Bể nước nóng nhỏ, nước trong vắt bập bềnh xao động, như niềm vui tình ái nồng nàn, tràn đầy đến mức không ngừng lại được.

Mái tóc đen ướt đẫm của Dung Phỉ quấn quýt với mái tóc bạc như sương của Cố Kinh Hàn, trắng đen khó phân.

Ban đầu, hai người còn kiềm chế, dịu dàng dè dặt, càng về sau gần như điên cuồng tuyệt vọng triền miên liều chết, hồ, giường, bàn, thậm chí là bệ cửa sổ khép một nửa đều được thử qua.

Ngày đêm điên đảo, chẳng nhận rõ sớm chiều.

Thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, hoặc ăn uống một chút, nhưng hai con gà mù mờ chuyện trái cấm quả thật là muốn dừng mà không dừng được.

Cơ thể cũng cực kỳ mẫn cảm, dù cho một động tác nhỏ vô ý trong lúc đang ăn uống cũng có thể dấy lên lửa nóng.

Dung Phỉ không nhìn thấy sắc trời nên không biết giờ giấc, ngoại trừ thiêm thiếp buồn ngủ thì chỉ có phấn kích vô tận. Cậu nghi ngờ không biết có phải Cố Kinh Hàn cho cậu uống thuốc gì rồi không, đây không phải là cách làm của người bình thường, sẽ sớm lao lực quá mà chết mất thôi.

Nếu không thì là do hai người bọn họ có thể lực và tinh lực hơn người, một đêm bảy lần mà không mệt?

Cậu chỉ có thể nghĩ ra những cách nghĩ vụn vặt buồn cười này trong lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, một khi tay của Cố Kinh Hàn đưa tới nắm lấy vai cậu, cậu lập tức không rảnh suy nghĩ gì nữa.

Chẳng biết thời gian phóng túng này đã được bao lâu, vào lần cuối cùng, Cố Kinh Hàn dường như xé nát hoàn toàn vẻ ngoài lạnh lùng trang nghiêm của hắn, cắn phá khắp người Dung Phỉ giống như phát điên.

Dung Phỉ vừa đau vừa sướng, tay và môi liên tục lướt trên gương mặt của Cố Kinh Hàn, như thể muốn khắc sâu hình dáng của người này vào trong lòng.

“Mắt sưng rồi.”

Cố Kinh Hàn ngồi dậy, sờ lên đôi mắt đào hoa bị dồn ép đến khóc sưng lên.

Vẫn là trống rỗng nhưng chứa đầy sắc nước, quyến rũ theo một kiểu khác.

Dung Phỉ giơ tay vỗ lên cánh tay của Cố Kinh Hàn, cuống họng đau đến mức lười mở miệng, nhưng đang ra dấu là muốn uống nước và tìm trứng gà lăn mắt.

Cố Kinh Hàn trở người xuống giường, khoảnh khắc hai chân rơi xuống mặt đất cũng có chút vô lực.

Dù sao cũng là con người, chứ không phải con bò, khi vượt quá giới hạn thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến thận.

Đun nước nóng, quậy chút nước đường cho Dung Phỉ thấm họng, Cố Kinh Hàn lại bọc lấy cậu đi tắm. Trong lúc tắm, Dung Phỉ còn nghĩ rằng Cố Kinh Hàn muốn triền miên tiếp, chân đã móc lấy nhưng lại bị kéo xuống.

“Ba ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Cố Kinh Hàn nói.

Ấy mà đã là ba ngày.

Dung Phỉ cảm thấy không được phép buông thả như thế, bằng không sợ sau này không làm nổi nữa, vì thế hậm hực rút tay chân về, cùng Cố Kinh Hàn đi vào phòng khách ____mặc dù đã được hai người dọn dẹp nhưng trong nhà vẫn còn mùi mập mờ, khiến cậu không thể không tưởng tượng.

Nằm trong đệm chăn mới, Dung Phỉ khàn giọng cảm thán nói: “Trước đây em có nghe người ta nói rằng chuyện này giữa đàn ông là rất khó, gì mà chảy máu bôi thuốc, đau đến mức cả người như bị chẻ đôi. Nhưng em thấy rất thoải mái mà… Ây da, em đây có phải được gọi là tư chất trời cho không?”

“Ừ.”

Cố Kinh Hàn nửa ôm cậu, mắt lim dim trả lời, “Chặt có mức độ.”

Dung thiếu gia bị Cố đại thiếu chọc ghẹo, phá lên cười rần rần, sau đó sờ môi Cố Kinh Hàn vài lần, cụp mắt, tám chuyện với Cố Kinh Hàn câu được câu không.

