Kinh Tửu Tửu che lỗ tai, nhỏ giọng hỏi: "Người chết rồi sao?"

Người nào chết?

Kinh Tửu Tửu tiếp tục hỏi: "Con quỷ đó ăn thịt người kia chưa á?"

"Chưa ăn." Lần này Bạch Ngộ Hoài đã biết cậu hỏi gì.

"Con quỷ kia đi chưa vậy?" Kinh Tửu Tửu lại hỏi.

"Chưa đi." Bạch Ngộ Hoài trả lời, còn tả kĩ càng: "Đang bò."

Kinh Tửu Tửu gớt nước mắt, van anh đừng có nói nữa.

Cậu không muốn làm mất tôn nghiêm của quỷ đâu:((

Bạch Ngộ Hoài cảm giác, thiếu niên trong ngực đang bám chặt người anh hơn.

Hiển nhiên là cậu đang sợ quéo lòng mề.

Bạch Ngộ Hoài mặc kệ Kinh Tửu Tửu chui vào ngực mình, vừa ôm cậu lên vừa đi đến mép giường lấy điều khiển tivi.

Ấn phím tắt.

Âm thanh u ám đột ngột biến mất.

Kinh Tửu Tửu: "Hở? Sao lại không còn tiếng nữa?"

Kinh Tửu Tửu càng nói càng thấy rợn tóc gáy: "Chẳng lẽ cô ta bò ra khỏi tivi rồi saoooo?"

Dứt lời, cậu vội vàng nhìn mặt Bạch Ngộ Hoài.

Vẫn lạnh lùng, nhưng hồng hào tràn đầy năng lượng.

Còn sống thật tốt.

Kinh Tửu Tửu thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Tôi tắt rồi." Bạch Ngộ Hoài nói.

Thì ra là thế! Kinh Tửu Tửu thở phào.

"Không sao đâu."

Kinh Tửu Tửu trên người anh tụt xuống.

Tửu Tửu lẩm bẩm, nghiêng đầu nói: "Cảm ơn."

"Đêm rồi sao còn xem phim kinh dị?" Giọng Bạch Ngộ Hoài vẫn lạnh như cũ.

Tửu Tửu đương nhiên không thể nói, mình xem phim là để học kĩ năng dọa anh sợ ỉa được, chẹp miệng: "Ở một mình cô đơn lắm."

Bạch Ngộ Hoài hờ hững hỏi: "Có thêm con quỷ thì cậu không cô đơn nữa à?"

Tửu Tửu tưởng tượng...!Nếu bên người có thêm một con quỷ thì...

Cậu liên tục lắc đầu.

Một lâu đài không thể có hai con quỷ được! Khum cần quỷ!

"Vậy nửa đêm đừng xem phim kinh dị, giờ này dương khí thấp âm khí nặng sẽ gọi quỷ tới."

Kinh Tửu Tửu gật đầu: "Ừm."

Lần sau xem ban ngày vậy.

Bạch Ngộ Hoài nào biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường thì xoay lưng: "Tôi đi đây."

Tửu Tửu buột miệng: "Chờ đã!"

Bạch Ngộ Hoài dừng chân: "Sao?"

Tửu Tửu liếm môi: "Anh từng xem nhiều phim kinh dị lắm hở?"

Bạch Ngộ Hoài:?

Người máy nhỏ:???

Người máy nhỏ ngoài cửa thầm than, chẳng lẽ cậu muốn tay trắng lập nghiệp từ kinh nghiệm của người đàn ông này? Rồi sau khi học xong thì quay lại dọa người ta à?

Tròi! Tròi! Đúng là thiên tài!

Không đợi Bạch Ngộ Hoài trả lời, Tửu Tửu hỏi tiếp: "Anh nói xem...!Liệu nữ quỷ đó tý nữa có bò từ màn hình sang đây không? Xong cái tôi ngủ nó cắn đứt đầu tôi? Trong phim nó hay như thế lắm á."

