- Bảo mấy người ngồi trên tường thành xuống đây nói chuyện với ta, hai ngươi còn chưa đủ tư cách!

Lúc này Tần Phàm nghe được có người khuyên can, lại tiếp tục bình tĩnh nhẫn nhịn nói. Không phải hắn sợ những người này, chỉ là thực sự không muốn gây thêm phiền toái, cũng không muốn mang tới nguy hiểm cho Phương Tiểu Tình.

- Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai, còn dám dẫn động mấy vị tôn giả? Nói cho ngươi biết, tiểu tử, nơi này là Đại Phong Thành, không phải trong gia tộc của ngươi, không phải do ngươi muốn thế nào thì thế nào!

Một binh sĩ càn rỡ cười nói.

- Hắc hắc, thoạt nhìn tiểu tử này không phải là cùng nha đầu kia bỏ trốn đi, ân, nha đầu kia thoạt nhìn thật là thủy linh.

Một tên binh lính tướng mạo hung ác lại có ý xấu kề sát nói.

- Có chút người các ngươi không thể đắc tội được nổi!

Sắc mặt Tần Phàm tối sầm âm trầm nói, hơn nữa càng thêm khó coi hơn vừa rồi. Hắn nhìn thoáng qua trên tường thành, trên thực tế có một võ tôn đã phát hiện ra tình huống bên dưới, nhưng việc nhỏ như vậy cũng không làm cho hắn quá mức chú ý.

- Miệng lưỡi tiểu tử ngươi thật không nhỏ, nhưng không biết mạng của ngươi đủ cứng rắn hay không…

Binh sĩ kia cũng không xem lời Tần Phàm ra gì, chỉ cho rằng hắn bộc phát tính tình của tiểu thiếu gia mà thôi, lại còn dùng trường đao gác lên vai Tần Phàm.

- Bồng!

Nhưng lời của hắn còn chưa dứt, thân thể lập tức bay ngược ra ngoài, hung hăng đánh lên cửa thành cứng rắn, trực tiếp đánh cửa thành lõm vào lỗ thủng thật lớn, không biết sống chết, thanh trường đao loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.

- Tiểu tử ngươi thật sự dám động thủ?

Một binh lính không khỏi giật mình, hắn không thể tưởng được thiếu niên trước mắt thật sự dám động thủ tại Đại Phong Thành, là nghé con không sợ cọp?

Những mạo hiểm giả nhìn thấy Tần Phàm thật sự động thủ, không khỏi lắc đầu, liền thối lui về phía sau, đưa ánh mắt đồng tình nhìn thanh y thiếu niên.

Theo bọn hắn xem ra dù thiếu niên này là thiên phú kỳ tài có được thực lực linh võ sư, nhưng muốn đối lập cùng một đại thành không thể nghi ngờ là hành động thập phần ngu xuẩn! Đại Phong Thành mặc dù không có cường giả võ thánh, nhưng lại có chỗ dựa vững chắc thật lớn. Cho nên rất nhiều đại gia tộc tại hai quốc gia Đại Kiền cùng Đại Khôn cùng một ít đại thành tại Kiền Khôn Đới đều không dám đối lập cùng Đại Phong Thành.

Nhìn quần áo của Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình thấy thật bình thường, thật không nhìn ra xuất thân từ đại gia tộc.

Cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng thiếu niên này chỉ sợ hôm nay phải chết chắc.

- Ngươi, mở cửa hay không?

Lúc này Tần Phàm thật lạnh lùng nhìn tên binh lính còn lại, sắc mặt không chút thay đổi nói. Ba võ tôn trên tường thành hắn phỏng chừng thực lực cao nhất là bát cấp võ tôn, còn ở trong phạm vi khả năng ứng phó của hắn.

- Tôn giả, tôn giả, có người muốn mạnh mẽ xông vào cửa thành!

Lúc này tên binh lính kia không khỏi hoảng sợ, nhìn nhìn lại lỗ thủng lớn trên cửa thành cách đó không xa, hắn biết mình không thể ứng phó được thiếu niên kia, vội vàng lớn tiếng kêu lên.

- Cút một bên!

Tần Phàm nhìn thấy rốt cục có thể gọi được mấy người có thể làm chủ từ tường thành đi xuống, hắn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó phất mạnh tay áo hướng binh sĩ kia quát, người kia lập tức bị một cỗ kình phong quét sang một bên.

Thấy một màn như vậy, những mạo hiểm giả thối lui thật xa chung quanh không nhịn được hít sâu một hơi lạnh, không thể tưởng được thiếu niên này đã biết rõ có võ tôn trấn thủ trên tường thành mà vẫn dám động thủ, không phải kẻ liều lĩnh thì là kẻ to gan lớn mật.

