Từ trong Nguyệt Lâu một vệt sáng mờ ảo bay ra, lao thẳng vào nam tử mù. Cành cây trong tay nam tử mù vung lên đón đở, chỉ nghe một tiếng gãy vụn vang lên, nam tử mù lùi lại hai bước, cành tay trong tay đả bị gãy làm hai nửa.

“ Khá lắm, hoa cỏ trúc thạch đều có thể làm kiếm. Kiếm Thần dạy ngươi điều này đúng không “ nam tử trong Nguyệt Lâu bước ra, vừa cười vừa nói.

“ Đông Phương huynh có thể để chúng ta đi chưa “ nam tử mù ngắn gọn nói.

“ Ta nói cho các ngươi đi à, đang chơi vui mà “ nam tử họ Đông Phương trừng mắt nhìn hai người, giọng điệu uy hiếp.

Nam tử mù liên tục cầu hoà “ Bọn ta còn có việc, Đông Phương huynh nể tình Kiếm Thần cho chúng ta đi được không “.

“ Không “ nam tử họ Đông Phương lắc đầu, miệng cười đầy tà ý.

Nam tử mù lùi về sau, nhặt một cành cây khô dưới chân, thở dài nói “ Vậy ta xin đắc tội “.

Cành cây trong tay nam tử mù như một cơn gió thỏi qua mặt của nam tử họ Đông Phương, lưu lại một vết thương như nhỏ bằng đường chỉ. Nam tử họ Đông Phương lui về sau, mặt thập phần thoả mãn, giọng hắn vang khắp núi rừng “ Kiếm Thần, người của ngươi đả thương ta, ngươi mà không xuất hiện thì ta đành giết hết cho hả giận vậy “.

Rồi nam tử họ Đông Phương biến mất ngay nơi hắn đứng, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn lại xuất hiện trước mặt nam tử mù. Tay hắn liên tục tấn công nam tử mù với tốc độ cục nhanh, nam tử mù đưa tay lên đỡ gạt các đòn tấn công, trong rất là chật vật.

Tiểu Bá Vương đứng nhìn thì chảy cả mồ hôi trán “ Tốc độ nhanh thật “.

Rồi Tiểu Bá Vương ý định xong vào trợ chiến, giúp nam tử mù thì có giọng nói từ trong Nguyệt Lâu vọng ra “ Các hạ đừng nên cản trở, lấy đông hiếp yếu há là chuyện làm của quân tử “.

“ Lấy số đông áp đảo là chuyện bình thường trong binh pháp của bản công tử đây, cô nương quan tâm quá thừa “ Tiểu Bá Vương hạ lưu nói.

Nữ tử bên trong nghe Tiểu Bá Vương nói có vẻ giận dữ, từ trong Nguyệt Lâu từng đợt sống âm bay ra, tấn công Tiểu Bá Vương, ngăn hắn tham gia trận chiến của hai người kia. Tiểu Bá Vương nghiêng mình né tránh, miệng chửi rủa “ Ta không thích đánh phụ nữ, cô nương đừng quá phận “.

Nữ tử bên trong Nguyệt Lâu khinh bỉ nói Tiểu Bá Vương “ Thế các ngươi hai người định đánh một nữ nhân thì có đáng là một nam nhân không “.

“ Tên nam tử đó là nam nhân không phải nữ nhân, đừng có chọc ta cười chứ “ Tiểu Bá Vương ôm bụng cười, giễu cợt vị nữ tử kia, làm nữ kia câm nín không muốn đôi co với ngươig này nữa.

Tiểu Bá Vương lúc này không thèm chú ý nữ tử trong Nguyệt Lâu nữa, hướng mắt về trạn chiến của nam tử mù và nam tử họ Đông Phương. “ Cái gì “ Tiểu Bá Vương há hốc mồm.

