8h tối,Danh Dương mới từ công ty trở về,anh cho xe chạy vào sân,thím Hoa nhanh chóng đóng cửa cổng lại,

Vừa vào tới phòng khách,Danh Dương liền nhận ra sự có mặt của mẹ mình,anh hơi ngạc nhiên.

- mẹ,sao mẹ lại ở đây?mẹ tới lâu chưa?

Bà Ánh cười đon đả với con trai.

- mẹ đến từ lúc sáng sớm cơ,...hôm nay lại làm thêm giờ hả Dương?về muộn như vậy?

Danh Dương nghi hoặc nhìn mẹ,mắt liếc liếc xung quanh.

- cô ta đâu mẹ?

Bà Ánh thản nhiên đáp.

- mẹ đuổi đi rồi,

Danh Dương khó tin nhìn mẹ mình.

- mẹ nói sao cơ?đuổi đi rồi sao?

- ừm,đằng nào chẳng phải đi,đi sớm hơn hay muộn hơn thì có khác gì nhau đâu?mẹ vốn đã muốn tống cổ con nhỏ đó từ lâu rồi,để cho nó ở không 3 tháng,....quá lợi cho cô ta đi....

- mẹ,...li hôn là chuyện sớm muộn,nhưng cũng không nên đuổi cô ta đi như vậy chứ? Nhà họ Hoàng cũng là chỗ có máu mặt,mẹ làm như vậy e là không được...

- sao không được?nhà chúng ta mà còn phải sợ bọn họ sao?hơn nữa con nhỏ đó cũng chỉ là con nuôi do nhà họ lượm về từ cô nhi viện,vậy mà còn mặt dày gả con gái cho con,mẹ thật không biết con với bố con nghĩ gì mà lại đồng ý cưới nó,con làm vậy,không sợ Hải Yến biết được sẽ rất đau lòng hay sao?

Danh Dương chau mày,đầu có chút ảo não.nhìn mẹ kiên nhẫn nói.

- mẹ không hiểu được đâu?con cũng đâu muốn cưới cô ta,chỉ là bất đắc dĩ thôi,li hôn sẽ là chuyện trong nay mai,hiện tại con muốn lợi dụng cô ta,nắm thóp bố cô ta,con sẽ lật đổ ông ta hoàn toàn,rồi lập tức li hôn...

Bà Ánh nghe con trai nói vậy thì có chút yên tâm nhưng vẫn không tránh khỏi nôn nóng.

- con định lợi dụng con bé đó thế nào?bao giờ mới li hôn được?

- mẹ đừng vội,con tự có cách của con,không lâu đâu?ít nhất là trước khi Hải Yến trở về,

- nhưng mẹ lỡ đuổi nó đi rồi,...

- mẹ đừng lo,..cô ta có về bên đó,bố mẹ cô ta cũng sẽ bắt cô ta trở lại đây thôi,...

Trong ánh mắt Danh Dương đầy sự tính toán,..

Cả bà Ánh cũng trở nên phấn khởi hẳn...

Danh Dương nào có biết,bên ngoài cánh cổng,Phi Phương vẫn ngồi thu lu phía sau bức tường,ngủ thiếp đi,cô ngốc nghếch đến mức,ngồi ở chỗ đó rất lâu,từ lúc bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà,cô đã luôn luôn ngồi ở đó,..

Đến lúc bị muỗi cắn không chịu nổi mới bừng tỉnh,mở mắt ra thì trời đã tối đen,trăng đã lên cao,soi sáng hình bóng nhỏ bé,cô đơn của cô....

Cả người đau ê ẩm,đầu váng,mắt hoa,bụng sôi ùng ục vì đói...

Thân người cô thoáng động đậy,liền phát hiện 2 chân đã tê cứng,nhúc nhích không nổi...Phi Phương cắn răng đứng dậy,cơn đau mỏi ập tới khiến cô nhăn mặt,..

Phải 1 lúc sau cô mới thấy khá hơn 1 chút,bụng vẫn thi nhau réo rắt liên hồi,...

Phi Phương đói bụng đến mức tay chân run lẩy bẩy,trong người lại không có 1 đồng 1 cắc nào,cô đi lò mò ra khỏi bức tường,men tới cánh cổng sắt cao cao,ngay cả sức trèo còn không có nữa,...

Cô bị mẹ chồng đuổi đi rồi?nhưng lại không thể về nhà?

Phi Phương bỗng nhiên cười khổ sở,chồng gét bỏ?mẹ chồng gét bỏ?cả giúp việc cũng gét luôn cô nữa,

Bố mẹ nuôi thì không cho trở về,

Cô làm người thật thất bại.....

