- A, ta ngược lại muốn nhìn lúc này đây Càn Kinh Tần gia các ngươi có nhịn được hay không!
Nhìn Càn Kinh ở trong tầm mắt càng ngày càng gần, trong miệng Tần Phàm có chút nghiền ngẫm mà nhẹ giọng nỉ non nói.
Bất quá thời điểm trải qua Càn Kinh, hắn cũng không có nghênh ngang mà đi vào, mà là lựa chọn sử dụng Chu Tước chi dực bay qua bầu trời.
Dù sao vấn đề này hắn cũng không thể biểu diễn quá mức rõ ràng, nếu không Càn Kinh Tần gia sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Bởi vì Càn Kinh Tần gia đã biết rõ hắn có phi hành vũ kỹ, hiện tại Tần Phàm xem là vì sợ Càn Kinh Tần gia mà vụng trộm bay qua trên không Càn Kinh, biểu diễn như vậy mới có vẻ càng thêm chân thực.
Tần Phàm bay thẳng đến địa phương cách Càn Kinh trọn vẹn trăm dặm xa, còn cố ý quấn một vòng tròn, bất quá lại “không cẩn thận” để cho có chút người đứng ở phía sau nhìn thấy.
Hắn hiện tại đã trở thành Võ Tôn, sử dụng Chu Tước chi dực phi hành trăm dặm là chuyện rất dễ dàng, đương nhiên ven đường hắn vẫn phải giả bộ như là đi một chút ngừng một chút, lộ ra bộ dạng thập phần vất vả.
- Tốt rồi, đại khái ngay ở chỗ này, đợi một tý trò hay lên sân khấu a.
Ở một đỉnh núi lộ ra thập phần hoang vu, Tần Phàm chậm rãi rơi xuống trên mặt đất, cũng bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Tần Phàm đã trở thành Võ Tôn cường giả, trên thực tế, cấp độ Võ Tôn này, bước vào Quy Nguyên chi cảnh, thân thể có thể trực tiếp câu thông cùng Thiên Địa nguyên khí, có thể dùng Thiên Địa nguyên khí với tư cách lương thực, cho nên đại khái có thể mấy tháng không ăn không uống cũng sẽ không chết đói.
Bất quá hiện tại bởi vì Tần Phàm sắm vai nhân vật Linh Vũ Sư, ở cảnh giới Linh Vũ Sư, vẫn phải ăn uống bình thường như thường nhân a.
Mà thời điểm Tần Phàm nhóm lửa nấu cơm, một phương diện cố nhiên là cố ý lưu cho Càn Kinh Tần gia một ít thời gian, làm cho bọn hắn nghĩ mình "không kịp chạy trốn" mà kịp thời đuổi tới.
Một mặt khác là hắn muốn mượn cơ hội này, cố ý tôi luyện trù nghệ của mình một ít.
Bởi vì hắn đã nhận được Trù Đao truyền thừa bên trong Vương Trù Đao, tuy Trù Đao ba thức kia uy lực cực lớn, chỉ là Nhân đao sơ cấp nhất trong Thiên Địa Nhân, nếu có thể phát huy ra toàn bộ uy lực, thậm chí so với Vạn Ngưu Xông mà hắn khổ tâm cải tiến đi ra 999 trọng kia còn mạnh hơn rất nhiều!
Có thể nghĩ, nếu có thể lĩnh ngộ đến Thiên Đao, cái kia nhất định có uy năng hủy thiên diệt địa.
Đáng tiếc trù nghệ của Tần Phàm, lại để cho chính hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Khả năng thật sự là hắn không có thiên phú gì a, hắn đối với Linh Dược là thấy cái gì sẽ nghiên cứu cái đó, nhưng nếu nói đến món ăn ngon gì đó, có lẽ sẽ không biết bao nhiêu gia vị, lúc nào lửa to, lúc nào lửa nhỏ... đủ loại như thế, có thể nói thật sự không có nghiên cứu qua đồ ăn.
Hơn nữa hắn thường xuyên xem đan dược thành cơm ăn, cho nên đối với ẩm thực này cũng đề không nổi hứng thú quá lớn.
Cũng bởi vì như thế, cho nên hôm nay Tần Phàm đối với uy lực của một chiêu Nhân Đao này, đoán chừng gần kề chỉ có thể phát huy một nửa mà thôi.
Đương nhiên, về sau Tần Phàm nếm thử đem Nhân Đao cùng Bá Vương Đao kết hợp lên, bất quá bởi vì như vậy, tuy uy lực đề ột ít, nhưng mà đã hạn chế phát huy uy lực càng lớn.
Nói cách khác, một chiêu Nhân Đao này cùng Bá Vương Đao kết hợp thành Bá Vương Chi Nhân Đao. Sauk hi ở Tần Phàm đột phá đến Võ Tôn, trên thực tế đã lộ ra có chút không đủ dùng...
