Dấm Nghiện

Chương 49: Liêu đến chân mềm

Lê Kiều Kiều nhìn viện binh mà Lạc Phỉ tìm tới, nữ nhân kia ngũ quan đặc biệt thâm thúy, đặc biệt đẹp, giống như đã gặp qua ở nơi nào, da trắng mỹ mạo, Lê Kiều Kiều cơ hồ đều không rời mắt được.

Không biết có phải là con lai không nhỉ?

"Cố tổng hảo hứng thú."

Liễu Tiêu Nguyệt chú ý tới biểu tình của Lê Kiều Kiều vẫn luôn nhìn Cố Phiên Vũ, chỉ là nàng không có lên tiếng, khóe miệng còn mang theo một mạt ý cười.

"Phỉ Phỉ nói nàng thua không ít, nhờ ta tới hỗ trợ nàng."

Cố Phiên Vũ khóe miệng ngậm một mạt cười, không hiện sơn lộ thủy, Liễu Khinh Ca lại cảm thấy chính mình gặp phải đối thủ, cái loại tươi cười tự tin này, xác thực là người không dễ đối phó.

Vài giờ sau, đồng hồ đã điểm 11 giờ tối, Cố Phiên Vũ đến giúp Lạc Phỉ thắng trở lại không ít tiền, thua nhất thảm chính là Lê Kiều Kiều, bất quá tất cả đều tính cho Liễu Tiêu Nguyệt.

Lạc Phỉ vừa thấy tiền của mình chảy ngược trở về, lập tức vui vẻ nói: "Đến làm cả đêm!"

"Ngươi tinh lực tốt như vậy."

Liễu Tiêu Nguyệt ngáp một cái, thật sự là có chút mệt mỏi, đành phải để Hoa Ngữ An thế chỗ thay, chính mình ngồi ở một bên xem diễn.

Bốn người đánh đến vui vẻ, Hoa Ngữ An vừa lên tràng, Liễu Khinh Ca lập tức từ ù bài cuồng ma biến thành điểm pháo cuồng ma, Hoa Ngữ An chính là nằm cũng ù, thế cục của Cố Phiên Vũ cũng không kém, ít nhất cũng thắng không ít tiền, ngược lại Lê Kiều Kiều lại như một con bồi đánh, bất quá tiền không phải của nàng, cũng thua rất vui vẻ.

Lạc Phỉ cùng Liễu Tiêu Nguyệt ngồi ở trên sô pha, một bên nhìn bốn nữ nhân ở phía trước chém giết, một bên nhẹ giọng tán gẫu.

"Ngươi cùng Cố Phiên Vũ lại cặp với nhau?"

Liễu Tiêu Nguyệt tùy ý hỏi một câu, Lạc Phỉ nhướng mày, lắc lắc đầu, nói: "Không có."

"Bất quá thoạt nhìn, cũng nhanh đi?"

Không thể không nói, ánh mắt của Liễu Tiêu Nguyệt phi thường độc ác, loại chuyện cảm tình này, tựa hồ đều trốn không thoát khỏi mắt nàng.

"Không nói ta, ngươi thì sao? Cùng bằng hữu của Ngữ An đến mức nào rồi?"

Là người mù cũng nhìn ra được Liễu Tiêu Nguyệt có ý tứ với Lê Kiều Kiều, lại còn có mở ra hình thức sủng thê, rải cẩu lương rải đầy mặt người khác.

"Hiện tại chẳng ra gì, về sau liền không giống nhau."

Khóe miệng của Liễu Tiêu Nguyệt gợi lên một mạt tươi cười kiều mị, giống như một con nhiếp hồn yêu tinh, làm Lạc Phỉ nhìn không khỏi rùng mình một cái, trong lòng vì Lê Kiều Kiều mà bi ai, chỉ sợ người này ' lành ít dữ nhiều '.

"Liễu gia thật là lợi hại, có hai cái cuồng ma sủng thê."

Lạc Phỉ lắc lắc đầu, nữ nhân Liễu gia không thể chọc, người các nàng thích càng là không thể chọc...

