiếu dung.

Đào Nhạn Quân đưa tay đoạt lấy chén thuốc trong tay hắn, vừa thấy hắn cả bã dược cũng không lưu lại, sắc mặt liền một hồi xanh một hồi trắng. Nhìn hai má Lăng Nhàn Vân dần dần hiện ra một mạt ửng hồng, cũng biết muốn khiến hắn đem dược nhổ ra là không có khả năng, y sốt ruột mở tờ giấy trong tay, suýt nữa té xỉu.

“Vọng ngôn si tình, thật là xuân tình, chuyện gì đến sẽ đến, cứ thuận theo tự nhiên. Thân thể trẻ trung, cưỡng chế vô ích, tích tụ lâu ngày, ngược lại có hại.” Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: “Nghe tiếng Đào gia trước giờ mềm mỏng ôn hòa, giỏi nhất trị thương, tiên sinh nên dốc sức.”

“Nhạn Quân, ngươi nhìn cái gì?” Cũng không biết là bị dược ảnh hưởng, hay là theo thói quen, Lăng Nhàn Vân cọ cọ bên cạnh Đào Nhạn Quân, ôm lấy lưng y xoa xoa bóp bóp.

Vận dụng nội lưc, đem tờ giấy cầm trong tay bóp nát, Đào Nhạn Quân bực bội nói không ra lời.

“Nhạn Quân, ngươi tức giận?” Lăng Nhàn Vân vươn tay sờ sờ mặt Đào Nhạn Quân, “Không nên tức giận, Yến đại phu nói, chỉ cần ta uống thuốc này, ngươi liền không bao giờ… phớt lờ ta nữa, cũng sẽ không ly khai ta. Nhạn Quân, ta phi thường phi thường thích ngươi, ngươi đừng phớt lờ ta, cũng không cần rời khỏi ta, được không?”

“Ngu ngốc! Đây là xuân dược, ngươi đã bị cái tên đại phu giang hồ kia lừa.” Đào Nhạn Quân nhận ra nhiệt độ cơ thể Lăng Nhàn Vân tựa hồ so với bình thường nóng hơn một chút, liền biết dược đã bắt đầu có hiệu lực. Dù rằng bực bội muốn đem Lăng Nhàn Vân đẩy ra, nhưng cảm giác vô lực từ đáy lòng sinh ra lại làm cho hắn vô cùng bất lực, cuối cùng đều phải dâng đến tay tên ngu ngốc này. Vung tay lên, đem cánh cửa bị y đá đóng lại, nghĩ nghĩ, cả cửa sổ cũng đóng luôn, trong phòng ngay lập tức tối sầm lại.

“Nhạn Quân, thế nào đóng cửa sổ, như vậy rất nóng a…” Lăng Nhàn Vân kéo kéo y phục, lộ ra xương quai xanh, làn da từ trước đến nay không thấy ánh dương quang trắng đến nỗi có một ít chói mắt.

Hai ngày trước sau một trận mưa thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, đóng cửa sổ cũng sẽ không cảm thấy oi bức. Rõ ràng là dược đã phát tác trong cơ thể Lăng Nhàn Vân, Đào Nhạn Quân tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, lại bị động tác của Lăng Nhàn Vân làm sợ giật thót mình, hắn đang lung tung cởi bỏ y phục.

“Ngươi ngu ngốc như vậy, bảo ta phải làm sao?” Đào Nhạn Quân bất lực đưa tay giúp hắn giải khai đai lưng, trong lòng lại tính toán đợi lát nữa nên làm như thế nào mới có thể săn sóc đến thân thể Lăng Nhàn Vân.

Lăng Nhàn Vân lúc này đã có chút thần trí mơ hồ, trong cơ thể tán loạn từng đợt nhiệt khí khiến hắn bất an. Tuy rằng biết mình muốn cái gì, hắn cũng không dám tùy tiện động thủ động cước với Đào Nhạn Quân, sợ Đào Nhạn Quân lại tiếp tục phớt lờ hắn them mấy ngày, đành phải ở trên người mình cấu xé lung tung quần áo. Đào Nhạn Quân chủ động giúp hắn cởi áo, khiến trong lòng hắn một hồi mừng thầm. Biết Đào Nhạn Quân đã đồng ý, hai tay hắn lập tức không khách khí đi cởi bỏ y phục Đào Nhạn Quân.

