Cho tới nay họ là những người có chút cao ngạo, nhưng hiện tại nàng cảm giác mình không còn tư cách cao ngạo được nữa. Sau đó nàng dùng tay nắm chặt bích lam sắc trường kiếm, kiên định kiếm đạo của chính mình.
- Xem ra cho tới nay, chúng ta đều như ếch ngồi đáy giếng! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ngay cả Lăng Cầm xưa nay không thích nói lời nào lúc này cũng thoáng thở dài.
Hiện tại nàng mới cảm giác được mình chân chính thấy được Tân Thế Giới, nơi này đúng là rộng rãi khôn cùng, là có được thật nhiều thiên tài tuyệt đỉnh như vậy. Nàng là thiên tài của Mạc Lợi thần đảo, nhưng nếu muốn trở thành thiên tài của Tân Thế Giới, còn phải chứng minh chính mình trong cuộc chiến sắp tới.
- Tần Phàm, ngươi còn có tin tưởng không?
Diệp Nhâm đi tới gần Tần Phàm, dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
- Nếu như đã nhận định phương hướng, chỉ cần luôn luôn đi tiếp là được.
Tần Phàm khẽ cười nói:
- Hoặc có lẽ hiện tại chúng ta cũng không phải cần sự tin tưởng, mà là quyết tâm, một loại quyết tâm tranh phong trên sân khấu của Tân Thế Giới!
- Quyết tâm? Phải rồi, có thể không có lòng tin, nhưng nhất định phải có quyết tâm!
Diệp Nhâm không khỏi sáng ngời đôi mắt.
Hội trưởng cuộc chiến thiên tài thần đảo thật lớn, từ cửa vào cũng có thể thấy được, nhưng tuy rằng nhìn thấy có hơn vạn người dự thi, nhưng rất nhanh đã tan vào bên trong.
Lúc này nhóm người Tần Phàm theo sau đội ngũ đi vào, bọn họ chỉ có vài người, thậm chí còn có vài ngũ kiếp bán thần, thật sự không dẫn nổi bao nhiêu chú ý, thật giống như một dòng suối nhỏ vô danh hòa tan vào biển khơi mà thôi.
Đi vào hội trường, đưa mắt nhìn ra, Tần Phàm nhất thời cảm thấy thật rung động.
Vì sân thi đấu thật sự quá lớn!
Hội trường có hình dạng như phễu, từ trên xuống dưới, từ lớn tới nhỏ, dưới đáy chính là sân thi đấu của bọn họ, nhưng dưới đáy lại chính là một sơn cốc nhìn không thấy cuối.
Ở một phương là bảy mươi hai chiếc ghế kim bích huy hoàng đẹp đẽ quý giá, hẳn là chỗ ngồi của bảy mươi hai vị đảo chủ.
Ngoài ra ở một bên vách cũng có vô số chỗ ngồi, cất chứa ngàn vạn người cũng là việc thật bình thường. Nghe nói đây là cung cấp cho những người của các thần đảo trong Tân Thế Giới tiến tới quan sát, nhưng trước khi bắt đầu trận đấu, mọi người đều không được tiến vào Thiên Tài Đảo.
Sau khi toàn bộ người dự thi vào chỗ, những người đó sẽ thông qua truyền tống phù đi vào chỗ ngồi dự định trước của mình, nhưng bọn họ không được rời khỏi hội trường, chỉ chờ quan sát xong trận đấu, xem hết thì sẽ tự động được truyền tống đi.
Đương nhiên, những truyền tống phù kia sẽ có giá trên trời.
- Đương…
Một tiếng chuông cuối cùng truyền đến, toàn bộ những người dự thi đã vào vị trí, tập kết đầy đủ trong hội trường dưới đáy.
- Kiệt kiệt, các vị thiên tài, lão phu chính là Nguyên Hoàng đảo đảo chủ Nguyên Hoàng, lần này đến lượt lão phu chủ trì cuộc chiến thiên tài thần đảo. Đầu tiên hoan nghênh đi vào Thiên Tài Đảo, ở trong này các ngươi sẽ tiến hành một trận trò chơi tử vong. Hiện tại lão phu cũng không thích vô nghĩa, tiếp theo trực tiếp tuyên bố quy tắc trò chơi!
Một thanh âm già nua mạnh mẽ vang lên phía trên bảy mươi hai chỗ ngồi xa hoa, sau đó một thanh âm vang lên bên tai mọi người.
- Kỳ thật quy tắc rất đơn giản, đó là ở trước mặt các ngươi tùy tiện lựa chọn một lối đi vào, ở trong đó các ngươi sẽ tùy cơ gặp gỡ, đánh bại đối thủ mới có thể tiếp tục đi tới. Ai có thể đi tới cuối cùng, chính là người thắng!