Có lẽ là người già rồi, trước kia có thể chơi mạt chược suốt đêm, bây giờ đánh tới 3 giờ liền tan, từng người tan đi, ai về nhà người nấy, rốt cuộc cũng kết thúc.

"Hôm nay chơi rất vui vẻ sao?"

Liễu Khinh Ca hỏi, Hoa Ngữ An cười cười, nói: "Ân."

Hoa Ngữ An rốt cuộc ở thành thị xa lạ cảm nhận được cùng bằng hữu vui đùa, cảm giác tụ ở bên nhau hồ nháo, thật sự rất tốt, giống như quay về thời điểm đại học vậy, thoải mái chơi đùa không màng hậu quả.

"Ba ngày sau, ta sẽ có chút bận."

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng nói một câu, con ngươi có chút ám trầm, Hoa Ngữ An thấy vậy, ẩn ẩn cảm thấy có chút bận này không đơn giản.

"Có phải cùng kế hoạch của ngươi có quan hệ hay không?"

Hoa Ngữ An đã từng nghe Liễu Khinh Ca nói qua nàng đang thực hiện một kế hoạch, tuy rằng nàng không có nói cho mình chính xác là cái gì, nhưng Liễu Khinh Ca ẩn ẩn ảm đạm kia cùng đêm nay cuồng hoan, nàng đều cảm giác được có lẽ là cùng kế hoạch của nàng có quan hệ.

"Ân."

Liễu Khinh Ca cũng không phủ nhận, thu thập phòng khách xong hết thảy, Liễu Khinh Ca tắm rửa một cái, liền ở phòng khách xem TV, nàng tựa hồ ngủ không được, Hoa Ngữ An vốn dĩ tính đi phòng bếp uống ly nước liền ngủ, lại thấy Liễu Khinh Ca ngồi an tĩnh ở phòng khách, đôi mắt nhìn về phía TV 55 inch kia, nhưng lại không có xem nội dung bên trong TV.

Cái loại trống rỗng này, giống như đang tự hỏi một sự kiện trọng đại, mà người khác lại thấy không rõ vậy.

Hoa Ngữ An chống đỡ tinh thần, ở phòng bếp uống nước xong, liền ngồi ở phòng khách bồi Liễu Khinh Ca.

"Ngữ An, ba ngày sau, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi nhất định phải đi theo ở bên người ta, đừng rời khỏi ta nửa bước, biết không?"

Liễu Khinh Ca duỗi tay nắm chặt tay Hoa Ngữ An, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ba ngày sau, nàng chính thức muốn khởi động kế hoạch của nàng, đến lúc đó Minh gia sẽ loạn, Minh Thụ Ngạn cũng không biết sẽ làm gì đối với mình.

"Ân, ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì."

Hoa Ngữ An nắm lại tay Liễu Khinh Ca, giống như tất cả đều thực tự nhiên, hai tay nắm chặt, không một tiếng động, còn có sườn mặt an tĩnh kia.

"Ngữ An."

Liễu Khinh Ca gọi tên Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An cả người đều cảm thấy một trận rùng mình, thanh âm của Liễu Khinh Ca, giống như anh túc vậy, đặc biệt là khi kêu tên của mình, có thể làm cho mình nghiện.

Ngay lúc Hoa Ngữ An còn đang ngây người, Liễu Khinh Ca lại dán lại đây, Hoa Ngữ An vừa lúc nhìn về phía Liễu Khinh Ca, cứ như vậy, mũi hai người liền đụng phải nhau.

Thời gian một giây qua đi, Liễu Khinh Ca không có động, Hoa Ngữ An cũng không dám động, dần dần khóe miệng của Liễu Khinh Ca gợi lên một nụ cười, ý cười càng thêm mà sâu.

"Ngữ An..."

Liễu Khinh Ca lại gọi tên Hoa Ngữ An, hơi thở ấm áp cùng với hương thơm phun ở trên môi Hoa Ngữ An, cảm giác tê ngứa tựa như có con kiến bò ở trên môi vậy, Hoa Ngữ An không nhịn được ngậm lấy môi, xua đuổi cái cảm giác tê ngứa này, nàng cảm giác được chính mình khẩn trương đến mí mắt đều đổ mồ hôi.

