Một tiếng “Két…” vang lên, Vương Kha đẩy cửa bước vào căn nhà nhỏ của mình. Sau khi nhóm cái lò sưởi than lên hắn liền ngồi xuống bên cạnh nó
Những điều mà Luyện Khí Sĩ như hắn truy cầu tất nhiên không giống với người thường, cho nên trang trí trong căn phòng này có thể nói là đơn giản cực kỳ luôn. Trong này chỉ gồm có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế dựa, với cái lò sưởi này và một cái bình án (*) dài và hẹp là hết rồi.
(*) Bình án: bàn dài dùng để viết chữ thời xưa.
Lửa trong lò sưởi than dần mạnh lên. Ánh sáng màu đỏ hắt lên chiếu rõ từng đường nét góc cạnh kiên nghị mà trầm tĩnh trên khuôn mặt hắn. Nhưng khi móc cái bọc đồ từ trong ngực ra rồi trải lên bình án, hắn lại không nhịn được khẽ thở dài yếu ớt.
Hắn thở dài, không phải vì mất đi con đường buôn lậu ở Đông Hải của lão Thiết Đầu dẫn đến hi vọng đạt được pháp khí càng tốt càng thích hợp sử dụng trở nên xa vời. Mà những Luyện Khí Sĩ như hắn vốn chỉ một lòng tu hành, truy cầu sự ảo diệu của thân thể và trời đất bao la, thạo dùng cái uy của thiên địa để giành giật sự trường sinh. Những ham muốn lợi danh mà người bình thường vẫn hay giấu kín đối với Luyện Khí Sĩ bọn họ đều trở nên vô nghĩa. Bản thân hắn cũng rất giỏi trong việc nhìn người, nếu một lời hay một suy nghĩ không hợp thì đường ai nấy đi, cho nên bằng hữu được hắn thừa nhận và kết giao cực kỳ ít ỏi.
Trong những năm qua, mỗi đêm hắn đều gặp lão Thiết Đầu ở chợ đêm, tuy không nói ra nhưng bọn họ đã coi nhau như bằng hữu thực sự. Lão Thiết Đầu bỏ đi, khiến cho bằng hữu của hắn ở Thuận Kinh này bớt đi một người.
Sau khi hít sâu một hơi, mượn ánh sáng đã trở nên chói mắt từ lò than, hắn nhìn vào cái bọc đồ mà lão Thiết Đầu để lại cho hắn.
Có một ít linh mộc nhưng linh khí bên trong không đủ để luyện chế thành pháp khí. Nhưng dùng chúng để đốt hương vẫn có thể tạo ra chút linh khí để Luyện Khí Sĩ sử dụng. Cũng có vài hạt phâu phỏng chế thành pháp khí dỏm nhưng lại dùng vài loại linh mộc đủ chất lượng. Nếu như trong bọc đồ này có một hai hạt châu như thế thì có lẽ đủ để tu vi của Vương Kha tinh tiến không ít.
Đây cũng là một chút lòng thành của lão Thiết Đầu.
Những người tu hành như hắn, vốn thuận theo mệnh trời, nguyện sống thanh hàn, chỉ cầu tu vi tinh tiến. Ngộ thêm càng nhiều Thiên đạo là niềm vui sướng nhất, tu vi tinh tiến là quà tặng quý giá nhất cả cuộc đời của họ.
Ánh lửa càng sáng thì vân gỗ lại càng hiển thị rõ ràng hơn. Vương Kha chỉ liếc mắt một cái liền tiện tay lấy ra ba chuỗi vòng từ trong đống hơn hai mươi chuỗi này rồi ném vào trong lò than.
Một mùi hương ngọt lịm đến nức mũi từ trong lò than bay lên, nhưng rất nhanh sau đó mùi hương này biến mất tiêu không còn ngửi thấy nữa.
Ba chuỗi vòng này kỳ thật cũng không được coi là linh mộc nữa. Chỉ là một loại dây leo ở hải ngoại có hương thơm đặc thù, cho nên được dùng để bắt chước gỗ Kỳ Nam Hương hiếm thấy.
Vương Kha qua lại chợ đêm Thiên Vận nhiều năm như vậy tuy vẫn chưa nhìn thấy pháp khí tu hành cực phẩm hiếm có, nhưng cái loại dây leo mặt ngoài có hoa văn da hổ lốm đốm và mùi ngọt lịm nức mũi này lại nhìn thấy không ít. Thứ này không có tác dụng gì, lưu lại trên đời cũng chỉ là tai họa cho một số Luyện Khí Sĩ vừa mới tiếp xúc đến một ít thủ thuật Luyện Khí, cho nên hắn thẳng tay thiêu hủy đi.
Sau khi ba chuỗi hạt này hóa thành tro tàn trong lửa tan, Vương Kha kẹp một chuỗi hạt có một trăm lẻ tám viên châu nhỏ lên.
Đối với pháp châu mà Luyện Khí Sĩ sử dụng thì hạt châu càng lớn thì càng quý giá. Xét theo nguyên lý thì số lượng linh mộc vốn có hạn, cho nên nếu hạt châu càng to thì linh khí chứa đựng trong đó càng nhiều. Mà các loại hạt châu nhỏ thường thường được tạo thành do từ các bộ phận của linh mộc khó có thể chế tạo thành hạt châu lớn như các phần góc của nhánh hay các vụn gỗ thừa. Việc này vốn chỉ là tận dụng hết các nguyên liệu quý giá đến mức có thể, chứ không chú trọng vào phẩm chất của pháp khí.
Chuỗi hạt một trăm lẻ tám viên này Vương Kha đã chú ý tới nó từ lúc còn lựa đồ ở sạp hàng của lão Thiết Đầu. Mặt ngoài của nó có một lớp dầu cặn dày đặc, cố tình tạo thành màu tím thẫm sao cho giống với Kim Tinh Tử Đàn trong truyền thuyết. Nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi gỗ mục nát tỏa ra từ trên chuỗi hạt này, bên trong có lẽ chỉ là gỗ lim bình thường ngụy trang mà thôi, quả thật là hàng dỏm không có chút giá trị sử dụng nào.
Nhưng khi hai ngón tay của hắn nhấc chuỗi hạt này lên, hai mắt của hắn đột nhiên vô thức nhíu lại nhìn chăm chú vào nó.