Nói một hồi thì thấy mệt, giọng nói nhỏ dần rồi tắt lịm.

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở mệt nhọc.

Cố Kinh Hàn mở mắt, lấy ra lá bùa định thần đã được chuẩn bị từ sớm dán lên người Dung Phỉ, sau đó đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.

Trong ba ngày này, bọn họ đã chơi qua đủ kiểu, mặc quần áo, không mặc quần áo, thế nên đã xé hỏng không ít đồ tốt. Song, Cố Kinh Hàn có chuẩn bị đủ, sau khi ăn mặc chỉnh trang, hắn thu dọn hành lý.

Bùa gây mù trên người Dung Phỉ sẽ mất hiệu quả khi bình minh đến, Cố Kinh Hàn không muốn để Dung Phỉ nhìn thấy hình ảnh đầu đầy tóc bạc, tiều tụy của hắn hiện giờ nên mới bỏ đi.

Hắn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, mọi chuyện đều đã ổn thỏa, cũng có thể nói không còn gì tiếc nuối, nhưng chờ khi hắn xử ly xong tất cả, khi trở lại bên giường, thấy vẻ mặt ngủ say bình yên của Dung Phỉ, tim của Cố Kinh Hàn vẫn nhói lên một cái, trong lòng như bị chùy gõ mạnh, đau đớn tột cùng.

Cố Kinh Hàn lấy ngón tay chải nhẹ tóc Dung Phỉ, sau đó dùng hai ngón làm kéo, cắt xuống một lọn tóc của Dung Phỉ, lại cắt một lọn tóc bạc của mình.

Hắn thắt hai lọn tóc vào nhau, dùng dây đỏ buộc lại.

Trắng đen pha trộn, lại thêm dây đỏ, vừa lóa mắt vừa chua xót lòng.

“Coi như đây là quà sinh nhật anh bù cho em,” Cố Kinh Hàn nhìn chăm chăm vào mặt Dung Phỉ, sau đó thả lọn tóc vào trong hộp, đặt ở đầu giường, “Anh phải mang quà sinh nhật năm nay của em đi, có lẽ sẽ không thể trở về, lọn tóc này là anh đền cho em. Nếu em không thích… thì cũng hết cách rồi, em cứ trách anh đi.”

Hắn cúi đầu hôn lên môi Dung Phỉ.

Trong lúc ngủ mơ, Dung Phỉ đã tạo thành phản xạ có điều kiện trong mấy ngày qua, vì thế khi tiếp xúc với cái hôn quen thuộc, cậu lập tức duỗi môi hôn lại.

Cố Kinh Hàn sợ đánh thức cậu nên đưa ngón tay cản lại đầu lưỡi duỗi tới, vỗ về Dung Phỉ.

Chờ Dung Phỉ chìm vào giấc ngủ say, bị bùa định thần níu giữ nên không thể tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn, Cố Kinh Hàn mới chậm rãi đứng dậy, nhấc rương hành lý, khởi động trận pháp phòng hộ được bày ra hai ngày này, xoay người rời đi.

Đi suốt cả một đêm.

Ngày tiếp theo, trời sáng, lúc sương lạnh vẫn còn phủ đầy thì cửa chính của Phụng Dương quán bị gõ.

Tiểu đạo sĩ vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, lúc vừa thấy Cố Kinh Hàn cả người ẩm ướt, phong trần mệt mỏi, có chút nhếch nhác thì ngây ra, như thể không nghĩ ra được vì sao người có phong thái như vậy sẽ thành ra thế này.

Nghĩ xong, lập tức mời người vào trong.

“Sư phụ! Sư phụ! Cố thí chủ lần trước tới!”

Ngọn đèn dầu ở trước cửa rọi đến sân sau, ánh nến mờ tối lay động không ngừng trong gió tuyết, đánh vỡ toàn bộ thanh tịch ở Phụng Dương quán.

Trường Thanh giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, giày cũng không buồn xỏ, vội vã chạy ra, khi thấy Cố Kinh Hàn thì lập tức chấn động, khó tin nổi đến gần như nghẹn ngào: “Đại, đại sư huynh, huynh…”

“Đi vào trong nói.”

Mắt của Cố Kinh Hàn mang theo uể oải, đi trước vào cửa.

Trường Thanh vội vàng nhặt vẻ mất mặt của mình lên, bảo mọi người trong đạo quán giải tán, xoay người vào phòng đóng cửa, sau đó nhìn về phía Cố Kinh Hàn.

Đầu đầy sắc trắng, khí huyết đã hết.