Phi Phương cười,xót xa cho số phận mình....

Thời gian cứ thế trôi đi không ngừng,đêm càng khuya....bóng dáng lẻ loi,cô đơn của Phi Phương càng trở nên nhỏ bé,yếu đuối trong đêm.....không ai biết đến sự tồn tại của cô lúc này.....

Cũng tại thời điểm đó,1 mình Danh Dương đứng lặng lẽ bên cửa sổ,đưa mắt nhìn bầu trời trăng sáng bên ngoài,âm thầm theo đuổi suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu...

Cả Phi Phương cùng Danh Dương...

Rõ ràng chỉ cách nhau có 1 khoảng sân....nhưng lại giống như ở 2 thế giới,vĩnh viễn không lại gần nhau được... mãi xa vời...vô tận....

Sáng,Danh Dương đã dậy khỏi giường,mặc âu phục thẳng tắp,tuy là tổng giám đốc điều hành 1 công ty lớn,là sếp,nhưng anh lại không có thói quen đi muộn,anh luôn luôn tuân thủ giờ giấc,hơn hết,anh là 1 người rất có tinh thần,trách nhiệm cao....

Dưới lầu,thím Hoa đã chuẩn bị sẵn điểm tâm sáng,nhưng Danh Dương chỉ nhìn 1 cái rồi đi thẳng ra ô tô,thím Hoa định khuyên nhủ,nhưng lại thôi...

Tính của cậu chủ xưa nay đều như vậy?

Danh Dương lái xe đi ra cổng,mắt anh vô tình nhìn lướt qua gương chiếu hậu,không ngờ lại phát hiện ra Phi Phương ngồi co ro 1 cục ngay cạnh cổng,túi hành lí đặt bên cạnh,cả người cô không nhúc nhích,giống như đang ngủ....

Danh Dương dừng xe lại,bước xuống,tiến tới gần Phi Phương,dùng mũi chân lay lay cô.

- này....này cô.... sáng rồi,dậy đi...

Không có phản ứng,Danh Dương ngồi xổm xuống,quan sát cô.

Mặt tái nhợt,môi trắng bệch,.. cả người vì dầm sương cả đêm mà tái đi,...trông chẳng có tí sức sống nào...

Không phải cô ta ngồi đây ngủ cả đêm chứ?

- này....cô tỉnh dậy đi....

Danh Dương lay mạnh khiến cả người Phi Phương đổ ngã ra đất....

không kịp nghĩ ngợi anh vội bế thốc cô trên tay,lao vào biệt thự....trong lòng không hiểu sao lại hơi hoảng hốt...

Lần thứ 2,Danh Dương bấm số gọi cho bác sĩ Chung.

15 phút sau,bác sĩ Chung đã có mặt,

Sau khi khám cho Phi Phương xong bác sĩ Chung nhanh chóng truyền nước cho cô,Phi Phương mới đỡ hơn 1 chút,nhưng vẫn chưa tỉnh lại...

Bác sĩ Chung đi ra,nói với Danh Dương.

- sao lại để vợ cậu thành ra như vậy?

- cô ta thế nào?

- cảm lạnh,suy nhược cơ thể,kiệt sức...tạm thời tôi đang chuyền nước,rất nhanh sẽ ổn thôi...

- bao giờ cô ta tỉnh lại?

- tỉnh ngay thôi,nhưng mà nhớ sau khi vợ cậu tỉnh thì nấu cho cô ấy bát cháo,ăn lúc còn nóng nhé,..

- được rồi,anh về đi...

Bác sĩ chung không nói thêm gì nữa mà đi nhanh ra ngoài...

Danh Dương đưa mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của cô ở trên giường,sau đó đi ra cửa,bỗng nhiên lại nghe tiếng nói yếu ớt cất lên.

- Mạc....Danh Dương,tôi...tôi có chuyện muốn xin anh.

Danh Dương ngạc nhiên quay qua nhìn...

Phi Phương đã tỉnh lại,cô đang nhìn anh,ánh mắt khẩn khoản...

Danh Dương không lên tiếng mà im lặng nhìn cô.Phi Phương tiếp tục nói.

- xin anh....đừng đuổi tôi đi,được không?để tôi ở lại được không?chỉ cần đừng đuổi tôi,..tôi có thể làm việc,tôi sẽ không lười nhác....sẽ làm việc chăm chỉ,...được không?

Giọng cô lúc này nghe thật yếu ớt làm sao?Danh Dương tự dưng lại không biết nên nói gì?

Anh chán gét cô?chỉ cần có cơ hội liền không tiếc sỉ nhục cô, nhưng bây giờ,đối với lời cầu xin này lại không thể cự tuyệt cô,...