Nam tử mù trên người toàn là máu, đang bị nam tử họ Đông Phương tay bóp cổ, trong vô cùng chật vật. Tiểu Bá Vương thấy nam tử mù không ổn, định lao tới giải cứu thì ma khí từ người nam tử họ Đông Phương toả ra, khiến Tiểu Bá Vương khiếp sợ không thôi, lùi lại không dám tiếp cận phạm vị lan toả của ma khí.

“ Ngươi tại sao lại sở hữu ma khí nồng đậm như vậy? “ Tiểu Bá Vương hoảng sợ tột độ.

Dù sao bản thân Tiểu Bá Vương củng là Á Thần, rất mẫn cảm với ma khí, trước mặt lại là ma khí cực nồng đậm, sao có thể không hốt hoảng được. Tiểu Bá Vương không dám lao lên cứu nam tử mù, chỉ đứng yên thủ thế, quan sát từng hành động của nam tử họ Đông Phương, tìm thời cơ thích hợp mà cứu trợ nam tử mù.

“ Sợ rồi sao, Á Thần rồi thì sao, nhãi ranh ngươi đứng yên đó, chút tính sổ với ngươi sau “ nam tử họ Đông Phương giễu cợt và hăm doạ Tiểu Bá Vương.

Rồi hắn quay mặt lại nhìn nam tử mù, tay bóp nhẹ cổ nam tử mù một cái, làm nam tử mù đau nhói mặt mũi hơi nhăn nhó. Nam tử họ Đông Phương uy hiếp nam tử mù “ Kiếm Thần giờ đang ở đâu, nói “.

“ Ta không biết “ nam tử mù khó khăn nói.

“ Nói láo, chắc chắn hắn sai ngươi đến đây, ngươi mà còn không nói ta liền bóp nát cổ ngươi đấy “ nam tử họ Đông Phương lại bóp mọi cái, hăm doạ nam tử mù.

Nam tử mù thở từng đợt khó khăn, cắn răng nói “ Ta thà chịu chết chứ không chịu nhục “.

Nam tử họ Đông Phương thấy nam tử mù cương quyết như vậy thì vô cùng tức giận, dồn lực vào bàn tay, định bóp nát cổ của nam tử mù. Tiểu Bá Vương cắn răng định liều mạng xông vào cứu nam tử mù thì giọng nói từ trong lùm cây vang lên “ Này này, đừng có nóng tính như vậy chứ “.

Một thanh niên bạch y từ sau lùm cây đi ra, làm Tiểu Bá Vương vô cùng ngạc nhiên, hắn đến từ khi nào mà bản thân Tiểu Bá Vương còn không hay biết, quả là không phải dạng thường.

Nam tử bạch y đi ngang Tiểu Bá Vương thì gật đầu cười một cái, rồi hướng nam tử họ Đông Phương mà đi tới. Kiếm khí trên người hắn toả ra, chém đứt và phá huỷ ma khí xung quanh, tạo ra một con đường sạch sẽ để nam tử bạch y đi.

Nam tử bạch y đến trước mặt nam tử họ Đông Phương, tay đưa lên vuốt ve má nam tử họ Đông Phương, làm Tiểu Bá Vương đứng ngoài xem mà há hốc mồm. Mặc cho nam tử họ Đông Phương đỏ mặt, ra vẻ khó chịu, nam tử bạch y mỉm cười nói “ Thả hắn ra, đừng trách ta âu yếm ngươi nhé “.

Nghe hai từ âu yếm thì nam tử họ Đông Phương sợ hãi, vội vã buôn cổ nam tử mù ra. Nam tử mù ngồi bệt xuống đất, ho khan vài tiếng, thở hổn hển như người bị đuối nước.

“ Ngoan lắm, vâng lời như vậy có phải tốt hơn không “ nam tử bạch y vui vẻ, đưa tay định vuốt ve má nam tử họ Đông Phương thì nam tử họ Đông Phương liên tục thối lui, tránh né hành động của nam tử bạch y.

“ Ngươi đứng quá phận “ nam tử họ Đông Phương chu môi, giận dỗi đi vào trong Nguyệt Lâu.