Bạch Ngộ Hoài dòm cậu, thấy cậu thật sự lo lắng, đành an ủi: "Không đâu."

Quỷ có thể ăn quỷ khác nhưng độ khó cực cao, không phải quỷ nào cũng ăn được.

"Vậy có đưa quỷ khác tới không? Giờ nơi này âm khí nồng nặc lắm đúng không?" Tửu Tửu xoắn xuýt.

Ừm rất nặng, nhưng ở trên người cậu đó.

Tửu Tửu tự nhủ: "Trong phim kinh dị mấy con quỷ thường xuất hiện đột ngột không báo trước, tôi sợ mình sẽ bị ăn thịt mà không kịp phản kháng mất...." Cậu ngó Bạch Ngộ Hoài: "Anh không đưa tôi về phòng sao?"

Tốt xấu gì cũng là người sống.

Tửu Tửu thầm nghĩ, dù anh có đáng sợ thế nào nhưng so với nữ quỷ thân hình vặn vẹo bò tới bò lui kia vẫn tốt hơn rất nhiều.

Nói nãy giờ, hóa ra đây là mục đích của cậu à?Bạch Ngộ Hoài nhướng mày.

Mình có nên cảm thấy vui không nhỉ? Trong lòng anh, cậu nhóc này còn mạnh hơn con ma nữ vừa nãy.

Mãi không thấy người đàn ông trả lời, Tửu Tửu không kiềm được hỏi tiếp: "Bây giờ đi được chưa?"

"Đi thôi." Bạch Ngộ Hoài vừa nói, vừa xoay người dẫn đường.

Tửu Tửu vội vàng lướt theo sau.

Lúc cậu tới cạnh cửa, Bạch Ngộ Hoài một tay giữ cửa, Tửu Tửu nhìn cánh cửa chích tay kia thì dán lên người Bạch Ngộ Hoài dọc theo cánh tay anh lách ra.

Lúc này đã là ba giờ sáng.

Kinh Tửu Tửu học dáng vẻ như con người thực thụ, ngáp một cái khóe mắt xuất hiện ngay nước mắt sinh lý.

Đi vào phòng cách vách, Kinh Tửu Tửu trước tiên ngồi trên ghế salon rồi bảo Bạch Ngộ Hoài: "Anh xem gầm giường...."

Bạch Ngộ Hoài: "Hửm?"

"Xem dưới gầm giường có quỷ không á?" Kinh Tửu Tửu thấy anh không hiểu đành giải thích.

Bạch Ngộ Hoài khựng lại.

Lúc mình kể chuyện ma dưới lầu, cậu nhóc này trên lầu nghe lén à? Không chỉ nghe mà còn nhớ kĩ như thế?

Bạch Ngộ Hoài im lặng, bước tới cạnh giường khom người nhìn xuống gầm.

Thật ra anh không cần nhìn cũng biết dưới giường không có gì.

Vì những thứ đó đều sợ anh cả.

Làm gì có con ma ngôn lù nào không sợ chết dám nằm dưới gầm giường anh chứ? Chờ bị hỏa thiêu hồn bay phách tán, vĩnh viễn không có kiếp sau à?

Bạch Ngộ Hoài khom người ngừng mấy giây, đứng lên nói: "Không có gì hết."

"Vậy thì tốt" Kinh Tửu Tửu nhón đít: "Hình như tôi ngồi lên cái gì rồi thì phải?"

Nói xong cậu móc dưới mông ra một quyển A4: "Đây là gì nhỉ?" Cậu nhìn tiêu đề phía trên: "...Kịch bản?"

Bạch Ngộ Hoài đi về phía cậu, đáp: "Ừ."

"Mấy người tới đây quay phim sao?"

"Không phải, quay chương trình truyền hình."

"Ồ." Kinh Tửu Tửu gật đầu: "Anh là diễn viên à?"