Điều đó khiến anh rất không vui,anh chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài,không muốn nhìn thấy cô nữa,tâm tư hơi bấn loạn...

Phi Phương không từ bỏ,gọi với theo.

- anh đồng ý không?chỉ cần cho tôi ở đây,tôi sẽ không làm phiền tới anh đâu?

Danh Dương buông 1 câu

- nghỉ ngơi 1 chút đi,đừng nói nhiều....ngày nào cô còn là vợ tôi,cô không phải đi đâu hết.

Danh Dương đi thẳng xuống lầu,dặn dò thím Hoa.

- thím nấu cho cô ta 1 bát cháo,mang lên phòng,tối tôi sẽ trở lại,..nhớ đó.

Thím Hoa vâng dạ rồi lập tức đi nấu cháo...

Mấy ngày trôi qua,kể từ cái hôm đó,mẹ chồng Phi Phương đều không xuất hiện,gây khó dễ cho cô thêm lần nào nữa,nhưng ngược lại mọi công việc trong biệt thự thím Hoa đều giao hết cho Phi Phương làm,...cô làm việc quần quật cả ngày,lau chui 3 tầng nhà 1 ngày mấy lần,dọn dẹp,giặt cũng phải bằng tay....thím Hoa chỉ việc đi siêu thi mua đồ ăn,còn lại Phi Phương cũng phải nấu,

Mỗi tối Danh Dương từ công ty trở về đều ăn qua 1 chút,mỗi lần anh ăn thì Phi Phương biết điều mà tránh đi chỗ khác,không để anh nhìn thấy mình,...Danh Dương cũng không hề để ý,dạo này có vẻ anh rất bận rộn....

Đến lúc Phi phương ăn cơm thì nồi cơm trống trơn,chỉ còn thừa 1 ít dưới đáy nồi,...thức ăn cũng chẳng còn chút nào,

Phi Phương thoáng buồn rầu,đành vét số cơm còn sót lại cho vào miệng,vừa ăn vừa khóc,

Cô ôm bụng đói đi lên phòng,lúc đi qua cửa chính liền nghe tiếng loáng thoáng của thím Hoa với ai đó.Phi Phương dừng bước,đi tới gần,lắng tai nghe.

- dạ...da...bà chủ,tôi vẫn làm theo những gì bà bảo mà....vâng,cô ta làm việc cả ngày,tôi cũng đổ hết thức ăn đi,chỉ để lại ít cơm trắng,đảm bảo cô ta không chết đói được,nhưng cũng đủ khổ sở......

Phi Phương đứng chôn chân tại đó,....lòng nguội lạnh?

Thì ra là vậy?

Cô đáng gét đến mức như vậy sao? Đến mức cơm cũng không muốn cho cô ăn no....

Tiếng cười của thím Hoa vang lên khe khẽ,Phi Phương quay đầu bước lên lầu,vừa bước vào phòng,còn chưa kịp lên giường thì điện thoại trên bàn đổ chuông...

Phi Phương đưa máy lên nghe.

- alo...

- alo,Phi Phương,là bố đây?

Phi phương đưa tay ôm lấy cái bụng xẹp lép,đầu rối rắm.

- bố,bố gọi giờ này.....có gì không ạ?

- con rể đâu?

- dạ....anh ấy đang ngủ ạ,...

- chuyện kia,con làm đến đâu rồi?2 ngày nữa là dự án kia tiến hành rồi,con đã lấy được cái usb mà bố dặn chưa?

Bụng dưới của cô chợt quặn lên,Phi Phương nói nhỏ,mặt tái đi.

- bố....con...con chưa lấy được...

- chẳng phải con rể ngủ rồi ư?đây là cơ hội tốt,

- dạ.....

Cúp điện thoại mà lòng cô nặng trĩu,...

Cô không muốn làm theo lời bố đâu?không muốn ăn cắp cái gì hết,nhưng biết sao bây giờ,....đó là bố cô...

Phi phương nói dối là Mạc Danh Dương đã ngủ rồi để đối phó qua loa với bố,không ngờ ông lại nhắc đến cái usb kia....

Phi Phương xoa nhẹ bụng,...thấy đỡ đau hơn 1 chút...

Cô cắn răng mở cửa phòng,bước đến cửa phòng đối diện gõ cửa...

"Cộc,cộc"

Bên trong không có động tĩnh...

Phi Phương đẩy nhẹ 1 cái,cánh cửa liền mở ra,trong phòng không có ai,nhưng bên trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy....