Nam tử bạch y mỉm cười trước hành động đáng yêu của nam tử họ Đông Phương, rồi nhìn nam tử mù ngồi dưới đất mà nói “ Hắc Kiếm giờ đang ở đâu hả Dạ Du “.

Dạ Du thở dài trả lời “ Bạch Kiếm ngươi hỏi chuyện này thừa quá rồi “.

Nam tử bạch y đưa tay, kéo Dạ Du lên, phủi đất dính trên người hắn rồi nói “ Lần này có mấy người canh giữ vậy? “.

“ Chỉ có hai người, A Bối và Sa Kê, mấy người khác đều có nhiệm vụ riêng rồi “ Dạ Du trả lời.

Nam tử bạch y lắc đầu “ Không ngờ lại là hai nhóc đó “.

Rồi nam tử bạch y ra hiệu cho Dạ Du rời khỏi, Dạ Du hiểu ý gật đầu, mang theo Tiểu Bá Vương đang há hốc mồm mà rời khỏi. Đợi hai người hoàn toàn khuất bóng thì nam tử bạch y mới lon ton bước vào Nguyệt Lâu, vẻ mặt cực kì vô lại.

“ Nương tử ơi ta đến đây “ hắn chu môi, rón ren đi vào bên trong, nhẹ nhẹ, nhẹ nhàng.

Đi khoản một lúc Dạ Du ngừng lại, hắn ngồi trên rễ của một cây đại thụ, thở dài mà nói “ Muốn hỏi gì thì hỏi đi “

“ Tên vừa nãy là ai vậy? “ Tiểu Bá Vương thắc mắc nãy giờ, được sự gợi ý của Dạ Du thì liền hỏi.

“ Đông Phương Bất Bại “ Dạ Du cộc lốc trả lời.

Tiểu Bá Vương vẻ mặt suy nghĩ “ Đông Phương Bất Bại, tên nghe thật là bá khí. À còn nam tử cứu ngươi là ai vậy, ta cảm nhận người này có cái gì rất là không tầm thường “.

Dạ Du trả lời “ Kiếm Thần, biệt danh là Bạch Kiếm một trong những người mạnh nhất của hội Sát Thần “.

Tiểu Bá Vương tò mò “ Người tên ẻo lả kia tìm là hắn? “

“ Không, người mà Đông Phương huynh kia tìm là Hắc Kiếm “ Dạ Du trả lời.

“ Hai người họ có liên quan gì đến nhau à “ theo như những gì Tiểu Bá Vương nghe được, hắn mập mờ thấy hai người này chắc chắn có liên quan nên hỏi.

Dạ Du không muốn tiết lộ nhiều nên chỉ trả lời có lệ “ Có liên quan, rất thân thiết “.

Ầm ầm

Tiểu Bá Vương định hỏi tiếp thì núi rừng rung chuyển, cây cối liên tục ngã đổ. Ma Thú và nhân loại gặp dị tượng đồng loạt hoản loạn, dậm đạp lên nhau trốn thoát, tạo ra từng đợt thú triều cực lớn.

Dạ Du sắc mặt nghiêm trọng “ Không hay mau tới tiếp ứng A Bối và Sa Kê mau “.

Rồi Dạ Du nhảy lên lưng Tiểu Bá Vương, ra lệnh cho Tiểu Bá Vương đi đến hướng của A Bối và Sa Kê. Tiểu Bá Vương mặt mày nhăn nhó, không can tâm nhưng củng phục tùng. Một phần vì hắn củng có cảm giác thứ gì đó rất đáng sợ sắp diễn ra, phải mau chóng đến nơi điều tra mới được. Một phần vì nam tử tên Dạ Du này bị mù, di chuyển tuy rằng đều bình thường, nhưng cái bình thường mới là vấn đề, để tên này đi bộ đến nơi thì đúng là tiệc chưa tàn củng đả ăn xong hai phần ba.

Tạm thời ngưng ở đây nhé các đh, tầm khoản hết tuần này mỗ lại tiếp tục viết, phục vụ các đọc giả yêu mến mỗ.