Bốn mặn một canh lần lượt được dọn ra bàn, Đường Nghiễn Chi lúc này cũng vừa về đến nhà, Tân Nguyện chạy nhào tới ôm chầm ông, Đường Nghiễn Chi chưa thay giày xong cũng ôm lại: "Sao vậy?".

"Nhớ em" - Tân Nguyện làm bộ dáng tội nghiệp nói.

Đường Nghiễn Chi ôn nhu cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán ông: "Em cũng nhớ anh".

"Ba! Ba không nghĩ đến con à? Con cũng muốn ôm ba!" - Đường Trăn ở sau lưng Tân Nguyện làm nũng - "Con cũng muốn ôm một cái".

Đường Nghiễn Chi nhéo khuôn mặt cô đỏ lên như quả táo: "Lớn rồi, làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?".

Đường Trăn không phục: "Sao không thể, anh hai lớn rồi mà vẫn muốn ngủ chung với ba kìa".

"Cmn, nằm không cũng trúng đạn?" - Đường Tu lớn tiếng kêu oan - "Chuyện mấy trăm năm trước em lật lại làm gì?".

"Những chuyện anh bị mất mặt em đều nhớ rất rõ ràng!" - Đường Trăn đắc ý nói.

Đường Nghiễn Chi nhận ly nước ấm từ Đường Trăn, nhấp một miếng nhìn Đường Tu cười nói: "A Tu hôm may phụ trách nấu cơm à?".

"Không phải con, là bố, con chỉ giúp một tay" - Đường Tu vừa nói, vừa nhìn sang Tân Nguyện nháy mắt.

Tân Nguyện nhanh chóng ngầm hiểu ra: "Là anh, là anh, Nghiễn Chi, em mau tới xem đây có phải là những món em thích không?".

Đường Nghiễn Chi nhìn Tân Nguyện thở dài: "Không phải anh mới hết cảm mạo sao? Khổ cực vậy làm gì, ra ngoài ăn cũng được mà".

"Ai nha! Cảm mạo hết lâu rồi, đừng nói nữa~~".

Đường Nghiên Chi nhíu nhíu lông mày: "Thế nhưng anh thường xuyên cảm mạo...".

Tân Nguyện lau mồ hôi lạnh trên trán: "Một năm chỉ có hai ba lần mà thôi...".

- ---

Đường gia mỗi lần dùng cơm đều sẽ đả động đến ý trung nhân của Đường Tu rồi cười nói vui vẻ, Đường Tu cũng không tức giận, thỉnh thoảng còn đế thêm vài câu đùa nghịch, cả nhà đều cười vui vẻ hơn.

Nếu như không khí trầm xuống, Đường Tu sẽ nói thêm vài câu hài hước để cả nhà vui vẻ.

Kể xong những chuyện lý thú ở bệnh viện, Đường Tu đặt đũa xuống, nói Đường Trăn minh đi toilet một chút, liền đứng dậy rời đi.

Đi vào toilet rồi khoá cửa, bời vì không kịp chạy đến bồn cầu, anh chống tay lên bồn rửa tay mà nôn, nôn không ngừng, thậm chí thức ăn lúc nãy ăn vào cũng ra ngoài theo, còn đem mấy món lúc ăn ở Đông Môn nôn sạch sẽ không còn gì.

Nhưng thật ra anh lo lắng là bãi nôn của mình dọn không sạch, lại cộng thêm việc giữa bữa mà chạy đến nhà vệ sinh sẽ làm người nhà lo lắng, dứt khoát đem những gì có trong da dày nôn ra hết, sau đó nhanh nhẹn thu dọn hiện trường, sau đó nhét thêm một viên đường vào miệng, phòng ngừa tụt huyết áp.

Cũng may là mọi người đã ăn gần hết, Đường Tu nhìn cái đĩa sạch sẽ thức ăn, liền quay sang ba mà khen tay nghề bố ngày càng tiến bộ, sau đó hớn hở dọn bát đũa đi.

Lúc Đường Tu đang đổ xà phòng vào đống chén đĩa, Đường Trăn đi tới bên anh: "Để em giúp anh".

"Không được" - Đường Tu đem tay cô ngăn lại, lẩm bẩm nói: "Con gái thì làm việc nhà làm gì, tay sẽ nhăn nheo, về sau mẹ Tần Bách biết tay em như vậy, liền biết em làm việc nhà quen, nhất định sẽ sai em làm việc cho coi".

