Dấm Nghiện

Chương 47: Ma quỷ dụ hoặc

Cuối tháng sau khi phát tiền lương, chuyện đầu tiên Lê Kiều Kiều muốn làm, đương nhiên là đi mua sắm, điên cuồng mua sắm, nàng nhìn trúng một cái túi xách đã lâu, hiện tại sau khi phát tiền lương rốt cuộc có thể mua, cũng may cái túi kia vẫn còn ở trong ngăn tủ, chưa bị mua đi.

X thị ban đêm, luôn là muôn màu muôn vẻ, rất nhiều người bắt đầu phóng túng chính mình, ngợp trong vàng son, cũng có rất nhiều người rốt cuộc có thời gian, đi thương trường ở thành phố lớn này, trên đường phố, cảm thụ được mị lực của cuộc sống về đêm.

Trên tay Lê Kiều Kiều túi to túi nhỏ, đều là nhãn hiệu đắc tiền, nàng cảm thấy mỹ mãn đi trên phố mua sắm, trên đường phố người rất nhiều, có chút đang ăn, có chút giống mình cầm rất nhiều túi mua hàng, có tình lữ, cũng có người một nhà đi cùng nhau, cũng có một ít giống mình đi một mình.

Lê Kiều Kiều từ sau khi chia tay với bạn trai, đã độc thân hai năm, thời điểm mỗi khi nàng cảm thấy tịch mịch sẽ đi mua sắm, đi trên đường phố người đến người đi, liền cảm thấy rất nhiều người đang bồi nàng cùng đi, cái loại cảm giác tịch mịch dần dần sẽ bị đánh tan.

Lê Kiều Kiều tâm tình sung sướng, thời điểm đang muốn đi đến bãi đỗ xe lấy xe, lại thấy được một hình bóng quen thuộc, dáng người kia, dung mạo kia, khí chất kia, Lê Kiều Kiều làm sao có thể quên, chỉ là nhìn thấy nàng, Lê Kiều Kiều chỉ nghĩ đến một từ 'trốn'.

Di! Như thế nào đi trên đường cũng có thể thấy Liễu Tiêu Nguyệt!

Lê Kiều Kiều đang định thừa dịp thời điểm có nhiều người đào tẩu đi, lại thấy bên cạnh Liễu Tiêu Nguyệt có một người nam nhân, nàng còn đang thân thiết kéo tay nam nhân kia, nam nhân kia so với Liễu Tiêu Nguyệt 1m7 còn cao hơn nửa cái đầu, hào hoa phong nhã, ngay cả tươi cười cũng là ôn nhu, bỗng nhiên Lê Kiều Kiều bị lóe mù mắt.

Này! Liễu Tiêu Nguyệt một bên nói muốn truy ta, một bên lại cùng nam nhân pha trộn! Từ từ... Nam nhân kia như thế nào lại quen mắt như vậy?

Lê Kiều Kiều ngưng thần nhìn nhìn, như thế nào lại là Minh Dật Nhiên! Cái kia... bạn trai hiện tại của Liễu Khinh Ca?

Không đúng! Nàng giống như thấy được chuyện không nên thấy a!

Lê Kiều Kiều chỉ nghĩ lập tức phải đào tẩu, không chỉ vì nàng thấy được một ít chuyện bát quái, mà còn là có một loại cảm giác đau lòng, Lê Kiều Kiều còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc của mình, nàng đã diêu chạy trối chết, trong đầu ý nghĩ duy nhất chính là...

Không thể để yêu nghiệt Liễu Tiêu Nguyệt kia thấy ta!

Chính là định luật Murphy luôn sẽ rơi xuống ở trên người Lê Kiều Kiều, Liễu Tiêu Nguyệt tùy ý nhìn xung quanh, dường như nhìn thấy thân ảnh đang trốn chạy kia của Lê Kiều Kiều, trên mặt vốn dĩ đang mang theo ý cười bỗng nhiên nhăn mày lại, trong lòng lại có một tia hoảng loạn.

(Định luật Murphy có ý là việc gì có thể sai thì sẽ sai (tiếng anh : Anything that can go wrong, will go wrong), giống như sợ việc gì thì việc đó xảy ra vậy đó)

Nàng lôi kéo cánh tay Minh Dật Nhiên, sau đó nói: "Dật Nhiên, ta đột nhiên nhớ tới một ít việc."

