Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Từ cái đêm Giang Ba xảy ra chuyện đó, biến cố cứ như nước vỡ đê mà ùa về, không thể ngăn chặn, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ngay cả tư duy của mình, Đàm Trình phát hiện cậu cũng không thể tự khống chế.

Đúng là con trai sẽ không cẩn thận như con gái, nhưng cũng không thể sơ ý đến mức dây thừng cứu mạng đứt lúc nào cũng không biết. Cho dù cậu có si mê khảo cổ đến mức nào cũng không thể sơ sảy như thế Đàm Trình vẫn quý trọng mạng sống của mình, không thể ẩu tả như vậy được.

Lúc này đã hoàn toàn rời xa thôn Ninh Hóa, tới thành Tây An rồi, Đàm Trình mới phát hiện ra.

Rõ ràng lúc vào, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân cẩn thận, không kể đến bẫy rập, trên đường cũng có thể có những con yêu ma quỷ quái hãm hại cậu. Nhưng đi một lúc, cậu chẳng hiểu vì sao như bị thôi miên mà hoàn toàn sa đà vào địa cung. 

Giống như có một thế lực vô hình thôi thúc cậu tiến về phía trước, khống chế suy nghĩ của cậu, làm cậu hoàn toàn tập trung vào lăng mộ kia. 

Có quá nhiều bí ẩn, lại có quá nhiều cậu không dám đụng vào, tỉ như những con oán quỷ trong đường hầm, tỉ như thế lực vô hình kiểm soát tư duy của cậu, còn có….

Còn có người đế vương mang theo một nụ cười nhạt bất cần đời kia…

Nhớ đến cảnh người chậm rãi mở mắt, tim Đàm Trình chợt đập dồn dập.

Một cái chớp mắt đó, cậu đã nghĩ, người tỉnh dậy vì cậu…. 

Đàm Trình “Haizzzzz” một cái thật dài trong phòng tắm nãy giờ chỉ có tiếng nước róc rách, nước ấm rót xuống cơ thể lạnh băng, trôi sạch đi bùn đất nơi cổ mộ, mệt mỏi hôm nay cũng coi như được tiêu tan đi một chút.

Nhưng gánh nặng trong tim hai tháng qua vẫn không được dỡ bỏ đi phần nào.

Mới vừa lau khô tóc, Đàm Trình đã nhận được điện của Trương Tuấn,“Cậu sửa soạn ra ngoài đi, mình gặp nhau ở chỗ tảng đá điêu khắc ở cổng Bắc, đến quán ăn khuya ăn uống gì đó. Ngày mai thứ bảy vừa lúc nghỉ ngơi.”

“Ok” Đàm Trình vừa vắt khăn lông vừa nói: “Có hai đứa mình thôi hả?”

“Có Ngô Hải với anh Đường nữa, cậu tranh thủ nha, hai người đó đới cổng Bắc rồi.””

“Được rồi, tôi ra cửa ngay đây.”

Dập điện thoại, vừa rút thẻ chìa khóa cắm sau cửa phòng, đèn phòng đã tắt hết. Phòng của nghiên cứu sinh có hai giường, một người đã dọn ra nên Đàm Trình chỉ có một mình. Bạn cùng phòng đầu năm kết hôn, nên dọn ra ngoài ở với vợ. Nghiên cứu sinh năm 3 ít ai còn ở lại trường học. Tính ra Đàm Trình đã ở một mình nửa năm rồi. Người với người kể cũng lạ, giống như cậu, Ngô Hải với Đường Gia Minh đi, vì không cùng một tổ công tác cũng không phải cùng lớp, cách đây không lâu còn nói chuyện với nhau chưa được mười câu, giờ mới có mấy ngày, đã giống như hội bạn thân mấy năm.

Tây An ban đêm nhiệt độ khá thấp, với cả vừa mưa nên không khí ẩm ướt, gió đêm thổi lên rất mát mẻ.

Nhịp sống ở Tây An không hối hả như những thành thị phát đạt kinh tế khác vùng duyên hải. Chảy trong người Tây An vẫn là dòng máu thong dong đĩnh đạc, làm việc không hấp tấp của người xưa, hòa quyện với không khí cố đô hơn ngàn năm lịch sử, làm say mê lòng người.

Đàm Trình rất thích không khí như vậy.

(giống kiểu nhàn nhã thong dong của dân cố đô Huế mình, trừ việc họ chạy xe nhanh vl bằng gương mặt ko cảm xúc và ko biết bóp thắng :) ) 

Cổng Bắc trường học cũng không xa ký túc xá, Đàm Trình đi bộ 5 phút đã thấy ba người đứng dưới tượng đá. Cậu giơ tay phất phất gọi họ.