"Ừ."

Kinh Tửu Tửu lần này không cảm thấy người đàn ông này lạnh lùng đáng sợ, mặc dù hơi hủ nút nhưng vẫn trả lời mọi vấn đề của cậu.

Ở một mức độ nào đó, nó đã an ủi tâm hồn bị nữ quỷ dọa sợ của Kinh Tửu Tửu.

"Anh tên gì?" Kinh Tửu Tửu tò mò hỏi.

Cho tới bây giờ, chưa có ai hỏi tên Bạch Ngộ Hoài vì anh cực kì nổi tiếng trong nước.

Càng không có chuyện quỷ hỏi tên anh, vì thấy mặt anh là chúng chạy trốn sạch cả rồi.

"Bạch Ngộ Hoài." Anh đáp.

"Tôi là Kinh Tửu Tửu." Thiếu niên đáp lại.

Nhưng mà vừa nói xong, cậu hối hận ngay tắp lự, lúc cậu chết tin tức có đăng việc này lên không? Anh ấy tra mạng một chút là sẽ biết cậu đã chết rồi! Làm sao dọa người ta được nữa chứ?

Bạch Ngộ Hoài đã nghe tên này từ Khổng Tương Kỳ, nhưng nghe chính miệng cậu nói cảm giác không giống nhau.

Tên cậu cực kì phù hợp với ngoại hình.

Giống như bình rượu chôn dưới bụi gai, chôn nhiều năm màu sắc lộng lẫy, mùi hương đậm đà.

"Cậu bao tuổi?" Bạch Ngộ Hoài hỏi cậu.

"Mười tám..." Kinh Tửu Tửu ngập ngừng, lập tức sửa lời: "Không đúng, hình như...!hai bốn, hai lăm?" Cậu đã chết bảy năm, nên bây giờ phải hai lăm chứ? Vậy là bảy năm rồi cậu chưa có sinh nhật.

À đúng rồi.

Kinh Tửu Tửu đột nhiên nhớ đến tháng sau là sinh nhật mình! Đến ngày đó, cậu tròn hai lăm tuổi.

Mình đã trưởng thành rồi.

Kinh Tửu Tửu: "Bạch...!ngài Bạch, tôi gọi thế được chứ? Ngài Bạch bao tuổi rồi?"

Đây là khoảnh khắc kì diệu nhất của Bạch Ngộ Hoài suốt hai mấy năm qua.

Anh thế mà lại ngồi chung chỗ với một bé quỷ nhỏ, trao đổi thông tin cá nhân.

"Hình như tuổi tác của người nổi tiếng là bí mật nhỉ? Vậy thì anh không cần phải nói cho tôi đâu." Kinh Tửu Tửu không đợi anh trả lời đã tự ngăn anh.

"Muộn rồi, tôi buồn ngủ lắm." Kinh Tửu Tửu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó thuận đường nằm ườn lên ghế salon: "Sáng mai gặp nhen."

Bạch Ngộ Hoài đang há mồm, đành phải ngậm lại.

Tòa lâu đài này vốn là của cậu ấy, muốn ngủ ở đâu anh cũng không can thiệp được.

Lạ ở chỗ làm quỷ mấy năm rồi, cậu ấy vẫn cố chấp duy trì việc đi ngủ như con người, khác hoàn toàn mấy con quỷ Bạch Ngộ Hoài từng gặp.

Bạch Ngộ Hoài cất kịch bản, đứng dậy lên giường nằm.

Dưới lầu, nhóm MC và người quay phim đang ôm nhau run lẩy bẩy, không dám chớp mắt chứ đừng nói là đi ngủ.

Lão Tào liên tục gọi cho tổ chương trình dưới chân núi.

"Ai đi xem anh Bạch như nào rồi đi?"

"Anh Bạch ngủ rồi hay sao vậy?"