Đường Trăn không nghĩ anh mình sẽ nói như vậy, nghẹn giọng trừng mắt mà nói: "Cái này...Không có khoa trương như vậy chứ.

Mà tụi em cũng không ở cùng với mẹ chồng, Tần Bách Thư cũng không có can đảm sai sử em, anh lo lắng làm gì".

" Sao không khoa trương như vậy được chứ? Em không thương chính mình thì ai thương em, chỉ là một tiểu cô nương thì biết gì về thế thái nhân tình?" - Đường Tu cảm thấy cái người Tần Bách này không hài lòng lắm, luôn luôn lấy công việc bận rộn làm lý do cho việc đi cả ngày của hắn, anh nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Đường Trăn nhìn anh không nói lên lời: "Anh...Em cũng lớn bằng anh mà, cũng gần ba mươi rồi nha".

Đường Tu cười nhạo nói: "Em còn không biết xấu hổ, ba mươi rồi mà cái gì cũng không hiểu".

".....Vậy cũng tốt, còn anh lúc qua ba mươi chắc cũng không có đối tượng để tìm hiểu."

"......"

Hai anh em cãi nhau, Đường Trăn tới bây giờ đều không bao giờ thua.

"Được, tôi cãi không bằng cô, cô nhanh đi ra ngoài đo, đừng để tôi phân tâm làm việc." - Đường Tu ngưng cãi nhau với Đường Trăn, bắt đầu xua xua tay đuổi người.

Đường Trăn đi được hai bước lại quay trở về, nhỏ giọng hỏi: "Anh à, có phải thân thể anh không thoải mái phải không?".

"Hả?" - Đường Tu sững người lại một chút, sau đó trả lời nhanh chóng - "Không có."

"Nhưng mặt anh trắng bệch." - Đường Trăn nói - "Đừng quên chúng ta là anh em sinh đôi, nếu anh không cảm thấy thoải mái em cũng sẽ khó chịu."

"Đó là do da anh trắng, cảm ơn." - Đường Tu tức giận nói - "Em không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, việc gì kéo theo anh, cơ thể anh cường tráng mạnh khoẻ, có thể đánh chết mười con trâu, yếu đuối như Lâm muội muội(*) thì ra ngoài nằm đi."

(*)" cái này mình không biết có liên quan đến Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng không nữa.

=(

"Ò~" - Đường Trăn cảm thấy chắc mình đã suy nghĩ nhiều, nghe lời chuồn ra khỏi bếp.

Sau khi chắc chắn Đường Trăn đã ra khỏi bếp, Đường Tu thở dài một hơi, đưa tay vịn vào máy hút mùi phía trên mà nghỉ ngơi chốc lát, chờ đợi cảm giác quay cuồng nổ đom đóm mắt đi qua.

Nghỉ ngơi nửa ngày vẫn không chuyển biến tốt đẹp, Đường Tu không thể không từ trong túi lấy viên thuốc ra uống -- cơ bản thì thuốc đó dành cho người mang thai nên dược tính ôn hoà, hiệu quả trị liệu cũng chậm.

Anh hiện tại cực kỳ muốn ngủ, nhưng còn rất nhiều việc ở nhà nếu không làm, nhà sẽ bừa bộn, sàn nhà cũng không sạch sẽ, anh phải rửa bát xong rồi dọn dẹp một chút.

Nhà anh xưa nay có luật lệ là không bao giờ để Tân Nguyện và Đường Trăn làm việc nhà, những năm qua đa phần là Đường Nghiễn Chi làm, nhưng giờ ông lớn tuổi nên thân thể cũng không được tốt nên Đường Tu thường về nhà giúp ông vén khéo nhà cửa, nếu bận không qua được thì sẽ nhờ người giúp việc tới giúp.

Người giúp việc..Đúng, người giúp việc, anh sao có thể quên rằng có thể mời giúp việc đến, như vậy anh có thể đi ngủ rồi.

Đường Tu lấy di động ra, lật tìm số người giúp việc, đang chuẩn bị bấm thì anh bỗng nhiên sợ.

Anh rõ ràng còn đang ở nhà, còn nhờ người giúp việc tới, ba thận trọng lại nhạy cảm, Trăn Trăn dạo này cũng bắt đầu hoài nghi, bọn họ nhất định sẽ phát hiện được.

Đường Tu thở dài, cam chịu số phận tiếp tục rửa chén, rửa một hồi lại thấy nhàm chán, không vui, anh liền lấy di động ra định nhắn WeChat cho Khương Mặc, lại phát hiện Khương Mặc có nhắn cho anh một tin nhưng anh chưa trả lời.