- Dưới thành là người nào, còn dám hung hăng tại Đại Phong Thành chúng ta! Nếu nói không ra thân phận, bản tôn nhất định cho ngươi máu nhuộm đương trường!

Sau đó trên tường thành mấy võ tôn cũng không thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy, rất nhanh có một võ tôn đứng lên chỉ vào Tần Phàm bên dưới thành lạnh lùng quát.

- Ta là ai, ngươi đi xuống đây xem thì sẽ biết!

Tần Phàm đẩy nhẹ Phương Tiểu Tình sang bên, sau đó ngang nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối diện tên võ tôn kia nói. Nếu đã tới hiện tại, hắn biết hôm nay chỉ sợ thật khó đi qua được Đại Phong Thành.

Một khi đã như vậy thì hắn tiếp tục bừa bãi thêm một lần, trực tiếp cứng rắn xông qua là tốt nhất. Kiền Khôn Đới là vùng đất hỗn loạn, hết thảy lấy thực lực vi tôn, nếu biểu hiện mềm yếu ngược lại còn chọc phiền toái nhiều hơn.

Nghe vậy tên võ tôn kia không khỏi ngẩn ra, hắn làm sao cũng không nghĩ đến thiếu niên kia biết rõ mình là võ tôn cường giả mà vẫn dám nói chuyện với mình như vậy.

- Tiểu nhi vô tri, khẩu khí thật đúng là không nhỏ! Bản tôn thật muốn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngay lập tức võ tôn mặc áo bào tro tức giận, chân khí nghịch lên gió mạnh trên bầu trời, bao trùm trời đất hướng dưới thành áp xuống.

Trận gió thổi tới Đại Phong Thành tuy rằng mãnh liệt, nhưng không hề ngăn cản được chân khí áp bách cường đại kia, những mạo hiểm giả vây chung quanh bị cỗ khí thế áp bách cũng không khỏi thối lui ra sau, sắc mặt biến sắc.

Khí thế áp bách của võ tôn cường giả không phải là tầm thường.

Nhưng làm mọi người vô cùng kinh ngạc chính là khi bọn họ nhìn tới chỗ thanh y thiếu niên lại thấy hắn vững vàng đứng nguyên tại chỗ, dưới khí thế cường đại áp bách thế nhưng không chút sứt mẻ!

- Chẳng thể trách người này dám kêu gào với Đại Phong Thành, tâm cảnh tu vi xác thực làm người bội phục, hơn nữa còn nhỏ mà đã là linh võ sư, coi như là thiên phú tung hoành, nhưng chẳng lẽ hắn không biết chênh lệch giữa linh võ sư cùng võ tôn hay sao?

Thấy vậy một số người lên tiếng nghị luận.

- Có lẽ hắn ỷ vào thế lực gia tộc, trẻ tuổi như vậy có được thực lực như thế chỉ sợ gia tộc sau lưng không tầm thường! Bên Đại Phong Thành hẳn cũng e ngại nên mới hỏi trước thân phận của hắn!

Cũng có người nói.

- Cho dù hắn đến từ đại thế gia thì thế nào? Mấy đại thành trì tại Kiền Khôn Đới đều có ước định, nếu đại thế gia của hai nước Đại Kiền cùng Đại Khôn xâm lấn, sẽ đoàn kết nhất trí đối ngoại, cho nên cho dù là nhất phẩm chân võ thế gia có đến đây, bọn hắn cũng có thể hướng Kiền Khôn Đới liên minh cầu viện trợ, làm cho bọn họ có đến mà không có về! Nhưng nghe nói Đại Phong Thành giao hảo với đại thế gia ở Đại Kiền cùng Đại Khôn quốc, thế lực không tầm thường.

Có nhân sĩ linh thông tin tức phân tích nói.

- Như vậy xem ra thiếu niên này nghé con mới ra đời không sợ cọp, không biết quy tắc của Kiền Khôn Đới mới dám ỷ vào lực lượng của gia tộc đi va chạm Đại Phong Thành.

Nghe vậy thật nhiều người thở dài nói.

- Tốt, nguyên lai đích thật là có vài phần bổn sự, chẳng thể trách dám bừa bãi tại Đại Phong Thành! Nhưng nên nhớ hôm nay ngươi sẽ có đến mà không có về!

Võ tôn áo tro trên tường thành thấy Tần Phàm thản nhiên dưới khí thế áp bách của mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc, lập tức lạnh lùng nói.

- Hôm nay ta vốn không có ý định đi trở về!