Minh Dật Nhiên ngừng tại chỗ, sau đó nhìn nhìn Liễu Tiêu Nguyệt có chút nôn nóng, liền ôn nhu mà cười cười: "Ân, cần ta đưa ngươi đi không?"

"Không cần."

Liễu Tiêu Nguyệt lập tức buông tay Minh Dật Nhiên ra, xoay người liền đi, đuổi theo phương hướng vừa rồi Lê Kiều Kiều rời đi.

Minh Dật Nhiên an tĩnh nhìn phương hướng Liễu Tiêu Nguyệt vừa rời đi, thở dài, xem ra Liễu Tiêu Nguyệt thật sự có chuyện rất cấp bách, lần đầu tiên thấy nàng nôn nóng như vậy.

Liễu Tiêu Nguyệt đi tới bãi đỗ xe, lại không thấy thân ảnh của Lê Kiều Kiều, cũng may nghe thấy được thanh âm quen thuộc của giày cao gót gõ, Liễu Tiêu Nguyệt lập tức đi theo qua, quả nhiên thấy được Lê Kiều Kiều đang đi đến chiếc Ferrari màu đỏ của nàng.

Lê Kiều Kiều nghe được có một thanh âm thanh thúy của giày cao gót khác đang chậm rãi tiếp cận, theo bản năng quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Liễu Tiêu Nguyệt đang đi tới trước mắt mình, sau đó một bên thở hồng hộc, một bên lấy một tay đặt trên vai của Lê Kiều Kiều.

Lê Kiều Kiều hít hà một hơi, thiếu chút nữa hô ra tiếng, trái tim bùm bùm nhảy loạn, ngay sau đó mở miệng: "Này! Ngươi như thế nào lại đây! Làm ta sợ muốn chết! Như thế nào không lên tiếng gọi người!"

Lê Kiều Kiều đích xác bị hoảng sợ, nếu không phải có tiếng vang giày cao gót của Liễu Tiêu Nguyệt, sợ là nàng cũng không phát hiện được người này đang tới gần.

Chờ Liễu Tiêu Nguyệt hòa hoãn hô hấp lại xong, liền nói: "Không ra tiếng đều bị dọa thành như vậy, nếu ra tiếng không phải là hù chết ngươi sao?"

Khóe miệng Liễu Tiêu Nguyệt gợi lên một nụ cười, Lê Kiều Kiều trắng mắt liếc nàng một cái, nói: "Không cần bồi nam nhân của ngươi sao, lại đây tìm ta làm gì?"

Lê Kiều Kiều nói xong, bỗng nhiên muốn cho mình một bạt tai, nàng nói như vậy chẳng khác nào lộ ra việc nàng thấy Liễu Tiêu Nguyệt cùng Minh Dật Nhiên đi cùng một chỗ sao?

Liễu Tiêu Nguyệt nghe xong, ý cười bên miệng càng đậm, nàng quả nhiên nhìn thấy.

"Ghen tị?"

Âm thanh nhu nị của Liễu Tiêu Nguyệt truyền đến, Lê Kiều Kiều lơ đãng rùng mình một cái, sau đó lui về phía sau một bước, nói: "Ghen cái quỷ, ta nói cho ngươi a Liễu Tiêu Nguyệt..."

Lê Kiều Kiều nói đến một nửa, lại lui về phía sau một bước, nói: "Ngươi muốn chơi, cũng đừng tìm ta, tìm các nam nhân các nữ nhân khác của ngươi đi, gần chút nữa cẩn thận ta cầm đao chém chết ngươi!"

Liễu Tiêu Nguyệt vừa nghe, nhíu mày, ý cười nơi khóe miệng toàn bộ thu trở về, tiến lên hai bước, tiến gần sát Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều đang muốn lui về phía sau, lại bị Liễu Tiêu Nguyệt ôm eo.

"Uy! Ngươi làm gì!"

Lê Kiều Kiều muốn giãy giụa, chính là thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt đã truyền tới bên tai nàng.

"Ngay từ đầu ta quả thực nghĩ chơi chơi, nhưng mà Lê Kiều Kiều, vì ngươi, ta nguyện ý nghiêm túc một lần."