[ Dạ dày anh còn khó chịu không? ]

Đường Tu trả lời: [ Không, đang muốn ngủ.

]

Khương Mặc nhắn ngay: [ Ngủ trong lồng ngực em à? ]

"Phi, đồ lưu manh." - Đường Tu nhìn màn hình điện thoại mắng một câu, tâm tình nháy mắt lại vui vẻ trở lại, vừa ngâm nga vừa tiếp tục rửa chén.

- ---

Đêm khuya, Đường Nghiễn Chi và Tân Nguyện ở trong chăn cùng nhau thảo luận thì thầm.

"Em đôi khi cảm thấy mình đặc biệt có lỗi với A Tu." - Đường Nghiễn Chi khàn khàn nói - "Đều là con, nhưng nó từ nhỏ đến lớn đều hiểu chuyện, gánh vác mọi thứ cũng nhiều."

Tân Nguyện cảm thấy cậu thật buồn cười: "Nó ba mươi tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa."

Đường Nghiễn Chi cố chấp nói: "Cho dù nó sáu mươi tuổi, nó vẫn là con của chúng ta."

"Được, được, được." - Tân Nguyện ôm lấy eo cậu - "Em nói thế nào chính là thế đó."

Đường Nghiễn Chi nắm chặt lấy tay Tân Nguyện: "Anh có cảm thấy, con hiểu chuyện đến mức nó sau này không hề dựa dẫm vào chúng ta, nó với Trăn Trăn lớn lên cũng không giống.

Có phải là con không có cảm giác an toàn nên không tin tưởng vào chúng ta?"

Tân Nguyện bất lực nói: "Nó là con trai, nó ngủ với em đến lúc học đại học, còn không phải tin tưởng em sao? Anh thấy người không cảm thấy an toàn là em mới đúng, con lớn lên không dính lấy em, em đã cho rằng con không tin tưởng em."

"Không phải...." - Đường Nghiễn Chi luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng ông không biết là chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại đổ tội hết lên chính mình - "Tại em không tốt."

"Sao lại vậy rồi?"

"Năm đó, lúc em sinh A Tu, thời gian bị kéo quá dài, con xém chút nghẹt thở, em nhớ lúc Trăn Trăn sinh ra một hồi mới khóc....!lúc đó A Tu mới khóc.

Người ta nói những đứa trẻ như vậy về sau thường có cảm giác thiếu an toàn."

Tân Nguyện kinh ngạc nói: "Em chưa từng nói với anh."

"Thật xin lỗi." - Đường Nghiễn Chi thấp giọng nói.

"Không trách em, không trách em, là lỗi của anh." - Tân Nguyện ôm chặt cậu một chút, ông cảm thấy người trong ngực mình từ sau chuyến công tác trở về đã gầy rất nhiều, lại nhớ đến năm đó cậu một mình sinh con trong gian nan hung hiểm, ông lại đau lòng chua xót, khoé mắt cay cay.

Đường Nghiễn Chi không có trả lời, Tân Nguyện ngẩng đầu, phát hiện cậu đã mệt mỏi thiếp đi, lồng ngực phát ra một tiếng rít nhẹ, hô hấp có chút ngắn ngủi, gian nan.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, Tân Nguyện nói mời vào, cửa liền nhẹ nhàng mở ra.

"Bố" - Đường Tu đẩy máy thở oxy tới - "Ba ngủ chưa?"

"Ừm" - Tân Nguyện hít mũi một cái, ngồi dậy.

"Cho ba hít một chút oxy đi bố, để ba có thể ngủ thoải mái một chút." - Đường Tu gỡ mặt nạ dưỡng khí đưa cho Tân Nguyện - "Con đã rửa sạch máy với thay bộ lọc mới."

"Vất vả cho con rồi" - Tân Nguyện chờ Đường Tu thiết lập tham số trên máy, nhẹ nhàng đeo mặt nạ cho Đường Nghiễn Chi.

- ---

Đường Tu làm xong tất cả mọi chuyện, hai chân nhanh nhẹn bước về giường của mình, dạ dày trống rỗng, tuy không đau nhưng lại rất cồn cào, anh muốn ăn cái gì đó, nhưng cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là cơn buồn nôn lại đến.