"Chưa mà." Trong lòng Quý Mạnh vẫn còn sợ hãi: "Anh Bạch vừa nãy còn xem kịch bản mà, tôi mới...!mới ở trên đó, anh ấy vẫn đang đọc kịch bản."

Cả bọn không khỏi liếc nhìn cậu ta.

Quý Mạnh lỡ mồm nhưng thây kệ, cậu ta không quan tâm nhiều như thế, cắn răng đứng lên: "Để tôi đi xem sao."

Những người khác làm sao để cậu đi một mình.

"Cùng nhau đi." Lão Tào vừa nói, tất cả mọi người bắt đầu dắt díu nhau lên lầu.

Quý Mạnh gõ cánh cửa trước mặt.

Cậu ta rụt vai nói: "Không ai trả lời, yên tĩnh quá."

Lão Tào lúc này đã bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Nếu cậu Bạch đã ngủ, mà chúng ta gõ cửa như này thì ngại quá..."

Bên này vừa dứt lời, bên kia cửa đã mở ra.

Bạch Ngộ Hoài lạnh mặt, giữa lông mày hiện lên mệt mỏi giống như vừa ngủ không lâu lắm thì bị đánh thức.

"Chuyện gì?" Thái độ y hệt như lúc phũ Quý Mạnh, chẳng qua lần này giọng anh lạnh lùng mất kiên nhẫn hơn.

Đừng nói Quý Mạnh, ngay cả lão Tào cũng run rẩy.

"Vừa nãy dưới lầu có chút rắc rối, chúng tôi lo lắng cho anh nên..." Quý Mạnh lắp ba lắp bắp.

Lão Tào kéo Quý Mạnh một cái, vội vàng cười với Bạch Ngộ Hoài, xấu hổ gật đầu: "Không có chuyện gì đâu, cậu nghỉ ngơi đi."

Quý Mạnh dưới chân như bị đóng đinh, đứng im ở đó không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn vào trong phòng.

Lão Tào nói thầm trong bụng, Quý Mạnh ngày thường không phải rất biết quan sát sao! Hôm nay sao mà ngớ ngẩn vậy?

Lão Tào dùng sức lôi Quý Mạnh: "Đi về ngủ."

Hai người lúc này mới quay đầu đi xa.

Chờ xuống tới lầu hai, Quý Mạnh bàng hoàng nói: "Trong phòng anh Bạch có người."

"Cậu nói gì vậy?" Lão Tào cau mày.

"Thật đó! Tôi thấy rõ ràng, có một thiếu niên nằm trên ghế salon.

Dù không thấy rõ mặt, nhưng mà...." Quý Mạnh ngập ngừng, giọng điệu chua chát: "Dáng người cực kỳ nuột, da thịt trắng nõn, nhất định là một người rất xinh đẹp."

Cậu ta tự mình dâng đến cửa, mà ảnh đế Bạch còn lạnh lùng từ chối.

Vậy người được vào cánh cửa đó, là ai trong số bọn họ?

Mọi người đều ở trong lâu đài....!chút nữa sẽ biết ngay thôi.

Lão Tào ngẩn người: "Thiệt không? Cậu không nhìn nhầm chứ?"

"Đệch, nếu thật thì cũng phải ngậm mồm vào.

Đây là bí mật lớn đó...!Cậu Bạch trước nay đừng nói scandal bạn gái, ngay cả bạn trai còn không có.

Ảnh đế tham gia chương trình vì gái sao, cũng không biết là ai trong số chúng ta có thể lọt mắt xanh cậu ta thế nhở? Tin tức này mà truyền ra, nhất định nổ tung đủ san phẳng một ngọn núi!"

"Tôi nói mà, người nổi tiếng như cậu Bạch sao lại tới chương trình này chứ? Số lần biểu diễn của chúng ta, có cộng lại nhân thêm ba mươi lần nữa cũng không bằng một mình cậu ấy!" Lão Tào bị kích thích thần kinh mạnh quá, suốt đường đi cứ lầm bà lầm bầm.