Tuy dung mạo không thay đổi, nhưng cũng đã như héo mòn.

“Đại sư huynh! Huynh… huynh làm sao vậy?”

Trường Thanh đỏ mắt, run run hỏi: “Chẳng phải Thiên Ma… Thiên Ma còn chưa phát động sao? Vì sao lại… ngay cả tuổi thọ hai mươi bốn năm của huynh cũng mất… Huynh phải chết, đại sư huynh…”

Trường Thanh bỗng nhiên chấn động: “Đúng rồi, nhị sư huynh đâu? Nhị sư huynh đang ở đâu? Vì sao huynh lại tới một mình? Huynh ấy có biết bây giờ huynh… Huynh ấy đâu rồi? Dung sư ca đâu?”

Trong lúc cấp thiết, Trường Thanh dùng luôn cả xưng hô lúc bé.

So với đại sư huynh Cố Kinh Hàn không dễ thân cận, nhìn cô lãnh thanh ngạo, thì người mà Trường Thanh ở chung nhiều nhất, coi là người thân thiết nhất lại thật ra là Dung Phỉ thường dẫn Trường Thanh lên núi xuống sông.

Trong mắt đa số tu giả, yêu tu không khác gì yêu ma, vì thế Trường Thanh cực kỳ quý trọng hai vị sư huynh trẻ con thân thương này, cũng tình nguyện giúp Cố Kinh Hàn bố trí nhiều năm. Muốn nói chuyện khiến Trường Thanh đau đớn nhất chính là một trong hai người này có người qua đời, lại còn không có khả năng đầu thai kiếp khác.

“Trường Thanh, ngồi xuống.”

Cố Kinh Hàn đè lại vai Trường Thanh, thấy Trường Thanh quay đầu nhìn mình, ánh mắt bừng tỉnh, dừng một chút, nói, “Đệ hiểu ý của ta mà. Một mình ta là đủ rồi.”

“Một mình huynh là đủ rồi… Một mình huynh là đủ thế nào?!”

Trường Thanh tức giận phản bác, “Không có công đức kim thân của nhị sư huynh trấn áp, huynh sẽ chết! Cho dù huynh có bản lĩnh lớn như trời, trấn áp được vài phân thân khác, nhưng bản thể Thiên Ma ở trong cơ thể huynh vẫn có thể mê hoặc huynh, thôn phệ huynh, cố gắng khống chế huynh! Người nào cũng có tâm ma, có si niệm, Thiên Ma sẽ lợi dụng chúng nó để đánh tan huynh! Huynh vốn không trấn áp được Thiên Ma trong cơ thể mình! Chờ huynh… huynh mất đi thần trí, chỉ có thể tự sát, thân hồn câu diệt… nhưng chưa chắc đã diệt trừ được Thiên Ma, đây là cái mà huynh nói đủ đó hả?!”

Sắc mặt của Cố Kinh Hàn vẫn lạnh lẽo như cũ, trong đôi mắt đen kịt lại lộ ra sự quyết tuyệt sắc nhọn.

“Ta sẽ bày trận Nghiệp Hỏa,” Cố Kinh Hàn nói, “Tuy cuối cùng ta sẽ rơi vào giằng co với Thiên Ma, mất đi thần trí, nhưng nghiệp hỏa vẫn có thể đốt sạch Thiên Ma và ta.”

“Năm đó, ta đã đọc qua rất nhiều sách cổ, ta phát hiện từ xưa đến nay Thiên Ma không thể bị diệt trừ, chỉ có thể đợi người trấn áp hoặc chờ diệt thế kết thúc, nghiên cứu nguyên nhân thì là do Thiên Ma không có thực thể thật sự, lại giả dối đa đoan, hơn nữa dù sao nó cũng là một phần của Thiên Đạo, người có can đảm trỏ kiếm vào trời xanh thật sự quá ít.”

“Lần này có lẽ là lần có tỉ lệ thành công lớn nhất.”

“Thiên Ma bị nhốt trong cơ thể của ta, theo ta trải qua luân hồi, gần như là phối hợp sinh trưởng, nên được xem có được thực thể cho chính mình. Nó tham lam, không thể trực tiếp cảm ứng với bên ngoài, chưa đến một giây cuối cùng thì sẽ không rời khỏi cơ thể của ta, thế nên chúng ta còn đánh được một trận. Nhưng trận đánh này không được thất bại, thế trận Nghiệp Hỏa vẫn phải làm.”