"Cái... Cái gì..."

Hoa Ngữ An lại cà lăm, nàng thậm chí có thể cảm giác được hơi thở phun ở trên môi Liễu Khinh Ca đánh ngược trở lại trên môi mình, nàng tính lập tức rời khỏi cái không khí ái muội làm cho người hít thở không thông này, chính là trừ bỏ môi cùng thanh âm, thân thể những nơi khác giống như đều không chịu khống chế của mình nữa, hoàn toàn không thể động đậy.

"Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi hiện tại muốn làm gì với ta?"

Thanh âm của Liễu Khinh Ca có chút nghẹn ngào, mang theo lưu luyến cùng ôn nhu, giống như một con mèo vòng đến tâm Hoa Ngữ An cào ngứa, thậm chí giống như ma chú, miệng khô lưỡi khô.

Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi hiện tại muốn làm gì với ta?

Tâm Hoa Ngữ An hòa tan thành một bãi nước, khoảng cách cực gần, chỉ cần để sát vào một chút, lại một chút, nàng có thể hôn lên... Một chút liền hảo...

Hoa Ngữ An nâng lên hàm dưới, đôi môi thủy nộn dần dần hướng tới gần môi Liễu Khinh Ca, cánh môi ngọt nị mùi hương của Liễu Khinh Ca tựa hồ đều rơi vào gian mũi của Hoa Ngữ An, vào lúc này, độ ấm của Liễu Khinh Ca lại chợt biến mất.

"Là thời điểm cho tiểu ngoan ăn."

Liễu Khinh Ca từ trên sô pha tránh ra, sau đó đi lấy thức ăn cho tiểu ngoan, Hoa Ngữ An giật mình tại chỗ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tiểu ngoan ngao ngao, nàng cái gì cũng không thể nghĩ được...

Nàng vừa rồi muốn làm cái gì? Hôn Liễu Khinh Ca? Không phải nói tốt... hai bên muốn bình tĩnh một chút sao? Như thế nào chính mình sẽ một lần lại một lần nữa thiếu chút nữa vượt giới... Không... Liễu Khinh Ca gia hỏa này tuyệt đối có ý đồ không thuần khiết!

Hoa Ngữ An nhìn sườn mặt của Liễu Khinh Ca, xem nàng như cũ vẫn đang cười. Ngao! Quả nhiên nàng cố ý! Nàng tuyệt đối là cố ý!

"Ngữ An."

Liễu Khinh Ca ngồi dậy, đem đồ ăn cho mèo ở trên tay cất đi, sau đó nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Hoa Ngữ An, thiếu chút nữa phụt cười ra tiếng, còn may nàng nhịn được.

"Ngủ ngon."

Hoa Ngữ An nhịn xuống xúc động muốn cắn chết Liễu Khinh Ca ở trong lòng, rầu rĩ mà nói: "Ngủ ngon."

Thời điểm Hoa Ngữ An đang muốn trở về phòng, Liễu Khinh Ca lại đi tới từ phía sau, một phen đem nàng giữ chặt, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khóe môi nàng.

"Hôn ngủ ngon."

Tất cả tới quá nhanh, Hoa Ngữ An còn không kịp cảm nhận được cái hôn của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca đã rời đi, hơn nữa thời điểm mình còn đang giật mình tại chỗ, Liễu Khinh Ca đã trở về phòng rồi.

"Liễu Khinh Ca...!"

Hoa Ngữ An chưa từng nghĩ tới Liễu Khinh Ca lại ác liệt như vậy, là bị yêu tinh bám vào người sao!

Không không không! Chính mình muốn lòng yên tĩnh... Không thể dễ dàng để Liễu Khinh Ca câu đi được! Tuyệt đối phải bình tĩnh bình tĩnh!

Liễu Khinh Ca sau khi trở lại phòng, vô lực dựa vào trên cửa, không ngừng hít sâu...

Sâu trong nội tâm của nàng không hề bình tĩnh như bề ngoài...