Phi Phương đánh liều đi nhanh tới bên chiếc tủ đầu giường của Danh Dương,kéo ngăn tủ ra,bên trong đồ đạc không có nhiều,1 chiếc hộp nhỏ màu tím,1 ít giấy tờ,cô tò mò cầm chiếc hộp lên,mở ra xem,bên trong đựng 1 sợi dây chuyền sáng lấp lánh,

Rất đẹp?

Phi Phương nhìn đến ngẩn người....sợi dây chuyền quá đẹp.

Nhưng sao Mạc Danh Dương lại lưu giữ thứ này nhỉ?để tặng cho ai đó chăng?

Đang miên man suy nghĩ,tiếng quát to vang lên khiến cô sực tỉnh.

- ai cho phép cô lục lọi đồ của tôi hả?

Phi Phương vội vã bỏ chiếc hộp xuống,quay đầu lại,liền đâm sầm vào vòm ngực trần rắn chắc....mùi sữa tắm xộc ngay vào mũi...cô lùi lại 2 bước,ngước mắt lên nhìn.

Danh Dương cả người vừa từ phòng tắm đi ra,trên người chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm ngang eo,trên làn da màu mật ong vẫn còn sót những hạt nước nhỏ,trông vô cùng dụ hoặc,anh nhìn cô,mỉa mai.

- sao hả?vẫn chưa từ bỏ ý định mê hoặc tôi?tự mình mò sang phòng rồi sao?

Phi phương giống như đi ăn trộm bị bắt tại trận vậy?cô rối rít nói.

- tôi....tôi không có?tôi chỉ là.....

Danh Dương sán lại gần cô,nguy hiểm hỏi...

- cô ấp úng cái gì?chỉ là cái gì?

- tôi....tôi không cố ý sang đây?tôi...tôi đi ra ngay đây...

Nói rồi,cô vội vã lách qua người anh,không ngờ quệt phải chiếc khăn tắm đang quấn trên eo anh,chiếc khăn lỏng lẻo rồi từ từ rơi xuống,

Danh Dương cả người trần truồng trước mặt cô,phi Phương hét lên chói tai.mắt nhắm tịt lại

"A...a,a,a....."

- câm miệng,xem ra cô đã thèm muốn đàn ông đến mức này luôn rồi,

Phi Phương mắt thì nhắm,người cúi xuống,cố lượm lại khăn tắm nhét vào tay anh,miệng kêu lên,

- tôi...tôi không cố tình thật mà....tôi không nghĩ nó lại rớt ra như vậy?...

- cái gì rớt ra?

Danh Dương bỗng nổi hứng trêu đùa cô 1 chút.nhìn mặt cô lúc này thật sự quá tức cười....

Phi phương quay người muốn chạy đi,tay lập tức bị tóm chặt.

- cởi ra rồi còn muốn chạy?

Phi Phương bị lôi mạnh,thân thể theo quán tính bị đập vào trong ngực Danh Dương,cô lại càng hoảng loạn hơn.

- không phải cô muốn lên giường cùng tôi sao?bây giờ tôi cho cô cơ hội đó.

Cô gắng giãy dụa khỏi tay anh.

- tôi không muốn....không muốn nữa...

- nói dối,cô rõ ràng muốn,muốn đến điên rồi,....

- không,tôi không muốn thật mà....xin anh,bỏ tay ra....chẳng phải anh nói không có hứng thú với tôi sao?

- đúng là tôi không có hứng với cô,nhưng giờ tôi đổi ý rồi.....nào,lên giường......

Phi phương bị xô ngã ngửa ra giường,Danh Dương lập tức đè lên cô,cúi xuống giống như chuẩn bị hôn cô đến nơi....Phi phương chống 2 tay trước ngực anh,khóc huhu.

- tôi nói thật mà....tôi không muốn nữa....tôi sai rồi....tôi không nên có ý định bỏ thuốc anh,tôi không nên tự ý vào phòng anh,tôi sai rồi,xin để tôi đi đi mà...

Đến lúc này thì Danh dương mới buông cô ra,phi phương lập tức bật dậy khỏi giường,mặt mũi nước mắt tèm lem,

"Hức,hức"

- đã không muốn thì biết điều cút xa 1 chút,tốt nhất đừng hòng giở trò gì với tôi,nếu không....cô không lãnh nổi hậu quả đâu....hiểu chưa?

- vâng....tôi biết rồi....

Phi phương chạy vọt ra khỏi phòng,trở về phòng mình thở hắt ra.

Danh Dương nhìn cô biến mất,trong mắt lóe lên sự giảo hoạt....mắt anh liếc liếc ngăn kéo vừa bị phi phương kéo ra,....

Hoàng Phi phương?cô định làm gì?tưởng tôi không biết sao?

.....