Trường Thanh nghe Cố Kinh Hàn nói xong, nhắm mắt lại, nói: “Đồng vu quy tận… Bất thành công tiện thành nhân*. Đại sư huynh, nếu đệ là người trong thiên hạ, ắt sẽ rất vui vì có một người đại nghĩa đón đầu, dù cho trời sập cũng không đến phiên đệ. Nhưng đệ là sư đệ của huynh, trời… đang đổ sụp xuống đầu sư huynh của đệ, người chết chính là sư huynh của đệ…”

*Bất thành công tiện thành nhân: Ý chỉ người làm chuyện lớn muốn cố chấp gắng sức, nếu như không thành công thì hiển nhiên sẽ mang đến nguy hiểm lớn, tỷ như đánh mất mạng sống, nhưng tuy không thành công nhưng “lòng” đã thành công.

Trường Thanh mở mắt ra, nhìn Cố Kinh Hàn: “Đệ sẽ rất đau đớn, nhị sư huynh sẽ đau đớn hơn.”

“Ta không phải là người đại nghĩa, nếu chuyện không liên quan đến Dung Phỉ, ta có thể tránh thì vẫn sẽ tránh.”

Cố Kinh Hàn dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Trường Thanh, không né tránh, “Nhưng việc đã đến nước này, Thiên Ma đã bày sẵn bẫy, phát động từ sớm, Dung Phỉ không thể khôi phục… Trừ lần đó ra, đệ còn cách gì khác hay không?”

Không có.

Hai chữ này không hề ra khỏi miệng, lại ép tới Trường Thanh không thở nổi. Trường Thanh không có được quyết tâm và ý chí như Cố Kinh Hàn.

Hai người im lặng hồi lâu.

Trường Thanh đột nhiên hỏi: “Huynh gạt nhị sư huynh tới đây hả?”

Cố Kinh Hàn kể sơ qua chuyện vài ngày trước, Trường Thanh không nói gì, thời gian trôi qua, bên ngoài sáng bửng, ánh nắng rọi vào trong, Trường Thanh mới ngẩng đầu, nói một câu: “Đệ có hơi nhớ núi Trường Thanh rồi.”

Cố Kinh Hàn giơ tay xoa đầu Trường Thanh, thấp giọng nói: “Chuẩn bị đi, giờ Tý đêm nay.”

Trường Thanh nhắm mắt lại, cười khổ gật đầu.

Hải thành lại nổi gió tuyết, Nguyễn thành lại thưa tuyết.

Khi Dung Phỉ tỉnh lại đã là sau trưa, mây bay sương tan, ánh mặt trời rực rỡ rọi lên mặt tuyết, chiếu sáng trong ngoài cửa sổ.

Mí mắt nhoi nhói do bị tia sáng rọi vào, Dung Phỉ mệt mỏi mở mắt ra, đang muốn tìm bóng dáng Cố Kinh Hàn thì chợt cứng đờ.

Cậu có thể nhìn thấy!

Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn cách bày biện trong phòng, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lòng rục rịch khi liếc thấy dấu vết lộ ra ở cổ áo.

Đảo mắt nhìn lên giường thì không thấy ai, Dung Phỉ xuống giường đi tìm Cố Kinh Hàn, muốn nói cho hắn biết mình đã hết mù.

Song, lúc xoay người, cậu lại đụng rơi vật gì đó, Dung Phỉ quay đầu nhìn lại, là một cái hộp gỗ.

Trong lòng bỗng nhiên nảy ra cảm giác chẳng lành kỳ dị, Dung Phỉ nhíu mày, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.

Bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một lọn tóc buộc dây đỏ.

Lọn tóc đen trắng lẫn lộn, thoạt nhìn cực kỳ cổ quái.

Dung Phỉ dán mắt vào lọn tóc, ánh chớp lóe lên trong đầu, xuất hiện một suy đoán khó tin.

Cậu nghiêm mặt bắt đầu mở thư ____

Rốt cuộc Cố Kinh Hàn không giấu diếm nữa, nói ra hết toàn bộ sự thật, nhưng đã chậm mất rồi. Hắn đã sớm rời đi, nói không chừng hiện tại đến hài cốt cũng chẳng còn.

Hai mắt của Dung Phỉ đỏ sẫm, nhìn vào từng con chữ.

Thư không dài, nói rõ hết sự thật thì chỉ còn một câu cuối cùng, văn chương dong dài, quanh co khúc khuỷu, tựa hồ chứa đầy mâu thuẫn và lưu luyến của người viết.

Hắn nói, ở đây vốn có một vị thuốc, ăn vào có thể quên hết tất cả. “Nhưng anh hủy nó rồi, anh muốn em nhớ kỹ anh.”