Chính là bình cảnh.
Muốn đột phá cái bình cảnh này, chỉ có hai biện pháp: một phương pháp là lần nữa bế quan đi cảm ngộ Bá Đao chi đạo bên trong Đao Vương Lệnh, một phương pháp khác là tăng lên tài nấu nướng của mình, từ đó tăng lên uy lực của Nhân Đao.
Cái phương pháp thứ nhất bởi vì bên trong Đao Vương Lệnh đến từ Viễn Cổ Đao Vương truyền thừa, đủ loại huyền ảo trong đó thật sự là quá mức tối nghĩa, ở lúc mới bắt đầu hắn còn có thể tương đối dễ dàng lý giải, nhưng càng xâm nhập hắn liền phát hiện càng thêm gian nan!
Nếu như hôm nay hắn muốn lại có một lần đại cảm ngộ thu hoạch, như vậy ít nhất phải tốn hao một năm thời gian trở lên.
Cho nên cái phương pháp thứ nhất này đối với Tần Phàm hiện tại mà nói, lộ ra không quá thực tế.
Mà phương pháp thứ hai tăng lên trù nghệ, tựa hồ lộ ra đơn giản một ít, cho nên lúc này Tần Phàm lựa chọn.
- Tuy ta đã quyết định dùng quyền đạo làm chủ tu, nhưng dù sao toàn bộ Vạn Ngưu Xông chính là nhờ tự mình lĩnh ngộ, nếu như có một ngày tao ngộ bình cảnh lần nữa, chỉ sợ sẽ phải hao phí rất nhiều tinh lực cùng thời gian.
- Trù Đao ba thức này cùng Bá Vương Đao, chính là đến từ Thượng Cổ đại năng truyền thừa, uy lực đều rất mạnh, hơn nữa bao hàm lấy rất nhiều huyền ảo, ta nắm giữ một ít, đối với ta không có chỗ xấu.
Trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.
Hơn nữa Võ Tôn cường giả, lý giải đối với võ đạo đã đến một cảnh giới cực cao, nếu như Tần Phàm chỉ là sử dụng một loại võ kỹ, tuy cường đại, nhưng sẽ có vẻ quá mức đơn điệu, rất dễ dàng bị đối phương thăm dò chi tiết, bất lợi với đánh lâu dài.
- Đối với người bình thường mà nói, thuật luyện đan khó vô cùng ta cũng có thể nắm giữ, cái trù nghệ này ngay cả người bình thường cũng có thể làm được không tệ, còn có thể làm khó ta sao?
Nghĩ tới đây, Tần Phàm cắn răng nói ra.
Tuy trước kia đồ vật hắn nấu đi ra chỉ là tính toán vừa có thể vào miệng, cách mỹ vị kém xa vạn dặm, nhưng lúc này hắn lại nổi lên quyết tâm, quyết định, nhân cơ hội này hảo hảo tăng lên tài nấu nướng của mình thoáng một phát.
- Ồ?
Bỗng nhiên lỗ tai của Tần Phàm hơi động một chút, vào lúc này đã nghe được cách mình 100m, trong một bụi cỏ có chút di động.
- Nguyên lai là một con heo rừng, rất tốt, ta vừa mới suy nghĩ muốn nấu cái gì đó, không thể tưởng được nhanh như vậy thì có nguyên liệu nấu ăn tiễn đưa đến rồi.
Hắn híp mắt nhìn lại, lập tức lộ ra vui vẻ.
PHỐC.
Tần Phàm duỗi hai ngón tay ra, nguyên khí toàn thân có chút tác động, theo một tiếng vang nhỏ vang lên, lập tức một ngọn lửa như thực chất ở phía trên đầu ngón tay của hắn nhảy lên.
Hôm nay Tần Phàm đã đột phá đến Võ Tôn chi cảnh, hoàn toàn có thể đủ kình khí hóa thành thực chất rồi, cho nên ngưng hóa một đạo chân hỏa này, đối với hắn mà nói hoàn toàn không có khó khăn.
- Vèo…
Sau một khắc, ngọn lửa trên đầu ngón tay Tần Phàm lập tức hóa thành một đạo hỏa tiễn, sau đó dùng tốc độ cực nhanh vọt tới con lợn rừng cách hắn hơn 100m kia.
- Ô…
Con lợn rừng kia phát ra một tiếng bi thiết thập phần ngắn ngủi, sau đó im bặt.
- Hắc hắc, chuẩn bị bào chế mỹ vị.
Tần Phàm từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt lại lần nữa lộ ra mỉm cười, sau đó chậm rãi hướng về con lợn rừng đã hoàn toàn không có tiếng vang kia.
Nhưng mới vừa đến gần một tí, nụ cười trên mặt Tần Phàm lại không khỏi thoáng chốc cứng lại, trở thành cười khổ.