“Lẹ lên lẹ lên. Chậm quá, tôi sắp chết đói rồi nè.”

Chậm quá? Mới có 5 phút đồng hồ! Nhưng mà Đàm Trình cũng không nói ra miệng, chỉ cười, liếc Trương Tuấn nói: “Hôm nay tôi mời, các cậu có thể tranh thủ ních nhiều vào bụng một chút.” Cậu cũng muốn cảm ơn ba người đã cứu mạng cậu.

Mấy ly bia xuống bụng, Trương Tuấn vốn nói nhiều nhất bọn đã “mở đài”:

“À đúng rồi Ngô Hải. Cậu tốt nghiệp xong thì về nhà hay vẫn ở đây?”

Ngô Hải dụi mắt, thở dài: “Tôi định ở đây, theo đội khảo cổ khai quật xong cổ mộ thôn Ninh Hóa này……. Sau đó, định về bảo tàng lịch sử Khai Phong ở đó làm việc.”

“Hà Nam? Tưởng nhà cậu ở Quảng Châu?” Đàm Trình uống hớp bia, hỏi.

“Đúng là ở Quảng Châu…… Nhà Hiểu Mai ở Hà Nam, cô ấy là con gái một, trong nhà chỉ còn ba mẹ cô ấy.”

Ý Ngô Hải, Đàm Trình cũng hiểu được, chỉ là…….

“Vậy bố mẹ cậu thì sao? Họ ở Quảng Châu mà?”

“Bố mẹ tôi đều có công việc, việc ở thôn Ninh Hóa này tôi nghĩ cũng không xong trước 5 năm nữa đâu, nên sau 5 năm, tôi cũng 30, ba mẹ cũng vừa lúc về hưu, đến lúc đó cũng có thể dẫn họ đến Hà Nam dưỡng già luôn.”

Trương Tuấn nhịn không được hỏi tiếp nói: “Vậy cậu và bạn gái……”

“Là do tôi sai.”

Ngô Hải nói xong thì cau mày không muốn nói tiếp. Cái chết của Trương Hiểu Mai là đả kích rất lớn với cậu ta. Trương Hiểu mai cho dù chết cũng muốn giết Ngô Hải, Đàm Trình nghĩ, e là cô ấy tự sát cũng là vì Ngô Hải……

Chuyện cũng đã qua, sự tình người khác họ cũng không tư cách quản, nên đề tài này dừng ở đây.

Ăn ăn uống uống một hồi lâu, không ai nói gì, mọi người lại rơi vào im lặng, một lúc sau Đường Gia Minh quay sang Đàm Trình hỏi: “Cái dây thừng kia vì sao đứt vậy? Còn nữa, lúc tụi này vào thấy cửa đại môn dù có khóa đồng cũng đã bị mở ra, chuyện gì đã xảy ra thế?”

Lắc lắc đầu, Đàm Trình thở dài: “Em cũng không để ý dây đứt từ khi nào, từ lúc bước vào địa cung là em không còn chú ý gì cả……”

“Cậu không nghĩ sẽ quay lại luôn à?”

“Phải…mà.. Khoan đã……” Đàm Trình đang chuẩn bị trả lời bỗng nhiên nhớ tới, không phải cậu không nghĩ sẽ quay về, khi đó cậu thấy cửa đá đóng, còn bị chặn bằng khóa đồng. Nhưng trong nháy mắt, cửa đá đã kẽo kẹt tự mở ra.

Như là có thế lực gì quỷ dị thúc giục cậu tiến vào nơi sâu nhất của phần mộ, không cho cậu quay đầu lại…….

Nghĩ vậy, Đàm Trình lại cảm thấy ớn lạnh, cả người rịn một tầng mồ hôi,

Thấy Đàm Trình đột nhiên tái mét mặt, Trương Tuấn vỗ vai Đàm Trình, kêu lên: “Sao thế! Sao mặt trắng bệch thế kia?”

Hít sâu một hơi, Đàm Trình nhìn ba người trước mặt, “Không có việc gì.”

“Có..có phải cậu đã thấy thứ gì trong mộ đó không?”

Ngô Hải ước hỏi một câu.

Há miệng thở dốc, Đàm Trình cuối cùng cũng vẫn không nói chuyện đã nhìn thấy linh hồn của chủ nhân ngôi mộ. “Không, chỉ là cảm thấy cổ mộ quá quỷ dị, nếu các cậu không kéo tôi đi chắc tôi cũng bỏ mạng ở đó.”