Chân thành tha thiết trong mắt Liễu Tiêu Nguyệt bỗng nhiên làm Lê Kiều Kiều mê muội, nàng quên mất giãy giụa, nhìn Liễu Tiêu Nguyệt lúc đóng lúc mở môi, nghe lời nói kế tiếp của nàng.

"Lê Kiều Kiều, ta nghĩ... Ta là thật sự yêu thích ngươi."

Nôn nóng trong lòng Liễu Tiêu Nguyệt không phải là giả, thậm chí hoảng loạn cũng vậy, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, ngay cả khi đi phá giải mật mã của Minh gia cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Lê Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy mặt đỏ lên, đầu hỗn độn vài giây, đẩy Liễu Tiêu Nguyệt ra, nói: "Được được, đừng buồn nôn như vậy, ta đều đã nói qua ta không thích nữ nhân, ngươi trở về tìm Minh Dật Nhiên đi!"

Tay Lê Kiều Kiều có chút run rẩy, lần đầu tiên nàng được nữ nhân tỏ tình, nhưng hiển nhiên nàng so với Liễu Tiêu Nguyệt còn muốn khẩn trương hơn, trong lòng nói không nên lời cảm giác quái dị, chỉ nghĩ lập tức trở lại trên xe của mình, ngăn cách Liễu Tiêu Nguyệt tiếp xúc.

"Rất nhanh, ta cùng hắn sẽ không còn quan hệ, Lê Kiều Kiều..."

Liễu Tiêu Nguyệt còn chưa nói xong, Lê Kiều Kiều liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Được Liễu Tiêu Nguyệt, đến lúc đó ngươi lại cùng ta nói chuyện, đừng một bên túm một người nam nhân, một bên lại nói thích ta, quỷ mới tin ngươi."

Lê Kiều Kiều đi về phía Ferrari của mình, sau đó mở cửa xe đi vào, Liễu Tiêu Nguyệt không có theo kịp, chỉ là đứng tại chỗ, bộ dáng sửng sốt, ngay sau đó lại lộ ra một cái tươi cười, yêu mị đến cực điểm, Lê Kiều Kiều thậm chí xem không hiểu cảm xúc của Liễu Tiêu Nguyệt.

Liễu Tiêu Nguyệt đi rồi, Lê Kiều Kiều cũng đi rồi, chỉ là chuyện này vẫn luôn lưu lại ở trong lòng hai người, một hạt giống dần dần nẩy mầm.

-------------------------------------------------------------------------

X thị bước vào mùa mưa, cả ngày đều là mưa, Hoa Ngữ An cùng Lê Kiều Kiều ăn xong cơm chiều, liền quay về chung cư của Liễu Khinh Ca, lại phát hiện Liễu Khinh Ca còn chưa có trở về.

Nàng nghĩ cho tiểu ngoan ăn xong, sẽ gọi điện thoại cho Liễu Khinh Ca, không nghĩ tới vừa mới cầm di động lên, Liễu Khinh Ca liền đẩy cửa đi vào.

"Khinh..."

Hoa Ngữ An còn chưa nói xong tên Liễu Khinh Ca, liền giật mình tại chỗ, bởi vì một thân áo sơmi trắng của Liễu Khinh Ca đã ướt đãm, mơ hồ lộ ra nội y màu đen viền ren, ngay cả mái tóc sóng cuộn màu nâu cũng ướt.

Hoa Ngữ An đỏ mặt, Liễu Khinh Ca như vậy quá gợi cảm, quả thực là câu dẫn người phạm tội a, nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng, lấy một cái khăn lông sạch sẽ phủ lên người Liễu Khinh Ca.

"Ngươi như thế nào lại ướt thành như vậy?"

Hoa Ngữ An nghĩ đến bãi đỗ xe của chung cư ở dưới mặt đất, của công ty cũng là dưới mặt đất, Liễu Khinh Ca không có khả năng sẽ bị mưa xối ướt.

"Vừa rồi chủ tịch lâm thời của công ty XX hẹn ta đi ra ngoài, từ nhà ăn đi lấy xe không cẩn thận bị người đâm một cái, chạy ra khỏi đường của người đi bộ, liền bị xối ướt, ha pi!"

Liễu Khinh Ca nói xong, còn hắt xì một cái, Hoa Ngữ An khẩn trương, nhanh chóng giúp Liễu Khinh Ca lau khô thân thể, sau đó lập tức chuẩn bị một ít thuốc cảm mạo cùng nước ấm cho nàng.