Hắn cởi lung tung như vậy, đương nhiên là cởi không được. Cơ thể khô nóng không ngừng tăng lên, khiến hắn càng vội vàng. Trong lòng quýnh cả lên, hắn thẳng thắn vứt bỏ ý nghĩ cởi quần áo, dán vào trên người Đào Nhạn Quân, hung hăng hôn môi Đào Nhạn Quân. Phiền muộn vài ngày nay dường như phải phát tiết hết trong cái hôn này, hắn dụng lực đến nỗi môi Đào Nhạn Quân bị xuất huyết, tất cả đều bị Lăng Nhàn Vân không khách khí hút hết.

Tên đại phu giang hồ chết tiệt!

Ai biết Lăng Nhàn Vân sau khi uống thuốc, khí lực lại lớn như vậy. Hắn hai tay nâng gáy y, khiến y vô pháp dời đi đôi môi bị hôn đến phát đau, Đào Nhạn Quân cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng to. Nhận ra tim của Lăng Nhàn Vân đập vô cùng lợi hại, sợ hắn kích động phát bệnh, Đào Nhạn Quân liền áp tay vào ngực hắn để truyền nội lực. Vừa mới ổn định tâm mạch chuyển động không ngừng của Lăng Nhàn Vân, Đào Nhạn Quân đã bị hắn *** bộc phát đẩy ngã, nửa người nằm trên bàn.

“Đừng ở chỗ này…” Tốt xấu cũng nên đến trên giường đi, Đào Nhạn Quân vội nói. Chưa nói hết câu môi đã bị ngăn chặn, y một chữ cũng nói không được, cho dù nói ra, chỉ sợ Lăng Nhàn Vân cũng nghe không vào. Đào Nhạn Quân đành phải bất lực chấp nhận, thầm vui mừng vì đã đóng hết các cửa.

Lăng Nhàn Vân hôn môi vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn. Trong hai người hiện tại chỉ có tay hắn chuyển động, suýt nữa xé rách vạt áo Đào Nhạn Quân. Nhìn thấy trước ngực hai điểm, hắn lúc này bị dục vọng làm mê muội lại thấp thoáng nhớ tới lời chỉ dạy của Sở vương thúc, muốn cho Nhạn Quân cũng thoải mái, có ý nghĩ này, hắn không chút do dự cúi người liếm lộng một điểm, một điểm khác thì nắm ở trong tay liên tục xoa bóp.

Đào Nhạn Quân lúc này mới thở ra một hơi thở, liền hét ầm lên: “Hỗn đản, ngươi nhẹ nhàng…”

Này đâu phải là dạo đầu, rõ ràng là đem đầu nhũ của y biến thành miếng thịt đặt trước mặt trên bàn cơm. Lăng Nhàn Vân nghe Đào Nhạn Quân kêu ré lên chói tai, sợ tới mức ngẩng đầu lên, mù mịt nhìn Đào Nhạn Quân, tựa hồ không hiểu y vì sao lớn tiếng như vậy. Dừng lại một chút, lại đem đầu chôn xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đầu nhũ đã bị hắn cắn tới phiếm ra tia máu.

Đào Nhạn Quân thân thể run lên, tựa hồ đầu nhũ vừa chịu chà đạp lại được mềm mại liếm lộng, cảm thấy khoái lạc, lại hưng phấn mà dần dần cứng rắn. Lăng Nhàn Vân cũng cảm giác được, lại liếm một tý, bỗng nhiên phát hiện như vậy thì hiệu quả tựa hồ tốt hơn, lập tức ra sức liếm lên.

“Ngươi là cẩu nha…” Đào Nhạn Quân lại rống lên, vừa mới bắt đầu còn bị liếm ra vài phần cảm giác, thế nhưng nếu cứ liên tục như vậy liền khó chịu. Nghĩ muốn vặn vẹo thân thể báo cho Lăng Nhàn Vân biết, nhưng hai tay không thể động làm hạn chế động tác của y. Đào Nhạn Quân hiện tại hối hận, sớm biết rằng sẽ như vậy, không bằng y động thủ nhanh hơn một chút, áp đảo tên ngu ngốc này.

“Nhạn Quân không thích?” Lăng Nhàn Vân hoang mang, thanh âm bởi vì cố nén *** mà biến thành khan, nghe vào lại dẫn theo vài phần mị hoặc.