- Đương nhiên, các ngươi đều là thiên tài tinh anh của các thần đảo, tự nhiên sẽ không dễ dàng để các ngươi phải chết. Ở trên đường, các ngươi có thể chọn lựa rời khỏi trước khi đối thủ còn chưa kịp giết chết ngươi, vị trí mà ngươi rời đi sẽ có người đặc biệt công tác thống kê bài danh của các ngươi!
- Kiệt kiệt, cứ như vậy đi, hiện tại lão phu tuyên bố cuộc chiến thiên tài thần đảo chính thức bắt đầu!
- Oanh oanh oanh oanh…
Theo thanh âm của Nguyên Hoàng đảo chủ hạ xuống, lúc này toàn trường ước chừng ngàn vạn chỗ ngồi bắt đầu không ngừng xuất hiện thân ảnh của những người đến từ các thần đảo, tốc độ xuất hiện cực nhanh, cơ hồ là đồng thời đều đến, kín người hết chỗ.
Đây là những người xem thông qua truyền tống phù đi vào Thiên Tài Đảo, những người này vừa xuất hiện trong miệng không nhịn được phát ra tiếng kinh hô.
Có rất nhiều người cả cuộc đời này chưa từng thấy qua được cảnh tượng như vậy, vừa đi vào hội trường lập tức khiến người rung động nhân tâm.
Ngàn vạn lần tiếng kinh hô của người xem sôi trào lên, bảy mươi hai đảo chủ ở trôi nổi trên không trung nhìn xuống, phía dưới là hơn vạn thiên tài rất nhanh sẽ trình diễn một trận đấu kích động lòng người.
Mà thanh âm chấn vang kinh thiên động địa làm người dự thi lúc này đều có cảm giác thật rung động, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác hào khí!
Bọn họ đều là thiên tài!
Chỉ có thiên tài chân chính mới có thể đứng trên võ đài nơi này!
Ngàn vạn nhân khẩu trong Tân Thế Giới, bọn họ chính là người nổi bật trong những người trẻ tuổi!
Hôm nay chỉ cần có biểu hiện tốt, như vậy tên tuổi của bọn họ sẽ được truyền khắp cả Tân Thế Giới, dương danh lập vạn! Đây là chuyện làm cho tất cả người dự thi đều lâm vào nhiệt huyết sôi trào, nam nhi đương nhiên là phải lập nên sự nghiệp lớn!
Hôm nay trong cuộc chiến thiên tài thần đảo, bọn họ phải chiến đấu chứng minh chính mình!
Đối mặt với âm ba thật lớn vang khắp bốn phía, Tần Phàm có vẻ thập phần bình tĩnh, lúc này hai mắt hắn nhìn hướng sân thi đấu phía trước, vừa rồi Nguyên Hoàng đảo chủ giới thiệu vô cùng đơn giản, còn có chút vấn đề cần phải do chính mình tự tìm hiểu lấy.
Tỷ như lúc này ở trước mặt bọn họ, tổng cộng có một trăm lối vào, một lúc nữa cả vạn thiên tài sẽ thông qua một trăm lối vào tiến vào bên trong, tiếp theo bọn họ sẽ tiến vào trong một trăm cuộc chiến, bọn họ gặp mặt nhau đều là ngẫu nhiên, không phải nói cùng đi vào một cửa thì sẽ gặp chung trong một chiến trường.
Đã bắt đầu!
Những người dự thi trong tiếng hô của muôn người, bắt đầu tự động tiến vào trong trăm lối vào trước mặt. Trước khi tiến vào, từng người đều đem khí tức của mình truyền vào trong một thạch anh đặc thù thần bí, nghe nói thạch anh kia sẽ ghi chép lại khí tức của chính bọn họ, dùng phán đoán thành tích cuối cùng của người dự thi.
- Cẩn thận một chút, vừa phát hiện mình không khả năng đối địch thì phải lập tức rời đi!
Rất nhanh tới phiên Kỷ Huyên Nhi vào cửa, Tần Phàm cẩn thận dặn dò.
- Đã biết, huynh cũng vậy!
Kỷ Huyên Nhi gật đầu đáp, sau đó đem khí tức của mình truyền vào thạch anh, thạch anh ghi chép lại tên tuổi cùng thần đảo xuất thân của nàng, tiếp theo nàng quay đầu liếc mắt nhìn Tần Phàm lần nữa, sau đó biến mất trong cánh cửa.
Đến lượt Tần Phàm.
- Không cần bởi vì chuyện của Vân Đỉnh thành Vân gia mà có điều áp lực, Hoàng Hôn thành vẫn sẽ đứng bên cạnh ngươi!
Ngay khi Tần Phàm sắp đi vào bên trong, Mộ Thanh Thanh đi phía sau bỗng nhiên mở miệng nói.
- Yên tâm, ta sẽ có chừng mực, sư tỷ cũng bảo trọng!