Đến khi xuống lầu, Lão Tào báo với mọi người là an toàn, Quý Mạnh đưa mắt nhìn một vòng, chợt cậu ta dựng hết cả tóc gáy.

"Lão Tào." Quý Mạnh nắm tay áo lão Tào, chảy mồ hôi lạnh: "Tôi không thấy."

"Sao cơ?"

"....Chúng ta không thiếu ai ở đây cả."

"Hả?" Lão Tào đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì giật mình.

Nếu mọi người đều ở đây hết, vậy người trong phòng cậu Bạch là ai?

Hai người sợ quéo càng.

Người máy nhỏ thấy biểu đồ nỗi sợ đang đều đều, bỗng nhiên tăng vọt.

Người máy nhỏ:?

Kinh Tửu Tửu không phải đang lười biếng nằm ngủ à?

Đêm nay không ai nghỉ ngơi thoải mái ngoài Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài thức dậy sớm, thấy Kinh Tửu Tửu ăn mặc chỉnh tề ngồi trên salon.

"Nằm ở chỗ anh ngủ thật thoải mái." Kinh Tửu Tửu vẫn vẻ mặt bất biến.

Nhưng mà thoải mái lắm luôn.

Mọi thứ trở nên thả lỏng và yên bình.

Kinh Tửu Tửu nhắm mắt rồi mở mắt, thật sự cảm nhận được sự thỏa mãn khi ngủ một giấc ngon lành.

Không phải chỗ của tôi, đây là nhà cậu.

Cậu ta cảm thấy thoải mái là bởi vì cách xa ấn trên cửa, chưa từng có quỷ nào ở cùng anh mà lại thấy thoải mái cả.

Bạch Ngộ Hoài nghĩ thầm.

"Nếu cậu muốn ở phòng này thì lên giường mà ngủ.

Tôi phải đi quay." Bạch Ngộ Hoài tạm thời không coi cậu là quỷ.

Kinh Tửu Tửu gật đầu liên tục.

Lúc Bạch Ngộ Hoài xuống lầu, mọi người đã đến đông đủ.

Bọn họ kiểm tra lâu đài, tạm dừng quay chụp xác nhận rất nhiều lần....

"Nơi này không có vấn đề gì cả, mọi người yên tâm đi."

"Nhưng âm thanh tối qua..."

Bạch Ngộ Hoài ăn bữa sáng xong, ung dung lau miệng rồi mới lên tiếng: "Tivi trên tầng ba bị trục trặc."

"Vậy, vậy sao?" Nhóm MC ngẩn người.

Tổ chương trình nhanh chóng về dưới chân núi.

Vu Thiệu Quang thở dài: "Đã cầm tiền thì phải làm tốt việc thôi, hơn nữa mọi người đừng quên chúng ta tham gia chương trình kinh dị!"

Dù sao giờ là ban ngày, bọn họ cũng vừa gặp người ở tổ chương trình nên đã bình tĩnh hơn, cùng nhau ngồi xuống.

Chỉ có lão Tào và Quý Mạnh tinh thần vẫn chưa du lịch về.

Chờ mọi người ăn sáng xong, cả đoàn cùng nhau đi thám hiểm tầng hầm.

Đoạn đường này cười cười nói nói không khí dần trở nên vui vẻ, bắt đầu khôi phục lại cảm giác làm chương trình thực tế.

"Hình như không có gì cả."

"Có ai tìm thấy đầu mối tổ chương trình để lại không?"

"Mấy người xem cái này giống không?" Khổng Tương Kỳ chiếu đèn pin vào một góc nhỏ.

Cả bọn xúm lại: "Hình như là một kí hiệu nhưng mà không nhìn rõ lắm."

"Màu đỏ hồng, dùng mực đỏ viết sao? Hở."