Anh lấy ra hộp thuốc, nhưng lại nhớ mình đã uống lúc ba giờ chiều, anh lại hậm hực cất vào, chạy vội đến toilet ấn dạ dày nôn khan một chút, mặc dù không nôn ra thứ gì nhưng lại dễ chịu hơn lúc nãy khá nhiều.

Anh lại nằm dài trên giường, muốn gọi hay nhắn tin cho Khương Mặc, nhưng lại nghĩ đến việc sau khi đi với Khương Thành cậu chỉ gửi WeChat cho anh, không nói gì nữa cả, chắc là cậu đã bận đến tối mày tối mặt.

Anh quyết định chờ một chút, xem cậu làm việc xong có rảnh để tìm anh hay không.

Đường Tu ôm gối nằm lỳ trên giường, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại mà anh đã để ở chế độ chuông lẫn rung, mí trên đánh nhau với mí dưới, cố gắng duy trì sự tỉnh táo trong khi cơn buồn ngủ cứ liên tục ập tới.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, thời điểm Đường Tu mơ màng sắp ngủ, điện thoại bắt đầu reo lên, anh nhìn, là Khương Mặc gọi video tới.

"Hello! Chị dâu(*) khoẻ chứ?" - Cái mặt to của Khương Thành che hết toàn bộ màn hình.

(*): convert ghi là tẩu tử nha.

"....." - Đường Tu ho khan một tiếng, anh cảm thấy tim mình có chút không chịu nổi.

"Haha, chị dâu này, anh có muốn gặp em không? Đã lâu không gặp, anh vẫn trông đẹp như vậy, anh là người đẹp nhất mà em từng gặp á, anh em sao lại hạnh phúc thế nhỉ? " - Khương Thành làm bộ mặt si mê nịnh hót.

".....Cậu có thể sớm độc lập, an cư lạc nghiệp, để anh cậu bớt lo một chút, như vậy cậu ta sẽ hạnh phúc hơn."

Bị đâm trúng chỗ đau, Khương Thành gãi đầu một cái, gượng cười nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Nói gì thì nói, chẳng phải hôm nay các anh đã gặp nhau rồi sao? Em thấy anh ấy nhìn không quan tâm vậy thôi, lúc loay hoay cất cánh thỉnh thoảng còn nhìn chăm chăm điện thoại, chắc chắn là đang "tiểu biệt thắng tân hôn" với anh rồi.

Em kêu anh ấy gọi điện thoại cho anh nhưng anh ấy không chịu, nói là có em ở đây làm bóng đèn.

Em thì nghĩ em không phải bóng đèn, là do anh ấy ngại thì có.

Cho nên lúc anh vừa đi vệ sinh em tranh thủ gọi anh nè, haha, anh thấy em thông minh không?".

Cậu ta không ngại, cậu ta ngại em trai mình làm bóng đèn thì có.

Đường Tu thầm cắn răng trong lòng, lười biếng tựa vào gối dựa, tay trái gõ lộc cộc vào tủ gỗ cạnh giường, tiếp tục đem đề tài trở về: "Ừ, thông minh.

Cậu xem năng lực phân tích của cậu chuẩn như thế, cảm xúc nhạy bén và tác phong làm việc quyết đoán như vậy, nếu tận dụng nó trong công việc thì tốt biết bao nhiêu."

Khương Mặc làm vẻ mặt cầu xin: "Thôi chị dâu, tha cho em đi, đừng hối em nữa, để em tìm anh trai em cho anh nha, em đi làm việc được chưa?".

Đường Tu sửng sốt một chút: "Nếu cậu ta bận...."

Anh còn chưa nói hết, hình ảnh trên màn hình di động rung lắc, chuyển đổi lộn xộn, cuối cùng ổn định lại, khuôn mặt Khương Mặc hiện ra, một giây trước khuôn mặt cậu biểu lộ sự lạnh lùng, thậm chí là hung ác mà răn dạy Khương Mặc, nhưng một giây sau khi chuyển hướng sang màn hình điện thoại, nó đã được thay bằng khuôn mặt ôn nhu cùng với nụ cười chết người.

"A Tu" - Khương Mặc ấm giọng gọi anh.

Đường Tu cất tiếng, không hiểu tại sao mắt lại hơi nong nóng, chóp mũi chua xót, há to miệng như muốn nói cái gì, Khương Mặc nghiêm túc: "Anh chờ một chút."

"Ừm?"

"Em đi vô nhà vệ sinh cái, Khương Thành ồn quá."

"Được." - Đường Tu nhân cơ hội tranh thủ thời gian hít mũi dụi mắt..