Đào Nhạn Quân nghe đến trong lòng rung động, không nghĩ đến lúc Lăng Nhàn Vân động tình thanh âm lại câu nhân như thế, bực tức trong lòng vô thức tiêu tán, mắng thầm một tiếng “Ngu ngốc “, nâng chân cọ cọ hạ phúc của hắn, cái này hắn nên minh bạch mới tốt.

Lăng Nhàn Vân quả nhiên thụ giáo, lập tức lĩnh ngộ, hắc hắc ngây ngô cười đưa tay về phía quần Đào Nhạn Quân. Quần cởi ra, Đào Nhạn Quân theo bản năng nâng hai chân ôm lấy thắt lưng Lăng Nhàn Vân, nỗ lực điều chỉnh tư thế tốt, tận lực tự mình thả lỏng. Lăng Nhàn Vân với chuyện này còn mới lạ, có lẽ vẫn sẽ ăn một hồi đau. Nhưng không ngờ Lăng Nhàn Vân cũng không có lập tức tự mình giải khai quần, ngược lại đứng thẳng lên.

“A?” Không biết Lăng Nhàn Vân muốn làm cái gì, Đào Nhạn Quân không thể không nới lỏng chân. Bởi vì hai tay không thể ly khai ngực Lăng Nhàn Vân, thân thể hắn cũng ngồi dậy theo.

“Muốn cho Nhạn Quân thoải mái…” Lăng Nhàn Vân cười cười với Đào Nhạn Quân, gương mặt bởi vì *** lộ ra mạt đỏ ửng, sau đó cúi đầu, ngậm vào dục vọng của Đào Nhạn Quân.

“A!” Thật sâu hít một hơi, Đào Nhạn Quân kinh ngạc nhìn Lăng Nhàn Vân, không nghĩ đến hắn sẽ làm như thế, trong lúc nhất thời thất thần. Chưa bao giờ trải nghiệm qua khoang miệng ấm áp, lưỡi mềm nhẵn, y nhanh chóng bị châm ngòi ***, nước da dần dần phiếm hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ mơ màng màng.

“Ân a… Ô…”

Cảm giác hạnh phúc giờ khắc này tràn ngập toàn thân. Tên ngu ngốc Nhàn Vân này, dưới kích thích của xuân dược, không ngờ lại còn có thể nhớ muốn cho y thoải mái. Tuy rằng kỹ thuật còn nhiều khuyết điểm, thế nhưng phần tâm ý này, cũng là nghìn tìm vạn kiếm khó thấy. Người sẽ che chở y, một phần chân tình y từ nhỏ mơ ước, rõ ràng đang ở trước mắt.

“Ngu ngốc, đến đây đi… Ân…” Vô pháp tự chủ rên dài, Đào Nhạn Quân lần thứ hai mở chân, nơi tư mật hoàn toàn phơi bày trước mặt Lăng Nhàn Vân. Động khẩu hồng nhạt nho nhỏ, trái qua kích thích ***, liền hé ra mời gọi trong im lặng.

Lăng Nhàn Vân liếm liếm môi của mình, rốt cuộc không nhịn được. Dục vọng của hắn cũng sớm đã nóng bỏng như lửa, lúc này được Đào Nhạn Quân gật đầu đồng ý, liền thẳng lưng, hung hăng sáp đi vào.

“A… Hỗn đản, ngươi nhẹ nhàng…” Không một chút ngoài ý muốn, Đào Nhạn Quân lần thứ hai hét ầm lên. Chỉ là một tiếng này, so với tiếng trước kia vẫn thê thảm hơn vài phần. Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng không tưởng được… lại đau như thế. Y cũng không phải chưa từng trải qua, chết tiệt, không thể tưởng được hỗn đản này nhìn bề ngoài nhu nhược, chỗ kia lại so với trong tưởng tượng lớn hơn nhiều, đau quá…

“Lăng Nhàn Vân, ngươi dừng lại cho ta… Dừng lại a… Ngươi… Ngươi sau này đừng nghĩ trở lên giường của ta… A…”

Sự tình đều đã tới mức này, Lăng Nhàn Vân không có khả năng dừng lại, dược tính của xuân dược lúc này mới phát huy triệt để, ngoài điên cuồng đoạt lấy ra, hắn nhất định nghe không được tiếng la của Đào Nhạn Quân. Cho dù nghe được, hắn cũng không để ý, không lên giường thì không lên giường, cái bàn này cũng không tệ, chiều cao lớn nhỏ vừa tốt…