“Câu cũng từng cứu tôi mà, coi như huề nhau.” Ngô Hải vỗ vỗ vai Đàm Trình.

Đường Gia Minh đứng dậy cười nói: “Ăn no chưa? No rồi thì về sớm. Ngày mai thứ bảy, vất vả cả tuần mới được nghỉ ngơi, nên về ngủ sớm,mấy chuyện này để thứ hai rồi nói, không gấp.”

Gọi chủ quán đến tính tiền, Đàm Trình nói: “Ừm, cuối tuần nên nghỉ ngơi.”

Đến khi ai về nhà nấy xong xuôi cả, Đàm Trình cũng về lại phòng ngủ một mình, nhưng không thể nào ngủ được, lăn qua lộn lại, chỉ cần nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh lúc cậu đẩy nắp quan tài ra.

Vừa rồi không nói chuyện chủ nhân ngôi mộ cho ba người kia, là do Đàm Trình nghĩ sợ mấy chuyện ma quỷ nói ra họ không tin, mà có tin cũng làm họ sợ hãi lo lắng hơn. Còn lý do thật sự, chỉ sợ là bạn thân cậu cũng không rõ. Từ lúc từ mộ ra, cậu cứ có cảm giác không an tâm. Nếu không phải vì quá nguy hiểm, cậu đã muốn ngay lập tức quay lại khu mộ để xác nhận, người đó có phải do cậu tưởng tượng ra hay không, có phải là chủ nhân ngôi mộ hay không.

Người là ai, Người là đế vương triều đại kia phải không, Người tại vị bao lâu, chết đi thế nào……. Rõ ràng trông Người còn trẻ lắm. …..

Có rất nhiều câu hỏi mà đáp án ở ngay trước mắt, nhưng vì lý do an toàn lại không thể đụng vào, Đàm Trình không cam lòng.

Nghĩ vậy, Đàm Trình ngồi dậy,

Như để nén lại sự nôn nóng của mình, Đàm Trình siết chặt song sắt trên mép giường, thấp giọng nói:

“Ngày mai đi, ngày mai mình lại đến xem thử……”

Đêm đã khuya, bóng tối bao phủ hết mọi ngóc ngách trong phòng, ánh trăng bị gió thổi mây qua che khuất, chỉ còn lại một vệt sáng nhờ nhờ…… Không có gió đêm, bốn phía đen đặc lại tĩnh lặng như tờ, tựa hồ như chẳng còn bất cứ sinh vật sống nào nữa…….

Định là sáng hôm sau đến thôn Ninh Hóa sớm, nhưng Đàm Trình vừa dậy còn chưa kịp chải răng rửa mặt, đã nhận được một cuộc điện thoại của phó cục cảnh sát Khương Bình kia.

“Tôi có người bạn giới thiệu cho một pháp sư, pháp sư đó nói là muốn tới khu mộ xem thử, nên định nhờ cậu dẫn vào bên trong, tại dù gì các cậu cũng quen đường đi nước bước hơn mà phải không?”

“Pháp sư?!” Đàm Trình kinh ngạc nói: “Tại sao anh lại tìm pháp sư?”

“Thì đội khảo cổ mấy cậu bảo khu mộ này có ma quỷ mà?” Khương Bình bên kia đầu dây bật lửa châm một điếu thuốc, nhíu mày nói “Ông ta là bạn tôi giới thiệu, nghe bảo pháp sư giỏi lắm. Ha ha, tôi cũng tò mò muốn xem cảnh pháp sư trừ tà đây. Chúng tôi đang ở thôn Ninh Hóa, cậu qua đây nhanh đi.”

“Mẹ nó, anh bị điên rồi!”

Đàm Trình gần như là rống lên, rồi xách ba lô chạy vội ra ngoài bắt xe đến thẳng thôn Ninh Hóa.

Cái gì pháp sư, cái gì mà trừ tà! Con mẹ nó, mấy người muốn làm cái gì!

Lo cho ai ai cũng biết rồi đó =]]] 

À hông hiểu hệ nghiên cứu sinh ngành khảo cổ là sao nhưng dựa vào tuổi thì chắc là học sau đại học, lúc đầu mình tưởng ĐT học đại học năm 3 nhưng lại bảo 25 tuổi rồi, nên ra trường cộng thêm 3 năm là ra NCS năm 3… 

p/s: Mặc Pi sà chết năm 29 tuổi, nên dù tính 25-29 hay 25-1629 thì ĐT cũng đc dán nhãn gâu gâu niên hạ hết á  =]]]