"Chờ chút, để tôi lại gần nhìn kĩ hơn." Khổng Tương Kỳ cúi xuống, chỉ là vừa mới ghé vào thì...

"Bịch"

Âm thanh đụng phải thứ gì đó.

Không chỉ Khổng Tương Kỳ, mà tất cả mọi người cũng giật mình sợ hết hồn.

"Đệch mợ cái gì thế?"

"Chuột hở?"

"Cô nhấc tấm ván lên xem xem."

"Tôi không dám đâu..."

Bạch Ngộ Hoài vẫn im lặng từ đầu tới giờ, đưa tay nhấc tấm ván lên.

Mọi người vội tỉnh táo, đồng loạt đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Dưới vòng kí hiệu là một bể cá.

"Ỏ, có cá kìa?"

"Con cá này sống dai ghê...!chưa chết nữa."

"Con cá to thật, đen xì giống cá chép phết."

"Ủa chẳng lẽ có mình tui thắc mắc, con cá này không ai cho ăn mà vẫn sống à?"

Vừa dứt lời, mọi người bỗng im bặt.

"Đây không phải là giống cá bình thường." Bạch Ngộ Hoài hờ hững: "Nó nửa năm mới ăn một lần." Đây là cá phong thủy.

Nhưng sao trong bể lại có cá? Còn là loại cá cực kỳ âm tà.

Mọi người vây quanh Bạch Ngộ Hoài, hỏi về con cá kia.

Mà Kinh Tửu Tửu trên phòng vô cùng rảnh rỗi.

Cậu muốn xem thêm hai bộ phim kinh dị nữa, nhưng khum dám.

Ầy, nếu Bạch Ngộ Hoài chịu xem cùng cậu là tốt quá.

Người đàn ông kia vững vàng lạnh lùng như núi băng vậy, có anh ta thì cậu còn sợ gì nữa!

Không để Kinh Tửu Tửu đợi quá lâu, nhóm MC tối qua ngủ không ngon lúc này rối rít về phòng ngủ trưa.

Quý Mạnh và lão Tào theo Bạch Ngộ Hoài lên lầu.

"Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện." Lão Tào xoa xoa tay, xấu hổ mở lời.

Bọn họ muốn vào phòng Bạch Ngộ Hoài, xem có người thật hay không.

Bạch Ngộ Hoài không từ chối, mở cửa ra.

Kinh Tửu Tửu nghe thấy âm thanh trong lòng thầm mừng, cuối cùng anh ta quay về ngủ trưa rồi.

Cậu cực kỳ khí thế vỗ vị trí giường trống bên cạnh, nói với Bạch Ngộ Hoài: "Anh về rồi, chúng ta cùng ngủ đi!"

Sau khi ngủ dậy xem phim ma cùng tôi thì càng tuyệt vời!:3

Bạch Ngộ Hoài nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên đã cởi âu phục bên ngoài, chỉ còn áo sơ mi trắng nằm chui trong chăn của anh.

Áo sơ mi còn cởi một cúc hở ra da thịt trắng mềm bên trong, cổ áo buông lỏng tựa như một đóa hoa trắng mềm mại yêu kiều đang cuốn lấy cậu vậy.

Cực kỳ xinh đẹp.

Mà hiện tại ánh mắt ngấn nước ấy đang nhìn Bạch ngọc Hoài, vẻ mặt đầy mong đợi.

Bạch Ngộ Hoài không nghĩ ngợi đóng sầm cửa, khiến lão Tào suýt gãy mũi.

Quý Mạnh hốt hoảng: "Có vấn đề...!chắc chắn có vấn đề rồi!"

_________________

Tác giả muốn nói:

Bạch ảnh đế trải nghiệm dùng thử ngày thứ hai – chưa từng thấy con quỷ nào như thế...

Vẫn là Bạch ảnh đế: nhưng rất dễ huông..