Liễu Khinh Ca trở về phòng tắm rửa, lau khô tóc xong đi ra, nàng chỉ mặc một kiện váy ngủ mỏng, đi đến phòng khách uống thuốc cảm mạo Hoa Ngữ An đưa cho, mà Hoa Ngữ An vẫn luôn ở phòng khách chờ chính mình, tựa hồ còn có vẻ mặt lo lắng.

"Mặc nhiều một chút, bằng không sẽ cảm mạo."

Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca mặc váy ngủ gợi cảm, tự giác dời đi đôi mắt, nhưng lại nhịn không được đem ánh mắt chuyển trở về, nhìn chằm chằm dáng người của Liễu Khinh Ca.

Liễu Khinh Ca giương mắt liền thấy bộ dạng hoa si của Hoa Ngữ An, trong lòng động đậy, đó là động một ít ý xấu.

"Ngươi ôm ta liền không lạnh."

Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt ý cười khiêu khích, Hoa Ngữ An mặt đỏ lên, lập tức nói: "Nói bậy gì đó, ta đi lấy áo khoác cho ngươi."

Hoa Ngữ An không dám nhìn Liễu Khinh Ca, thời điểm đi qua người Liễu Khinh Ca, bị Liễu Khinh Ca kéo một phen, lúc nàng còn đang kinh ngạc hết sức, thân mình đã rơi xuống sô pha mềm mại, thân mình Liễu Khinh Ca dán tới, đem chính mình ôm lấy.

"Ân... Như vậy ấm áp hơn nhiều..."

Trên người truyền đến độ ấm của Liễu Khinh Ca, còn có mùi hương của nàng, giống như là một cái ma quỷ dụ hoặc, thoải mái đến mức làm nàng luyến tiếc rời đi cái ôm của Liễu Khinh Ca.

Hoa Ngữ An động cũng không dám động, trong đầu nàng loạn thành một mảnh, tổng cảm giác Liễu Khinh Ca trước mắt bị yêu nghiệt nhập thân, nếu không làm thế nào có thể nói ra loại lời nói nào, lại còn có hành động như vậy, nhưng chính mình giống như bị điểm huyệt, quả thực không thể động đậy.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Tim đập càng lúc càng nhanh, Liễu Khinh Ca rời Hoa Ngữ An ôm ấp, nhưng tay vòng lấy bên hông của Hoa Ngữ An, trước ngực mềm mại kề sát Hoa Ngữ An... Liễu Khinh Ca không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn Hoa Ngữ An, thời gian trôi qua một chút, khô nóng trong người lại từng chút một càng thêm thiêu đốt lên.

Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca gần ngay trước mắt, ý cười nơi khóe miệng kia, khóe mắt vũ mị, ánh mắt sáng ngời rơi xuống trong mắt mình... Giống như một loại mê hoặc, mê hoặc chính mình hướng nàng tới gần.

Liễu Khinh Ca vừa mới tắm rửa xong, làn da sáng trong, hai mảnh môi đỏ kiều diễm ướt át, hơi hơi mở ra... Tựa hồ đang mời chính mình...

Lý trí của Hoa Ngữ An có chút phiêu đi, nàng cúi người qua, ma xui quỷ khiến hướng môi đỏ của Liễu Khinh Ca tới gần.

Liễu Khinh Ca khóe miệng ý cười càng sâu, ngay lúc Hoa Ngữ An sắp đụng tới môi mình, nàng buông Hoa Ngữ An ra, đứng lên.

"Thực sự có chút lạnh, xem ra cần mặc thêm áo khoác, thời điểm không còn sớm Ngữ An, ngủ ngon."

Liễu Khinh Ca đi về phòng, còn Hoa Ngữ An vẫn như cũ giật mình ở trên sô pha, mặt đã nhuộm thành màu đỏ gan heo... Nàng vừa rồi thiếu chút nữa lại hôn Liễu Khinh Ca...

Trong lòng có chút may mắn, lại có chút mất mát, sau đó hóa thành chồng chất xấu hổ...

Hoa Ngữ An, từ khi nào định lực của ngươi kém như vậy! Còn có, Liễu Khinh Ca cự nhiên trêu chọc mình!